Hà Ngạo Quân để cho Chính Đông tự mình trang trí phòng và mua đồ đạc.
– Mùa màu xanh nước biển đi. Nhìn có vẻ nhã nhặn.
– Được
Hà Ngạo Quân gật đầu khi Chính Đông chọn chăn ga gối đệm cho phòng ngủ.
– Còn phải mua bàn, ghế.
Hà Ngạo Quân ôn nhu nhìn Chính Đông, mọi thứ đều nghe theo cậu ấy.
– Tủ lạnh.
Cả hai cùng đến cửa hàng đồ gia dụng:
– Tủ lạnh có lẽ thôi. Chúng ta còn phải để dành tiền.
Hà Ngạo Quân thật sự muốn nói anh có tiền. Chính Đông muốn mua gì thì đều có thể. Nhưng Chính Đông cũng là một người đàn ông, cậu nào chịu ăn bám và tiêu tiền của Hà Ngạo Quân mà không cảm thấy xấu hổ:
– Nhà là của hai chúng ta. Tất nhiên cả hai người đều phải có trách nhiệm rồi.
Chính Đông nghiêm giọng nói.
Nhưng Hà Ngạo Quân đâu chú ý được điều này. Điều Hà Ngạo Quân quan tâm là Chính Đông đã nói “nhà của hai chúng ta”. Phải. Đây là nhà của Hà Ngạo Quân và Chính Đông. Nhà của hai người. Hà Ngạo Quân cảm thấy ngọt ngào. Không quản sẽ có ảnh mắt nhìn mình, Hà Ngạo Quân ôm lấy Chính Đông.
– Cẩn thận có người.
Chính Đông lo sợ.
Chính Đông là gay. Đối với việc người ngoài nghĩ gì về mình, cậu cũng đã quen. Bản thân cậu lại làm việc ở quán bar dành cho người đồng tính, cậu không phải sợ bản thân bị mất mặt ở trước người khác.
Chính Đông là lo lắng cho Hà Ngạo Quân.
Hà Ngạo Quân là bác sĩ, anh lại làm việc ở trong bệnh viện Xinhua. Cậu không muốn chỉ vì mình mà khiến thanh danh của anh bị thất bại, sự nghiệp gặp trắc trở.
Nói một cách khác, Chính Đông có thể vì Hà Ngạo Quân mà chấp nhận giấu chuyện của hai người trong bóng tối.
Nhưng Hà Ngạo Quân nào chịu được điều này. Hà Ngạo Quân chỉ hận không thể thông báo cho cả thế giới này biết Chính Đông là người yêu của anh.
– Anh không sợ sao?
Chính Đông hỏi.
– Ai sợ chứ?
Đối với Hà Ngạo Quân, sự nghiệp có thể làm lại, tiền cũng có thể kiếm lại, nhưng người mà đi mất thì khó để tìm về được.Và hơn hết, Hà Ngạo Quân không tin chuyện của bọn họ sẽ bị bại lộ.
Nhưng sự thật chứng minh những lo lắng của Chính Đông là hoàn toàn đúng.
Hà Ngạo Quân bị đình chỉ công tác vô thời hạn tại bệnh viện Xinhua. Lý do rất đơn giản, Hà Ngạo Quân không chịu phủ nhận mình thích đàn ông.
– Tôi yêu em là sự thật. Tại sao phải nói dối?
Hà Ngạo Quân là người cố chấp, còn cố chấp đến mức không thể cứu chữa được. Chính Đông vừa cảm thấy cảm động, vừa cảm thấy đau đầu.
Lãnh đạo bệnh viện Xinhua nói, chờ tình hình lắng xuống thì Hà Ngạo Quân đi làm lại. Cuối cùng mọi chi phí sinh hoạt đều dựa cả vào Chính Đông. Hà Ngạo Quân từ bỏ bệnh viện lớn, tự mở một phòng khám tư nhân. Lương giảm, không có đãi ngộ, con đường kiếm tiền cũng khó khăn.
– Đợi một thời gian nữa, tôi sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn thế này.
Chính Đông biết, Hà Ngạo Quân nói được là làm được.
Chính Đông có thói quen lên ti vi xem thời sự và đọc báo tin tức. Không phải Chính Đông thích thú gì với những tin tài chính, kinh tế hay mấy vụ án hình sự. Mà là do thói quen hai năm trước tạo thành. Hai năm trước, Chính Đông tự mình rời xa Hà Ngạo Quân, vẫn hay xem báo hay xem ti vi với hi vọng có thể nhìn thấy Hà Ngạo Quân. Cậu rất thích những chương trình khám chữa bệnh và phỏng vấn bác sĩ nổi tiếng. Cũng nhờ vậy, mà cậu biết về cuộc phỏng vấn đó.
Có một hôm, Chính Đông xem thời sự thì nhìn thấy Đường Qúy Giác:
– Nghe nói hồi trước có tin đồn, người con trai lớn của ông là người đồng tính. Ông nghĩ sao về điều này?
– Các ông nhầm rồi. Tôi chỉ có một đứa con thôi. Làm gì có con lớn nào.
Hà Ngạo Quân tắt ti vi:
– Sau này không cần xem những thứ thế này nữa. Chúng ta đi ngủ đi.
Chính Đông bình thản nói:
– Ông ấy hận mẹ. Mẹ dùng thủ đoạn để kết hôn. Có lẽ, ông ấy chưa từng coi em là con của ông ấy.
Hà Ngạo Quân không biết nói gì ngoài ôm lấy Chính Đông, ôm rất chặt, như thể muốn sưởi ấm cho cậu, muốn dùng hành động để nói rằng mình đang ở đây với cậu ấy.
Chính Đông không còn xem tin tức nữa.
Hai người không còn quan tâm tới Đường Qúy Giác, xem ông ấy như không tồn tại.
Một hôm, Hà Ngạo Quân đưa cho Chính Đông các giấy tờ và thủ tục để chuyển đổi họ từ họ bố sang họ mẹ.
– Cái này là?
Chính Đông hỏi.
– Em có thể từ bỏ họ Đường. Đổi sang họ mẹ,: Hứa Chính Đông, được không?
Chính Đông ôm chầm lấy Hà Ngạo Quân.
Cậu từ giờ sẽ theo họ mẹ, sẽ không còn có liên quan đến Đường Qúy Giác.
Chính Đông không có đọc tin về Đường Qúy Giác nhưng Hà Ngạo Quân thì có.
Hà Ngạo Quân là ai? Kiếp trước, anh là một luật sư, thủ đoạn có thừa, tàn nhẫn cũng không thiếu. Vậy nên cứ suy từ bụng ta ra bụng người, Hà Ngạo Quân nghĩ mình phải đề phòng tất cả mọi người, từ Kiệt Hào đến Đường Qúy Giác.Kiệt Hào lại vào tù. Nghe nói, hắn nghe lời kẻ xấu đi cướp ngân hàng, rồi đâm mấy nhân viên ở đó bị thương, không trốn được.
Còn Đường Qúy Giác lại mất tích không dấu vết.
Mà trước đó cũng phải nói tới vụ ầm ĩ Đường Qúy Giác đánh vợ ông ta tới mức phải nhập viện, còn suýt nữa thì ném con trai từ trên tầng 6 xuống đất.
Vợ ông ta ầm ĩ một hồi, tố cáo luật sư Đường Qúy Giác là kẻ bạo lực, bệnh hoạn.
Đường Qúy Giác hẹn một tờ báo, muốn công bố sự thật gì đó.
Nhưng sự thật đó lại chẳng bao giờ được công bố vì ông ta đột ngột mất tích.
Vợ ông ta và cậu con trai 6 tuổi vẫn ở lại ngôi biệt thự.
Những chuyện này Chính Đông không biết. Nhưng Hà Ngạo Quân lại biết rất rõ. Anh lo sợ Đường Qúy Giác sẽ làm ra chuyện gì, nên hết sức đề phòng. Anh tìm người tra tung tích của Đường Qúy Giác khắp nơi, mặt khác dặn dò Chính Đông không được về quá khuya. Quán bar mở cửa vào buổi tối là thời gian Chính Đông đi làm, Hà Ngạo Quân không chút nào yên tâm.
Anh phải tự mình đưa Chính Đông đi làm. Hôm không bận, thì cắm quân tại quán bar, đảm nhận chức bảo vệ người yêu. Hôm bận không thể ở lại, thì nhất định phải bắt mấy tên làm cùng Chính Đông chú ý đến cậu, có việc gì báo cho anh ngay. Chính Đông xong việc, Hà Ngạo Quân lại đưa Chính Đông về.
Chính Đông giận vì bị trông như trông trộm.
Hà Ngạo Quân lại không thể nói chuyện này rõ ràng. Hà Ngạo Quân đa nghi, quá mức cẩn thận như vậy cũng do anh kiếp trước là luật sự, chứng kiến rất nhiều vụ kinh khủng, tàn bạo, lừa lọc, giết người.
Ngoài ra, còn có một nguyên nhân khác.
Kiếp trước, Hà Ngạo Quân biết Chính Đông là con trai ruột của Đường Qúy Giác.
Không chỉ có thế, Hà Ngạo Quân còn biết đứa con trai mà Đường Qúy Giác yêu thương lại không có cùng huyết thống với ông ta.
Đứa bé là con của vợ hai với người đàn ông của ả. Đường Qúy Giác bị cắm sừng, bị dắt mũi mà không hay biết.
Kiếp trước, Đường Qúy Giác điên cuồng giết cả vợ lấy con sau một đêm, lại chạy tới mộ của Chính Đông, trên tay còn cầm một con dao dính đầy máu tanh. Nếu không phải lúc đó Hà Ngạo Quân cũng ở chỗ đó thì không biết gã điên này còn làm ra chuyện gì.
Kiếp này, Chính Đông còn sống, chắc chắn sẽ không còn viễn cảnh ông ta chạy tới mộ của cậu. Nhưng Hà Ngạo Quân lại lo sợ, Đường Qúy Giác có thể xuất hiện trước mặt Chính Đông, tổn thương cậu ấy.
Con người một khi mất tất cả thì cũng mất luôn cả lý trí.
Hà Ngạo Quân làm sao để việc này xảy ra.
Có một hôm, Hà Ngạo Quân cùng Chính Đông đi thăm mộ mẹ.
Chính Đông nói:
– Mẹ. Con họ Hứa rồi, không còn họ Đường nữa.
Hà Ngạo Quân nắm lấy tay của Chính Đông, từng ngón đan xen vào nhau:
– Không biết mẹ em có chấp nhận chuyện chúng ta không nhỉ?Hà Ngạo Quân nhìn bia mộ rồi mỉm cười:
– Mẹ, con biết rất khó để chấp nhận. Nhưng con yêu em ấy. Con sẽ đối xử tốt và chăm sóc Chính Đông của chúng ta.
Lúc đưa Chính Đông về, Hà Ngạo Quân có liếc mắt thấy một bóng người. Bóng người đen vụt qua rất nhanh, biến mất trước mặt Hà Ngạo Quân, khiến anh không biết mình nhìn thấy hay hoa mắt. Cả người hắn đều màu đen, ngay cả bịt mặt cũng màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt rất đáng sợ.
Cả tuần tiếp theo, Hà Ngạo Quân cảm giác mình và Chính Đông bị theo dõi.
Cảm giác ấy rất lạ, khiến Hà Ngạo Quân đứng ngồi không yên. Bên kia lại không có tin tức gì của Đường Qúy Giác.
– Chính Đông, đừng về nhà khuya.
Hà Ngạo Quân dặn dò, ánh mắt đều hiện lên lo lắng.
Chính Đông làm sao có thể tức giận cho nổi. Cậu vỗ lên vai của Hà Ngạo Quân.
– Em biết rồi. Về sớm là được chứ gì?
Rốt cuộc Chính Đông vẫn nghe lời cố gắng về sớm.
Nhưng có một hôm, Hà Ngạo Quân không thấy điện thoại của Chính Đông gọi tới đón. Hôm đấy lại là một ngày mưa rất to, đường tắc không thể di chuyển. Hà Ngạo Quân lái xe liên tục nhìn đồng hồ, và gọi điện thoại nhưng không ai nhấc máy.
Tắc đường tới hai tiếng đồng hồ, lúc Hà Ngạo Quân chạy xe tới quán bar là lúc 12 giờ đêm.
Quán bar tối om, vắng vẻ.
Hà Ngạo Quân bước vào, tâm trạng không tốt chút nào. Đột nhiên có người tiếp cận Hà Ngạo Quân nhưng không phải là khí tức trên người Chính Đông. Hà Ngạo Quân đề phòng thụi một cái ra đằng sau, kẻ kia đau đớn kêu lên một tiếng. Hà Ngạo Quân mới ra người đó là A Tứ, làm việc với Chính Đông.
– A Tứ, cậu đây là làm sao? Sao quán bar tối thế? Chính Đông đâu?
– Lúc nãy bị hỏng máy phát điện. Anh Chính Đông lên sửa.
Đó là lý do, Chính Đông không liên lạc được.
Hà Ngạo Quân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe A Tứ nói:
– Anh Chính Đông tìm thấy một người. Mà kì lạ, em thấy người này cứ sao sao.
– Chính Đông ở đâu?
Hà Ngạo Quân hít một ngụm khí lạnh.
– Ở trên kia với người đó.
A Tứ chưa bao giờ thấy Hà Ngạo Quân tức giận và hấp tấp như vậy.
Hà Ngạo Quân nắm lấy cổ áo của A Tứ, hỏi cậu ta sao lại để Chính Đông một mình.
Hà Ngạo Quân chạy như điên lên trên tầng, cầu trời Chính Đông không có làm sao.
Vào tới phòng nọ, Hà Ngạo Quân thậm chí còn không mở cửa theo cách thông thường mà đá bay cánh cửa.
Chính Đông ở trong căn phòng, tức giận nhìn Hà Ngạo Quân
– Ngạo Quân, anh phá cửa sao?
Hà Ngạo Quân sao để ý tới nhiều vậy, chỉ nhìn thấy Chính Đông, mới có thể thả lỏng một ít. Nhưng nhìn thấy người ngồi ở dưới đất, Hà Ngạo Quân lại phải cau mày.
Người mặc nguyên một bộ đồ đen, trên mặt đeo khẩu trang là người mà đã theo dõi Hà Ngạo Quân và Chính Đông mấy tuần qua., và cũng là kẻ Hà Ngạo Quân nhìn thấy hôm đó.
– Mày muốn gì?
Hà Ngạo Quân nóng nảy muốn đánh người nọ.
Chính Đông ngăn cản, ôm lấy Hà Ngạo Quân từ đằng sau:
– Hà Ngạo Quân, chuyện gì vậy? Sao vô duyên vô cớ.
– Nói! Tại sao mày theo dõi bọn tao?
– Theo dõi?
Chính Đông không hiểu.
Trong lúc Chính Đông còn đang ngơ ngác, Hà Ngạo Quân đã tới đề người áo đen xuống dưới đất, ghì một đầu gối ở trên ngực của hắn. Chiếc mũ hắn lúc nào cũng đội cùng với khẩu trang bị xô lệch, gần như rời ra.
– Đừng, đừng…
Hắn loạng choạng khua tay khua chân.
Đến khi Chính Đông và A Tứ lôi Hà Ngạo Quân ra, đến khi hắn lồm cồm bò dậy, khẩu trang và mũ đã không còn, mọi người mới có thể nhìn thấy bộ mặt của hắn.
Đó là một bộ mặt rất đáng sợ.
Đầu hắn bị hói một mảng rất lớn từ giữa đỉnh đầu trở về trán. Mặt của hắn y như là những miếng giẻ được chắp vá lại với nhau, mũi chảy xuống, miệng gần như không có môi, có thể nói là gần như biến dạng.
Đây không phải là khuôn mặt người nên có.
Đây là khuôn mặt của người bị tạt a xít.
– Ông!
Chính Đông không thốt lên lời.
Người đàn ông nọ có vẻ hoảng loạn, lấy tay che kín khuôn mặt mình.
Chính Đông bước tới, Hà Ngạo Quân định ngăn cản nhưng Chính Đông nói là không sao.
Cậu nhặt mũ và khẩu trang lên đưa cho người đàn ông nọ, lại bảo A Tứ, tìm cái gì ăn được cho người nọ.
– Ông đói không?
Chính Đông hỏi.
Người đàn ông nọ đem ánh mắt phức tạp nhìn Chính Đông. Trong ánh mắt của hắn có cả thương tâm, có cả hối hận. Hà Ngạo Quân chắc chắn mình không nhìn nhầm, anh thậm chí còn thấy tay của hắn đưa ra nhận đồ ăn có vẻ run rẩy.
Bàn tay cũng bị bỏng axit, sần sùi, biến dạng.
Ngay lúc hắn định tiến về phía Chính Đông, Hà Ngạo Quân đứng đằng sau lườm mắt. Hắn chỉ có thể rụt người lại:
Chính Đông nhận ra ông ta bị thương ở chân. Có lẽ là lúc chạy dưới trời mưa bị ngã ở đâu đó, cậu dặn A Tứ:
– A Tứ, cậu đưa ông ấy tới bệnh viện đi. Dù sao, con người này cũng đáng thương.
A Tứ gật đầu.
Hà Ngạo Quân đưa Chính Đông về, lúc quay lại đằng sau, vẫn thấy người đàn ông với khuôn mặt bị biến dạng nhìn về phía Chính Đông. Môi ông ta mấp máy, nhưng không một lời nào thoát ra.
Lúc Chính Đông ra ngoài, Hà Ngạo Quân thấy Chính Đông hơi run lên.
Anh vội cởi áo khoác của mình khoác lên người cậu:
– Hôm nay lạnh, sao ăn mặc vậy. Cẩn thận đừng để bị ốm.
Chính Đông mỉm cười nhìn Hà Ngạo Quân.
Họ đi về nhà, ngày hôm sau chỉ nghe A Tứ nói, người đàn ông nọ đi tới bệnh viện thì biến mất.
Ông ta không còn xuất hiện trước mặt Hà Ngạo Quân và Chính Đông nữa.