• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Kiều nằm nghỉ trên ghế sô pha một lúc thì chuông cửa vang lên, có lẽ Trần Yên tới rồi.

Nhảy nhót tung tăng, Mạnh Kiều chạy tới mở cửa, quả nhiên là Trần Yên.

“Em chào chị dâu.” Trần Yên là một cô gái rất hoạt bát, là người ngoan ngoãn hay nói lời ngon tiếng ngọt.

“Yên Yên mau vào đi.” Mạnh Kiều giữ cửa để cô ấy đi vào.

Hai người vừa mới quen nên còn hơi xấu hổ.

“Em ngồi đây đi, chị đi lấy nước cho em.” Mạnh Kiều để cô ấy ngồi xuống ghế, sau đó đi tìm đồ uống trong tủ lạnh.

“Vâng ạ, cảm ơn chị dâu.” Trần Yên ngồi trên ghế sô pha, gật đầu.

Trước khi vào phòng bếp, Mạnh Kiều mở TV lên, trong phòng có chút âm thanh thì bầu không khí cũng bớt xấu hổ hơn.

Trần Yên ngồi trong phòng khách nhớ lại lần trước đến nhà Trần Thâm. Lúc ấy nhà anh không có nhiều gối ôm đáng yêu như vậy, trên bàn ăn cũng sẽ không có một lọ hoa, và ở một góc nào đó còn có thể nhìn thấy ảnh chụp của Mạnh Kiều.

Có một vài tấm hình là chụp chung với Trần Thâm, có lẽ là dùng Polaroid* để chụp.

(*) Polaroid là tên gọi một hãng sản xuất (và được cấp bằng sáng chế) máy ảnh phim chụp lấy ngay (instant camera) – Polaroid Corporation. Sự tiện lợi của dòng máy, như chính tên gọi của nó, “chụp ảnh lấy ngay”, đã tạo sức lan tỏa mạnh mẽ với thời hoàng kim kéo dài gần 40 năm. Sau này, có rất nhiều hãng sản xuất instant camera, thế nhưng người ta vẫn thường gọi là Polaroid camera.

Tìm được một số điểm thay đổi, Trần Yên bỗng cảm thấy mình no rồi.

Khi Trần Yên gửi tin nhắn cho Trần Thâm, nói rằng mình đã tới rồi thì cũng là lúc Mạnh Kiều bưng nước trái cây ra, còn có mấy túi khoai tây.

“Nè, đừng nói cho anh trai em nhé. Khoai tây này là chị mua trộm đó, giấu ở trong ngăn tủ, không để anh ấy biết.” Mạnh Kiều như là hy sinh rất lớn, vì để chiêu đãi khách mà nói cho Trần Yên nghe bí mật nhỏ của mình.

“Ha ha ha, vâng ạ.” Trần Yên ôm một cái nệm, ngồi xuống đất, xé một gói khoai tây. Cô ấy nghĩ thầm, thật ra anh họ cô cũng biết rồi. Nếu không thì cũng không gửi tin nhắn cho cô, bảo không được ăn nhiều khoai tây rồi bỏ bữa.

“Em ăn cơm chiều chưa?” Mạnh Kiều uống một ngụm nước trái cây rồi hỏi cô ấy. Đây cũng coi như là lần đầu cô làm “trưởng bối”, cho nên không khống chế được mà dùng thái độ chăm sóc trẻ con với Trần Yên.

“Em chưa.”

“Chị đưa em ra ngoài ăn.”

“Không sao đâu, ở nhà là được rồi. Tay nghề của em cũng tốt lắm đó! Để em bộc lộ tài năng cho chị xem.”

“Wow! Thật sao? Vậy được rồi, chị sẽ làm trợ thủ cho em.”

Trần Yên thấy tủ lạnh có mì Ý, sốt cà chua, hành tây và cà chua thì nói: “Ăn mì Ý được không ạ?”

“OK.” Mạnh Kiều không kén ăn.

Trần Yên nấu mì, Mạnh Kiều chụp trộm một tấm rồi gửi cho Trần Thâm.

Kiều Kiều: Xong rồi! Em gái anh còn phải nấu cơm cho em!

Trần Thâm vừa đến khách sạn, đang định gửi tin báo cho cô.

Trần Thâm: Em ăn hết đồ ăn anh làm cho em rồi à?

Kiều Kiều: Úi!

Kiều Kiều: Em quên mất.

Mạnh Kiều đặt điện thoại xuống, nói với Trần Yên rằng vẫn còn đồ ăn, chỉ cần nấu thêm một chút rồi hâm nóng lại là được.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong, hai người bưng đến bàn con trong phòng khách, chuẩn bị vừa xem TV vừa ăn.

Trong TV đang chiếu một bộ phim truyền hình, vừa đúng là bộ phim hôm có nữ chính là Dương Nghiên Khiết đóng.

Mạnh Kiều nhìn thoáng qua, rất muốn đổi kênh khác.

Đang nghĩ xem có cớ nào để đổi kênh không thì Trần Yên nói: “Chị dâu, em có thể đổi kênh khác không?”

“Có thể! Có thể! Có thể!” Cô gật đầu nói.

“Em không thích Dương Nghiên Khiết, không muốn xem phim của cô ta.” Trần Yên nói thẳng.

Mạnh Kiều nghiêng đầu nhìn cô ấy, vươn một tay ra làm bộ muốn bắt tay: “Chị cũng vậy!”

“Trước đây cô ta cướp vai diễn của chị. Cho nên chị cũng không thích cô ta.” Mạnh Kiều giải thích.

“Ôi đệch! Em biết ngay nhân phẩm cô ta không ra gì mà. Trước đây em thấy cô ta còn được, bộ phim đầu tiên của cô ta cũng không tệ lắm, kỹ thuật diễn cũng tàm tạm. Nhưng mà sau đó càng xem càng không thích, đều là một loại hình tượng.”

Bởi vì có cùng “kẻ địch”, hai người lập tức thành lập cách mạng hữu nghị.

Sau đó còn uống một ít rượu, hai người ngồi trên sô pha, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem TV, vừa nói chuyện.

Cũng không biết Mạnh Kiều dùng cái gì mà trên người cô rất thơm. Trần Yên đã ngà ngà men say nghĩ, anh họ của mình hạnh phúc thật đó! Ngày nào cũng có thể ôm một chị gái mềm mại thơm tho như vậy đi ngủ.

Trần Yên đến gần một chút, hỏi: “Chị dâu, chị dùng gì thế? Chị thơm quá…”

“Yên Yên, em uống say rồi?”

A! Không phải chứ? Uống RIO cũng say hả? Nếu Trần Thâm biết cô chuốc say Trần Yên, có thể sẽ mắng cô không…

Trần Yên ôm eo Mạnh Kiều, hít hít mũi.

“Chị dâu, chị thật tốt. Khó trách anh họ em rất thích chị haha.”

Mạnh Kiều như một kẻ trộm, lặng lẽ hỏi: “Anh ấy thích chị như thế nào?”

Lúc này không có lời nói khách sáo thì sẽ càng chân thật hơn, chẳng phải sao?

Trần Yên nói một nick name, Mạnh Kiều nghe qua, đó là một fan CP của cô và Trần Thâm, ở trạm B và Weibo rất có sức ảnh hưởng.

“Tài khoản này là của anh trai em đăng ký. Những video hồng phấn của hai người đều là em làm.” Trần Yên học nhiếp ảnh, cắt nối biên tập, photoshop đều dễ dàng như trở bàn tay.

Cô ấy dừng lại một chút, tựa như đang chìm trong hồi ức, nói tiếp: “Anh ấy còn mua rất nhiều Weibo ảo, nhiệt độ fan CP của hai người ban đầu đều do anh ấy xào lên.”

Mạnh Kiều đã hiểu được đây là chuyện gì.

Sau khi mối quan hệ của Trần Thâm và Mạnh Kiều được công khai, người hâm mộ quay lưng lại không nhiều lắm, nguyên nhân trong đó là do phần lớn người hâm mộ trở thành fan Cp.

“Anh ấy sợ chị bị người hâm mộ mắng, sợ chị không vui.” Trần Yên nói xong câu này thì dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.

Mạnh Kiều nghe xong, rất bình tĩnh mà dìu Trần Yên hơn năm mươi cân lên giường ngủ, rất bình tĩnh mà tháo trang sức cho cô ấy, rất bình tĩnh mà đắp chăn cho cô ấy.

Cho tới khi trở lại phòng ngủ, cô không thể bình tĩnh được nữa.

Từ chỗ cửa đã lập tức cởi giày, lao tới giường, nhảy nhảy nhảy.

Trong miệng phát ra những tiêng kêu kỳ lạ.

Nhảy mệt rồi thì nằm ườn ra giường, tựa như đang bơi lội, hai chân hai tay vùng vẫy, không ngừng hoạt động.

Đang là buổi tối, thỉnh thoảng nghe được tiếng cười quỷ dị của cô vẫn khiến người ta có hơi sợ hãi.

Mạnh Kiều nghi ngờ Trần Thâm đưa Trần Yên tới đây là để làm tăng thiện cảm cho anh.

Ai ya! Bây giờ, ngay lúc này, cô rất muốn gặp mặt bạn trai thân yêu của cô.

Đặt điện thoại dựa vào đệm trên giường, cô gọi video cho anh.

Trần Thâm vừa nhận máy thì đã nhìn thấy vẻ mặt cười ngây ngô của cô. Cô ghé vào trên giường, hai tay chống cằm, từ màn hình có thể nhìn thấy hai chân cô đang đong đưa.

“Kiều Kiều.” Trần Thâm gọi cô một tiếng.

“Moah! Mạnh Kiều tặng cho anh một nụ hôn gió siêu lớn.

Trần Thâm cười: “Sao thế?”

“Ai ya! Chỉ là thích anh thôi mà.” Nhìn thấy người thật, Mạnh Kiều lại không biết nên nói gì.

“Vậy mà vừa quay đầu đã quên bữa tối tình yêu anh cực khổ làm cho em?” Trần Thâm nhìn cô, nói.

Nhìn đi! Quả nhiên đàn ông không thể chiều! Vừa chiều một chút thôi đã hư rồi!

Mạnh Kiều ngồi dậy, để màn hình điện thoại hướng về phía bụng mình, nói: “Anh yên tâm, đều vào bụng em rồi.”

Trong lúc nhất thời, hai người không nói gì cả. Mạnh Kiều nhìn hoa văn trên giường, ngón tay dọc theo hoa văn như đang phác họa, Trần Thâm ở bên kia nhìn cô.

Mạnh Kiều bắt đầu bật cười.

“Hôm nay em nhặt được tiền hả?” Trần Thâm cách màn hình chọc chọc mặt cô.

“Không có. Nhưng mà em phát hiện ra một người đàn ông cực kỳ tốt. Hơn nữa người đàn ông này còn đặc biệt yêu em.” Mạnh Kiều xoay người, rời khỏi phạm vi máy ảnh, giọng nói cũng xa vời.

“Quay lại.” Trần Thâm gọi cô.

Mạnh Kiều lại quay trở về.

“Được rồi, không đùa anh nữa. Người đàn ông này là anh.”

“Nhớ em.” Trần Thâm nói. Nếu bây giờ có cô bên cạnh thì tốt rồi, có thể ôm cô, có thể sờ thịt mềm trên eo cô.

“Em cũng vậy! Hôm nay em đã nhớ anh 16875 lần!” Chỉ cần Mạnh Kiều há miệng là đã bật ra được lời âu yếm.

“Vậy làm sao bây giờ? Hôm nay anh chỉ nhớ em một lần.” Trần Thâm thở dài, nói.

Đệch! Quên đi! Tên đàn ông đáng chết! Mạnh Kiều từ bỏ, hai người họ thật sự không hợp nói lời âu yếm.

“Một lần này, anh nhớ tận sáu giờ.” Trần Thâm nói tiếp.

Từ lúc chiều Trần Thâm đi đến bây giờ vừa tròn sáu giờ.

“Ồ.” Mạnh Kiều “ồ” một tiếng, sau đó bụm mặt cười.

“Mười hai giờ rồi, mau ngủ đi.” Có lẽ Trần Thâm nói xong lời âu yếm cũng có chút xấu hổ, anh thúc giục cô đi ngủ.

“Vâng ạ, anh ngủ ngon!”

Nhận được lời chúc ngủ ngon của Trần Thâm thì cô cúp điện thoại. Cô là một cô gái tuyệt vời, không phải loại “anh cúp trước đi, không, em cúp trước đi” đâu! Ừm, đúng là như vậy.

Nhưng mà sau khi cúp máy, cô còn muốn chuyển sau WeChat quấy rầy Trần Thâm, gửi cho anh một nhãn dán ôm ôm.

Trần Thâm gửi một tin nhắn thoại: “Bé con ngoan, đi ngủ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK