Lúc cô rời giường, Trần Yên cũng đã dậy.
“Chị dâu.” Thoạt nhìn tinh thần của Trần Yên không tồi. Mặc dù cô ấy vẫn nhớ rất rõ ràng rằng mình đã bán đứng anh họ rồi.
“Ồ, ngoan quá.” Mạnh Kiều vui vẻ chào hỏi cô ấy, “Lát nữa chị phải tới công ty họp, em muốn ở nhà hay đi cùng chị?”
“Em cũng có thể đi cùng ạ?” Trần Yên bất ngờ.
“Có thể, nhưng mà lúc chị họp em phải tự chơi một mình đó.”
“Em đi! Em đi!”
Hai người chuẩn bị xong xuôi, chờ Lý Á Nam tới đón.
Họp xong, Mạnh Kiều không có việc gì, cô trái ôm phải ấp đưa Trần Yên và Lý Á Nam tới bên cạnh công ty ăn cơm.
Cô còn có hai ngày nghỉ ngơi, hôm Trần Thâm trở về thì cô sẽ tham gia ghi hình cho chương trình truyền hình. Vừa đúng lúc ghi hình ở thành phố này, cho nên sau khi quay xong là có thể gặp Trần Thâm rồi.
“Anh Nam, chị đẹp trai quá, em có thể chụp chị không?” Trần Yên đi theo Mạnh Kiều cũng gọi là anh Nam, “Có thù lao đó!”
“Chị không đủ đẹp trai nên em không chụp chị sao?” Mạnh Kiều cười, hỏi.
“Chị dâu, chị quá đẹp, em cũng muốn chụp chụp chụp, tất nhiên là chị miễn phí rồi!”
Mạnh Kiều mím môi lắc đầu, tỏ vẻ cạn lời.
Lý Á Nam nói không sao cả, đồng ý rồi.
Ba người đi từ KFC về biệt thự.
Mạnh Kiều gửi tin nhắn cho Trần Thâm, nói rằng cô sẽ đưa trợ lý nhỏ của mình về nhà. Trần Thâm không ý kiến, nói được.
Buổi chiều, đồ mà Trần Thâm mua cho hai người được đưa đến. Vừa đúng lúc chụp ảnh, không ngờ rằng sau khi Trần Thâm nghe Lý Á Nam cũng ở đó thì anh cũng chuẩn bị quần áo mới cho cô ấy.
Biệt thử đủ lớn, nơi có thể lấy cảnh rất nhiều. Trần Yên cầm máy ảnh mới, cực kỳ vui vẻ. Cô ấy chụp rất nhiều ảnh cho Mạnh Kiều và Lý Á Nam.
Mạnh Kiều muốn Lý Á Nam ở lại, tiếc rằng cô ấy có việc, ăn cơm chiều xong liền rời đi.
Tiễn Lý Á Nam về, Trần Yên và Mạnh Kiều ngồi trên ghế sô pha xem ảnh.
“Ui! Chị dâu, chị thật sự quá xinh đẹp!” Trần Yên nói.
“Yên Yên, sao em lại hay nói thật như vậy chứ!” Lời dễ nghe ai cũng thích nghe.
“Chị gửi cho anh họ em mấy tấm đi, để anh ấy thèm thuồng chút.”
“Để chị chọn.” Mạnh Kiều nghiêm túc chọn lựa, “Em nói chị nên chọn mấy tấm đáng yêu, dịu dàng, trí thức hay là gợi cảm cho anh ấy nhỉ?”
“Em có thể chụp cho chị ra nhiều phong cách thế sao?” Trần Yên phá đám.
Mạnh Kiều đè bả vai cô ấy lại, “Ôi, Trần Yên Yên đáng ghét, vừa nãy em còn khen chị đẹp đó! Chị xin tuyên bố, gói khoai tây cuối cùng là của chị!”
Mạnh Kiều gửi liên tiếp chín tấm hình cho Trần Thâm.
Gửi xong, cô lại mở lên xem, thấy mấy tấm hình kia cực kỳ hoàn mĩ.
“Yên Yên, em cảm thấy chị và anh họ em chụp một bộ ảnh tình cảm sẽ thế nào?” Mạnh Kiều ngẩng đầu lên, nhìn Trần Yên đang ăn gói khoai tây cuối cùng.
Cô rất rộng lượng, sẽ không so đo với trẻ con đâu.
Trần Yên nuốt miếng cuối cùng xuống, cười ha ha, nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề rồi! Để em chụp cho!”
“Những tấm hình đó không phải là do anh họ em chụp cùng chị sao?” Trần Yên chỉ chỉ mấy tấm hình bày trên bàn.
“Đó là do trước đây anh ấy thiếu chị một điều ước, cho nên mới chụp với chị.”
“Chắc chắn là anh ấy trêu chị thôi, dù sao thì anh ấy cũng không ghét chụp ảnh.”
“Để chị hỏi một chút.”
Kiều Kiều: Đại nhân Trần Thâm kính yêu.
Kiều Kiều: Tiểu nhân có một điều ước nho nhỏ.
Trần Thâm đang xem mấy tấm hình cô vừa gửi tới, sau đó lưu tất cả vào máy.
Trần Thâm: Em đã dùng hết điều ước của mình rồi.
Kiều Kiều: À, vậy anh về ngủ ở sô pha nhé!
Trần Thâm: Vừa mới lục lại túi, tìm được một điều ước, tặng cho em đó.
Sau đó còn gửi cho cô một tấm ảnh anh lục túi, mặc dù trong tay chẳng có gì.
Kiều Kiều: Chúng mình cùng chụp ảnh nha! Là loại có thể rửa ra đó!
Trần Yên ở bên cạnh thấy được tin nhắn của Trần Thâm, cô ấy cảm thán: “Quào, anh họ em sao có thể trẻ con như vậy chứ?”
“Trẻ con đâu nào? Rõ ràng là rất đáng yêu.” Mạnh Kiều thuận miệng nói một câu.
Trần Yên cạn lời nhìn cô một cái, khoảng cách của hai người là tám trăm mét.
Trần Thâm vừa đồng ý thì Mạnh Kiều lập tức vứt anh ra đằng sau. Cô thảo luận với Trần Yên nên chụp theo phong cách nào.
“Chị muốn kiểu gì đó vi vu một chút.” Mạnh Kiều lớn lên xinh đẹp, cô trang điểm cũng theo hướng ngọt ngào là chính.
“Anh họ em đã rất trẻ con rồi, đến lượt chị cũng vậy luôn.”
“Ừm, hai bọn chị là trẻ con.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Trần Yên cảm thấy Mạnh Kiều quá thú vị, “Hai người có chơi đấu địa chủ không?”
“Chị muốn kết quả là vua.” Mạnh Kiều dõng dạc nói.
“Vậy thì chúng mình thử trước đi, môi đỏ nóng bỏng.”
Mạnh Kiều cực kỳ hứng thú, sau khi trang điểm xong còn đi thay quần áo, coi phòng khách là sàn chữ T, làm bộ làm tịch đi lên.
Trần Yên vừa cười, vừa gửi đoạn video mà cô quay được cho Trần Thâm.
Đi được hai vòng, Mạnh Kiều nhảy nhót tung tăng giống thỏ con, nhảy tới sô pha, hai mắt sáng lấp lánh, hỏi: “Thế nào? Thế nào?”
“Em cảm thấy chị ngọt ngào càng hợp với anh họ em.” Trần Yên uyển chuyển phát biểu ý kiến.
Mạnh Kiều cũng không nhụt chí.
Điện thoại rung lên, Trần Thâm gửi cho cô một video.
Trần Thâm: Em mau sờ túi đi.
Trần Thâm: Anh cảm thấy trong túi của em có một điều ước cho anh.
Mạnh Kiều mở ra, nhảy mắt đã nhảy dựng lên, ngón tay run rẩy chỉ về phía Trần Yên.
“Em…”
Trần Yên ôm gối chạy đi, hô to: “Không phải đâu! Chị dâu, chị thật sự quá đáng yêu. Cho nên em mới muốn chia sẻ cho anh họ em một chút.”
“Em đứng lại!” Mạnh Kiều và Trần Yên đuổi nhau xung quanh cái bàn nhỏ.
Hu hu, Trần Yên không phải hỗ trợ mà là gián điệp của Trần Thâm.
“Quên đi, không để ý đến em nữa.” Mạnh Kiều nằm ườn lên ghế sô pha, không đuổi cô ấy nữa.
“Không phải đâu, chị dâu, chị xem đi.” Trần Yên mở video ra, ngồi nói chuyện bên cạnh cô: “Chị xem này, có phải mỗi bước chị đi đều rất đáng yêu không?”
Trần Yên nói rất nhiều.
Một video buồn cười như vậy, sau khi nghe Trần Yên giải thích lại trở nên cực kỳ đáng yêu.
Cuối cùng Mạnh Kiều cũng hiểu tại sao Trần Thâm lại nhờ cô ấy chỉnh video. Công lực tẩy não quá mạnh, Mạnh Kiều cảm thất video càng xem càng đáng yêu.
“Em xem, có phải mỗi tấm hình đều được điểm tuyệt đối không?” Mạnh Kiều xoa đầu Trần Yên.
“Đúng vậy đó.” Trần Yên cười cực kỳ vui vẻ.
“Nhưng mà…” Mạnh Kiều nhìn Trần Yên bằng ánh mắt ai oán, “Bây giờ chị thiếu anh họ em một điều ước.”
“Chị làm nũng là xong việc mà.” Trần Yên gợi ý cho cô.
Chờ tới buổi tối, lúc Mạnh Kiều và Trần Thâm gọi video, cô thật sự làm nũng với anh.
“Ai ya, anh ơi, anh không thể như vậy.” Mạnh Kiều bóp thịt trên eo mình để ép bản thân không được cười thành tiếng. Cô dùng âm thanh nũng nịu ngọt ngào nói.
Trần Thân cười, không chút lưu tình nào, nói: “Làm nũng cũng vô dụng.”
Nhìn thấy Mạnh Kiều mím môi, Trần Thâm lại nói: “Giương oai cũng vô dụng.”
Mạnh Kiều: “…”
“Được rồi, một điều ước thì một điều ước.”
“Ngày mai quay chương trình ở đâu?”
Mạnh Kiều nói một địa danh cho anh.
“Ừ, chú ý an toàn.”
“Mấy giờ anh về thế? Em quay xong cũng tầm chiều tối rồi.”
“Khoảng bảy, tám giờ.”
“Vậy anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em, trở về chúng mình chụp ảnh nha.”
Trần Thâm bất đắc dĩ, câu trả lời cũng bị kéo dài: “Được.”
“Anh có thể để lộ cơ bắp không?” Mạnh Kiều muốn chụp một bộ ảnh chủ đề là người đẹp và quái thú, Trần Thâm cần phải cuồng dã đôi chút.
“Không thể, một mình em xem là được rồi. Cất giấu trong mắt em càng tốt.” Trần Thâm chỉ vào mắt cô.
Mạnh Kiều bị từ chối cũng không cảm thấy mất mát, dù sao thì sau khi anh trở về, cô dụ dỗ thì anh vẫn sẽ đồng ý mà thôi.