Kiếp trước, tôi từng xuất hiện rất một vài lần trước mặt Đường Qúy Giác và lần nào người đàn ông này cũng khiến tôi cảm thấy rợn tóc gáy như thể ông ta có thể nhìn thấu qua tâm can của tôi.
Chúng tôi ngồi ở một quán cà phê nằm ở góc khuất, vắng người qua lại. Có lẽ Đường Qúy giác là một nhân vật nổi tiếng trong giới luật sư nên chỉ có thể chọn những quán như vậy mới khiến cho ông ta ít người chú ý.
Nhân viên bán hàng đặt xuống một tờ thực đơn đồ uống và chờ chúng tôi gọi món. Cậu ta cố gắng không tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn vào người đàn ông mặc bộ đồ sang trọng ngồi đối diện với tôi. Đường Qúy giác khoác tay, không muốn gọi gì. Còn tôi gọi một ly cà phê đen. Đời trước, vào lúc này tôi chưa biết uống cà phê. Nhưng công việc luật sư đòi hỏi áp lực cao, có những đêm phải thức xem hồ sơ tới tận sáng, tôi đâm nghiện cà phê. Không có cà phê là cả người đều bứt rức không yên.
Đường Qúy giác chờ cho cậu thanh niên kia đi khỏi mới hắng giọng hỏi tôi:
– Mẹ cậu chắc đang ở bệnh viện đúng không? Còn bố cậu làm công nhân, lương tháng không đủ sống nhỉ.
Cuộc nói chuyện rất quen. Đường Qúy giác kiếp này và kiếp trước đều không khác nhau, đều ăn nói thẳng thắn cho dù mất lòng kẻ khác như vậy. Đến đây, tôi đã biết ông ta gọi tôi tới là vì chuyện gì.
Ông ta sẽ hỏi về gia đình tôi. Thông tin chỉ để xác nhận vì ông ta đã tìm hiểu thật kĩ trước khi đến đây, mục đích là để tôi cảm thấy mình thật tội nghiệp, thật tự ti.
Sau đó, ông ta sẽ ném trên bàn một bọc tiền và kêu tôi rời khỏi Bắc Kinh, đi càng xa càng tốt.
Kiếp trước và kiếp này không khác nhau. Chỉ khác bởi mục đích.
Ông ta muốn tôi rời bỏ Chính Đông. Còn tôi lại muốn đi tìm cậu ấy.
– Ông đưa Chính Đông đi đâu?
Tôi ngắt lời ông ta. Không mảy may quan tâm ông ta muốn dìm tôi xuống như thế nào. Sống lại một kiếp, tôi sẽ không để bản thân mình phải hối hận. Có lẽ tôi sẽ không hại người. Cuộc sống nhiều toan tính, nhiều âm mưu trước đây đã khiến tôi mệt mỏi rồi.
– Sao cậu muốn tìm thằng nhóc đó?
Vì sao? Vì tôi muốn bù đắp? Hay vì trả nợ em ấy?
Tôi nhận ra Đường Qúy giác nhìn tôi đầy cảnh giác. Tôi biết, cho dù tôi không làm theo ý của ông ta, ông ta luôn có cách khiến tôi phải biến mất.
– Ông hẳn phải là có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.
– Số tiền này, cậu hãy mang đi. Rời khỏi Bắc Kinh, đi càng xa càng tốt. Xem kìa! Tôi nói đâu có sai.
– Ít như vậy, ông muốn tôi rời khỏi Bắc Kinh sao?
Số tiền mà Đường Qúy giác cho đối với tôi kiếp trước có thể giúp tôi đi ra nước ngoài du học. Nhưng giờ sống lại một kiếp, tôi muốn làm nhiều hơn thế và tôi sẽ chẳng làm được gì với hai bàn tay trắng.
Đường Qúy giác biến sắc. Ông ta không ngờ một sinh viên nghèo như tôi lại tham vọng lớn thế. Nhưng trước khi ông ta tức giận, hay phán cho tôi một bản án tử, tôi đã đứng dậy cúi người xuống để nói nhỏ vào tai của ông ta.
– Cậu muốn bao nhiêu?
– Một vạn.
Một vạn của Đường Qúy giác đã nhanh chóng được chuyển vào trong tài khoản ngân hàng. Tôi trích 1/3 số đó để chữa bệnh cho mẹ. Đời trước, vì không có đủ tiền mà mẹ tôi sức khỏe càng ngày càng kém, được 3 năm sau thì bà mất, đó cũng là lý do mà tôi hận em, cho rằng mọi thứ xui xẻo trong đời tôi là do em mà ra. Nhưng lần này tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.
Tôi rời khỏi Bắc kinh, chỉ là để che mắt luật sư Đường. Tới New York, tôi thay sim điện thoại và gọi cho tên bạn học ngành cảnh sát tôi quen. Tôi muốn cậu ta tìm ra Đường Chính Đông.
– Đường Chính Đông tập luyện trong quân đội rồi.
– Quân đội?Mày chắc chứ?
– Chắc chắn. Tao sẽ gửi ảnh cho mày.
– OK.
Tôi không nghĩ thằng bạn của mình có thể tìm ra Chính Đông sớm đến như vậy. Khi nhìn thấy những bức ảnh của em, tôi đã biết đó chính là Chính Đông. Một Chính Đông trong bộ quân phục.
Tôi định làm gì? Có lẽ là đi thăm Chính Đông.
Tôi nghĩ rằng Đường Qúy Giac đã từ bỏ việc theo dõi tôi. Có lẽ tôi trong mắt ông ta là một kẻ cơ hội và tham tiền không hơn. Tôi là một kẻ sống thực tế. Tôi sẽ đi một con đường dễ dàng và chọn một công việc mang lại cho tôi thật nhiều tiền. Cả hai kiếp tôi đều là người như vậy.
Đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh, lại đi tàu tới nơi tập huấn, một đoạn đường dài khiến tôi rất mệt mỏi. Nhưng khi vừa tới nơi, Trung Đội Trưởng nói với tôi là gặp Chính Đông giờ không tiện.
– Cậu ấy đang làm gì?
– Đang bị phạt. Phải chạy 50 vòng sân.
– Tôi có thể chờ được.
Trung Đội Trưởng không thể thuyết phục tôi hôm nay cứ trở về nên đành để tôi đợi ở trong phòng.
Tôi chờ khoảng 3 tiếng đồng hồ, cảm thấy cả người nhức mỏi, liền đứng lên đi dạo bên ngoài.
Trời bên ngoài mưa rất lớn, tôi không nghĩ là em còn tập luyện, nhưng vì sao không thấy Trung Đội Trưởng nói gì.
Trong dòng suy nghĩ miên man về Chính Đông, tôi nhìn thấy em.
Trong cơn mưa rơi tầm tã, Chính Đông trong bộ quân phục, tóc cắt ngắn, khuôn mặt hơi đỏ ửng chạy dưới trời mưa.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Chính Đông trong bộ dạng như thế này.
Không còn dáng vẻ ngông cuồng trước kia.
Chính Đông ngày hôm đó đã khiến tôi, một Hà Ngạo Quân cái gì cũng đã kinh qua, phải ngây người nhìn.