Tôi đoán có lẽ mẹ tôi chưa ăn sáng. Tôi ngồi ở bên giường, chờ đến khi mẹ tỉnh dậy.
Mẹ tôi không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một giây, bà quay sang một bên, tỏ rõ ý không muốn nhìn thấy tôi.
Tôi chỉ có thể cảm thấy đắng ngắt trong cổ họng. Tư vị bị người thân bỏ rơi tôi lần nữa lại phải nếm trải.
Kiếp trước, tôi không chịu được sự đả kích như vậy.
Trọng sinh trở lại, tôi liền nói với bố mẹ mình không phải là đồng tính.
Nhưng còn lần này, tôi phải lấy lý do gì nữa đây.
– Mẹ, con biết mẹ không muốn gặp con. Nhưng mẹ cũng nên ăn chút gì đi. Đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe. Con để cháo ở lại. Con phải về bệnh viện. Buổi trưa con lại đến.
Tôi nói với mẹ.
Bước ra ngoài, tôi gặp bố. Bố nhìn tôi, cũng không có nói gì, nhưng ánh mắt của bố là thất vọng và tức giận.
Tôi biết, họ đã kỳ vọng ở tôi. Nhưng tôi lại không thể đáp ứng sự kỳ vọng của họ.
Tôi trở về bệnh viện Bắc Kinh, cố gắng hít thở sâu, và mỉm cười trước khi mở ra cánh cửa phòng bệnh của Chính Đông. Tôi không muốn Chính Đông nhìn ra tâm trạng của tôi, càng không muốn em biết về chuyện của mình. Tôi không được sụp đổ vào lúc này, vì tôi là chỗ dựa cho Chính Đông.
Chính Đông ngủ. Tôi yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt của em, đưa tay vuốt dọc theo trán, tới mang tai rồi tới chiếc mặt nạ hô hấp em đang đeo. Tôi đặt xuống trán em một nụ hôn, không ngờ lại khiến em tỉnh giấc.
– Chính Đông, em dậy rồi. Là tôi đánh thức em sao?
Tôi hỏi.
Chính Đông lắc đầu. Em nhìn tôi. Tôi liền gỡ chiếc mặt nạ xuống cho em.
– Ngạo Quân, bây giờ mấy giờ rồi?
Em hỏi.
– 10 giờ sáng.
– Đã trễ vậy rồi sao?
Em cau nét mặt. Thật sự nếu không nhìn đồng hồ, tôi cũng không biết lúc này là 10 giờ sáng, và càng không để ý rằng mình đã ngồi chờ em 2 tiếng đồng hồ.
– Em có đói không?
Tôi sờ cặp ***g đựng cháo, nhận thấy vẫn còn ấm.
Tôi biết Chính Đông không muốn ăn, nhưng tôi luôn ép em ăn gì đấy.
Tôi đưa thìa cháo tới trước miệng của Chính Đông. Em nhìn tôi, rồi lại nhìn vào thìa cháo tôi đang cầm trên tay, biểu cảm bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn mở miệng.
– Ngoan, ăn một chút thôi.
– Là cháo của mẹ anh sao?
Chính Đông hỏi. Em cũng nhận ra nó giống với món cháo mẹ tôi thường mang vào bệnh viện cho chúng tôi, chỉ là vị khác. Nhưng lúc này, em hiển nhiên đã chẳng còn phân biệt được mùi vị. Tôi nhìn thấy mắt em mang theo chút hi vọng, chờ mong. Tôi thật sự không muốn Chính Đông phải thất vọng nên liền nói dối:
– Mẹ tôi có đến. Lúc em ngủ
– Vậy sao không gọi em?
– Sợ em mệt.
Chính Đông cầm lấy tay tôi:
– Ngạo Quân, lần sau bác đến, anh phải gọi em dậy.
Tôi gật đầu đáp ứng em.
Chỉ là không biết, cái lần sau mà tôi hứa là bao giờ tới.
Vì trực giác cho tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Đầu tiên là chuyện Đường Qúy Giác bị lộ chuyện có con trai là người đồng tính rồi đến truyện tôi bị truyền thông chú ý. Không bỗng dưng họ lại làm vậy. E rằng việc này chính là có mục đích.
Tôi không biết bản thân gây thù chuốc oán với ai. Nhưng sau khi liên kết các sự việc này, tôi lại nghĩ rằng chuyện của Đường Qúy Giác và tôi có liên quan đến nhau. Hay nói đúng hơn, chúng tôi có chung một kẻ thù.
Nhưng rốt cuộc người đó là ai?
Với con người của Đường Qúy Giác, chắc chắn ông ta sẽ không để yên cho chuyện này và càng không thể để kẻ đó được yên.
Tin đồn về Đường Qúy Giác lúc này lại tạm thời lắng xuống. Tôi càng không rõ mục đích của kẻ đó là gì.
Hai tin đồn đều có một điểm chung. Là đồng tính.
“Đường Qúy Giác có con trai bị bệnh đồng tính”.
” Bác sĩ Hà Ngạo Quân thích đàn ông.”
Là nhằm vào…Chính Đông”.
Tôi dường như đã bắt được cậu trả lời. Chỉ có điều, tôi không dám tin. Không tin kẻ đó lại có lá gan này.
Tôi gọi điện thoại để thuê một thám tử tư. Rất nhanh, anh ta đã tìm ra tung tích của người tôi cần, thậm chí còn chuyển lời của tôi tới kẻ đó.
Chúng tôi hẹn ở một quán rượu. Tôi biết cậu ta nhất định sẽ đến.
Một người đàn ông ăn mặc luộm thuộm, tóc dài dường như mấy tháng đã không gội đầu, chưa kể bộ râu lởm chởm khiến anh ta càng thê thảm. Anh ta tiến đến chỗ tôi ngồi, ánh mắt đỏ ngầu đầy hăm dọa:
– Mày muốn gì?
Tôi lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhếch lên khóe miệng tỏ ra khinh thường.
– Điều này, tao phải hỏi mày. Kiệt Hào, mục đích của mày là gì?
Kiệt Hào nhìn tôi sững sờ, nhưng hắn không bỏ xuống sự phòng vệ và đối địch của mình. Có lẽ ai cũng thế, khi việc làm của bản thân bị phát hiện cũng đều ra sức chối bỏ.
Kiếp trước, tôi thấy đủ qua mọi loại người nhưng bộ dạng bị chất vấn trước vành móng ngựa đều giống nhau.
Chỉ riêng Chính Đông, tội mà em không làm, em lại vẫn cúi đầu chịu tội.
– Kiệt Hào, tao biết tất cả là do mày làm. Trên đời chỉ có mày và tao là biết chuyện của Đường Qúy Giác. Cũng chỉ có mày thủ đoạn độc ác. Đầu tiên, mày nhân lúc Đường Qúy Giác đang vướng vào tin đồn để cung cấp tin cho báo chí. Sau cùng, vì Đường Qúy Giác chứng minh Chính Đông không phải con ruột ông ta, mày liền chuyển hướng sang tao. Mục đích của mày là vì muốn hại Chính Đông. Những tiếng cuối cùng, tôi nói như gằn giọng. Kiệt Hào muốn nhằm vào Đường Chính Đông. Nhưng trên đời có rất nhiều người đồng tính, mọi người sẽ chẳng quan tâm Chính Đông là ai. Nhưng nếu bắt đầu từ Đường Qúy Giác, một luật sư đang đi xuống và tôi, một bác sĩ mới nổi, thì mọi chuyện lại khác.
Nếu không phải đang ở quán rượu, và nếu như không nghĩ tới một người đang chờ tôi, tôi thật sự muốn bóp cổ chết Kiệt Hào.
– Đừng nói nhảm
Hắn tiếp tục chối cãi,
Đến nước này, tôi chỉ có cách mang ra bằng chứng. Đó là lịch trình và thời gian gặp gỡ của Kiệt Hào với đám nhà báo được thám tử tư theo dõi và chụp lại được.
Kiệt Hào nhìn vào bằng chứng trước mặt, rồi đột nhiên hắn cất tiếng cười như điên:
– Mày không đi làm luật sư thật phí phạm. Thì đã sao. Là tao làm. Chẳng lẽ không đúng. Mày không phải là thích thằng đĩ đực kia?
Móng tay tôi cắm vào lòng bàn tay tôi tới phát đau. Nhưng tôi tận lực kiềm chế sự tức giận của mình.
– Tại sao mày làm như vậy?
– Trả thù. Tại bọn mày mà tao trở thành như vậy. Hà Ngạo Quân, ngày trước tao tốt với mày, thay mày xử lý Đường Chính Đông. Không phải mày ghét cậu ta sao? Mày còn nói chán ghét, khinh bỉ bọn đồng tính. Hà Ngạo Quân, mày thay đổi trong có một đêm. Và càng không ngờ, mày vì cậu ta mà bán rẻ tao. Vậy nên tao trả thù. Không may là cuộn băng ngày trước ghi cảnh cậu ta bị cả đám đàn ông dày vò đã bị Đường Qúy Giác xóa hết. Nhưng tao còn cách khác để trả thù. Đường Qúy Giác là lão cáo già. Ông ta không động được. Nhưng còn mày? Tao theo dõi bệnh viện mấy ngày liền phát hiện ra mày hôn cậu ta.
Đó là lý do bức ảnh chụp tôi và Chính Đông đứng dưới mái hiên bệnh viện đã bị đưa lên báo. Bức ảnh chỉ quay mặt tôi, không rõ mặt của Chính Đông, nhưng mọi người đều có thể nhận ra người tôi hôn là một người đàn ông.
Kiệt Hào và tôi là cùng một con người, đều thích đổ tội cho người khác, cố chấp, và là những kẻ có thù ắt báo..
Kiếp trước Kiệt Hào là người bán đứng tôi trước, rốt cuộc cậu ta lại phải trả giá.
Kiếp này, tôi lại đi một bước bán đứng cậu ta, cậu ta hận cả tôi, cả Chính Đông.
Một kẻ không có tiền đồ như vậy, rốt cuộc đã định phải trở thành một kẻ thất bại, dù là kiếp trước hay kiếp này cũng vậy.
– Kiệt Hào. Lần cuối cùng, tao cảnh cáo mày. Mày nếu như động tới Chính Đông, thì đừng trách tao. Những gì mày làm, tao cũng có thể bắt mày trả giá từng cái một, có khi còn gấp đôi như thế. Đừng quên, tao với mày cùng một loại người.
Tôi đứng dậy và bước ra khỏi quán rượu.
Tôi không cần biết Kiệt Hào sẽ có suy nghĩ gì, liệu cậu ta có thu tay hay không?
Nhưng tôi chắc chắn, chỉ cần cậu ta ra tay với Chính Đông, tôi bằng bất cứ giá nào cũng có thể khiến Kiệt Hào sống dở chết dở.
Con người luôn tồn tại nhược điểm chí mạng. Nhược điểm của Đường Qúy Giác là sĩ diện.
Nếu nhược điểm của tôi là Chính Đông thì nhược điểm của Kiệt Hào chính là tính hiếu thắng của cậu ta.
Ngày hôm đó, Chính Đông quả thực đang ngồi chờ tôi ở bệnh viện.
Em ngồi trên giường, nhìn ra cửa. Khi tôi bước vào, em liền nở nụ cười.
Khoảnh khắc đó, tôi dường như cảm nhận đầy đủ thế nào là hạnh phúc.
Hạnh phúc có lẽ là khi có một người sẵn sàng đợi tôi trở về.
Tôi bước tới, ôm chầm lấy Chính Đông. Để đầu em dựa vào vai mình, tôi hít thở lấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người em nhưng lại khiến tôi an lòng đến lạ.
– Ngạo Quân, anh sao vậy?
Em hỏi, giọng đầy lo lắng.
– Như vậy là đủ. Chính Đông, để tôi ôm em một lát thôi.
Chính Đông cũng đặt tay lên lưng của tôi, vỗ nhẹ an ủi.
Thời gian Chính Đông ngủ càng lúc càng nhiều. Có đôi khi, hơi thở của em mong manh đến mức khiến trái tim tôi như bị hàng ngàn nhát dao cứa phải. Tôi không muốn đánh thức giấc ngủ của em, nhưng tôi lại sợ em ngủ thế này có khi nào không tỉnh dậy nữa hay không?
Tôi không biết mình phải làm gì.
Chờ đợi sao?
Chờ tới khi em rời xa tôi. Hay chờ tới khi tôi phát điên.
Tôi vẫn tới thăm mẹ, vẫn chăm sóc mẹ, nhưng không từ bỏ Chính Đông.
Có đôi khi bố và tôi không nói một lời, cả hai duy trì sự trầm mặc.
Một hôm, mẹ tôi đột nhiên mở lời:
– Là người kia phải không? Là Chính Đông phải không?
Tôi quỳ xuông trên mặt đất.
– Cũng đoán ra được – bà nói.
– Mẹ. Con yêu cậu ấy.Trước giờ con không hề biết yêu một người lại đau khổ như thế, cũng hạnh phúc như thế. Là cậu ấy dạy con cách yêu một người là như thế nào. Mẹ từng nói vợ chồng không cần tình yêu sâu nặng. Nhưng con không muốn sống như vậy. Càng không muốn phải hối tiếc. Con cần cậu ấy. Nếu trên đời không có Chính Đông, cuộc sống của Hà Ngạo Quân cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hà Ngạo Quân sẽ không có một kiếp nữa để trở về làm lại từ đầu
– Mày…
Mẹ tôi bất lực.
Lần đầu tiên bà thấy tôi khóc như vậy. Cứ như thể tôi lấy toàn bộ nước mắt cả cuộc đời mình ra để khóc. Hồi nhỏ bị thương, cô độc, bị bố đánh tới mức bò không nổi, cũng không rơi một giọt nước mắt.
Bà lúc đó chỉ cảm thấy làm một người mẹ như bà cũng thấy thật bất lực.
Cuối mùa đông, bác sĩ Lương và tôi quyết định đưa Chính Đông ra nước ngoài làm phẫu thuật ghép tim nhân tạo.
Trước sự phản đối kịch liệt của chủ tịch và hội đồng quản lý bệnh viện Bắc Kinh, tôi đưa đơn xin từ chức.
Ngày hôm đấy, tôi cầm thật chặt bàn tay của em, khẽ hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Chính Đông.
Tôi thật sự muốn nói với Chính Đông của tôi.
“Chính Đông, hoa cẩm chướng của em nở rồi.
Đợi em tỉnh dậy, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm, được không?”