Nha môn nằm ở phía thành đông, trước cửa vào có một bức tường dùng làm bình phong, trên bức tường có khắc một con kỳ lân dữ tợn trông rất sống động. Hai bên cửa chính mở rộng, đây cũng chính là xuất xứ câu tục ngữ “Cửa nha môn mở công khai, lý nhiều tiền ít chớ hoài tới nơi.”
Về phía đông của đại môn có một cái trống to được đặt ngay ngắn, đây chính là “ Trống kêu oan” mà dân gian thường hay gọi. ở phía tây sườn có một khối đá lớn cao năm thước, rộng hai thước dầy hơn một thước, ở trên tảng đá có khắc hay câu cho dân chúng nhìn, câu đầu là “ Vu khống tội gấp ba”, câu thứ hai là “Kiện vượt năm mươi gậy”. Hai câu này chính là để cảnh cáo dân chúng, chớ đến tòa án làm rộn rồi lại vu cáo. Càng không thể kiện vượt cấp nếu không tri huyện rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Bên trong đại môn là Nghi môn, bình thường cánh cửa này luôn đóng, trừ phi bản địa có quan viên mới đến nhậm chức thì mới mở ra. Nếu dân chúng có cáo trạng hay sai dịch trong nha môn ra vào đều đi qua cửa hông phía đông, cánh cửa này dân chúng gọi là “Sinh môn”. Còn ở phía bên kia, cửa hông phía tây được gọi là “Tử môn”, đây là cửa dành cho tử tù, bước khỏi cửa là đồng nghĩa đặt một chân vào Quỷ môn quan.
Đi tiếp là đến đại đường của huyện nha, khác với những hình ảnh trên TV, thật ra quan lại thời xưa thẩm án, cũng không phải tất cả các vụ án đều thẩm tra xử lý tại đại đường. Đại đường chỉ xử lý các vụ trọng án, còn tranh chấp dân sự bình thường hoặc án nhỏ thì ở hai đường bên, tri huyện thường thuyết phục hòa giải.
Tân nhậm huyện lệnh Tào Nghị hiện tại đang đứng ở đường ngoại, nhìn câu đối được treo ở đó, chòm râu quai nón không chút thay đổi, trong ánh mắt hiện lên một chút ánh sáng lạnh. Hai câu đối là “ Pháp hành vô thân, lệnh hành vô cố, thưởng nghi duy trọng, phạt nghi duy khinh.” Đôi câu đối này có thể nói là rất hoành tráng nhưng cũng rất uy nghiêm. Mỗi người nhìn thấy đều có cảm giác khác nhau dâng lên trong lòng.
Tào Nghị cảm nhận được cái gì? Ngoại trừ chính hắn ra ai cũng không biết được.
Tào Nghị xuất thân binh nghiệp, cũng không quen với kiểu quan văn trước khi đi phải lắc lư bước, vén quan bào, bước từng bước đi đến tam đường. Tam đường là nơi cư trú và làm việc của tri huyện, tây sườn là phòng khách, Hoàng tri huyện lúc này đang đứng thẳng mình, bưng một chén sứ Cảnh Đức Trấn Quan chậm rãi uống trà.
Hoàng tri huyện tên là Hoàng Duệ Đức, năm nay bốn mươi tuổi, bộ dáng có chút trang nghiêm, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, dưới cằm để chòm râu, thoạt nhìn vô cùng cương trực công chính, trong mắt vô tình lóe lên vài tia âm lãnh. Năm Hồng Vũ hai mươi tư hắn đã đỗ nhị giáp tiến sĩ, sau năm sáu năm làm việc, rốt cục được bổ nhiệm làm tri huyện của huyện Giang Phổ. Tri huyện tuy chỉ là một chức quan thất phẩm nho nhỏ, nhưng thực ra lại là một chỗ vô cùng béo bở, bao nhiêu tiến sĩ thậm chí Trạng Nguyên, bảng nhãn cũng muốn tranh cướp vị trí này, Hoàng Duệ Đức có thể làm đến chức tri huyện này toàn bộ là dựa vào túi bạc của hắn, âu hắn cũng là người biết tiến thối.
Nhấp một ngụm trà, Hoàng Duệ Đức hai mắt khẽ híp lại dường như đang nhắm mắt dưỡng thần. Phòng khách đang sáng đột nhiên tối sầm lại, Hoàng Duệ Đức mở mắt ra đã thấy một gã đại hán khôi ngô ăn mặc bát phẩm quan bào đang đứng ở cửa chăm chú nhìn hắn.
Thấy Hoàng Duệ Đức mở mắt ra, Tào Nghị chắp tay cất cao giọng nói :
- Hạ quan Tào Nghị bái kiến huyện tôn đại nhân.
Hoàng Duệ Đức trong lòng vừa động, liền đứng lên mỉm cười nói:
- Vị này chắc là dũng tướng dưới trướng Yến Vương điện hạ, mới đến nhậm chức huyện lệnh ở huyện Giang Phổ, Tào đại nhân?
- Đúng là hạ quan.
- Ha ha, Tào đại nhân không cần đa lễ, ngươi và ta đều là quan, phải coi nhau như huynh đệ mới phải, sau này mọi chuyện trong huyện Giang Phổ này bản quan còn phải nhờ vào đại nhân phụ tá a.
Tào Nghị cười ha hả nói to :
- Huyện tôn đại nhân khách khí rồi, hạ quan mới nhậm chức vẫn còn chưa hiểu quy củ của địa phương, sau này nếu có chỗ đắc tội mong huyện tôn đại nhân thông cảm.
Hai người khách khí dối trá một hồi, càng nói càng thân mật, cuối cùng tựa như huynh đệ đã thất lạc nhau nhiều năm thân mật trò chuyện. Hàn huyện một lúc, Hoàng Duệ Đức khách khí mời Tào Nghị ngồi xuống, thừa dịp ngồi xuống cúi đầu trong ánh mắt của Hoàng Duệ Đức liền hiện lên một chút tức giận. Theo như quy củ của quan trường, quan mới nhậm chức trước tiên phải đến bái phỏng thượng quan, nghe dạy bảo đây là luật bất thành văn, tử trước đến nay đều như vậy. Theo hắn biết, Tào Nghị đã đến Giang Phổ bảy ngày, hơn nữa còn vào ở dịch quán, bảy ngày mà đến tận hôm nay mới đến bái kiến thượng quan này, đây là ý gì? Rõ ràng là trong mắt hắn không coi thượng quan này ra gì. Trong nha môn bọn nha dịch nói gì hắn cũng nghe thấy, bọn chúng nói rất đúng, một núi không thể có hai hổ a. Nghe Tào Nghị cười to bộ dáng thập phần hào hùng, Hoàng Duệ Đức lạnh nhạt mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia hèn mọn rồi liền biến mất.
Đúng vậy, hèn mọn. Mười năm gian khổ học tập, khiến cho hắn từ trong lòng luôn khinh thường những tên vũ phu vũ đao lộng thương, ngươi có giết người nhiều hơn nữa, ngươi có dẫn quân nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một đám vũ phu thô bỉ, vô học, lỗ mãng, thấp kém.Trong tiếng hàn huyện khách sáo hiện tại lại kèm theo một cỗ không khí âm lãnh xoay quanh.
***********************************************
- Kim Ngọc lâu sao lại đắc tội với Túy Tiên lâu của chúng ta?
Tiêu Phàm vô cùng tò mò, cái gì mà đến tổ tông tám đời, cừu hận dữ vậy a.
Lão Thái hai mắt có chút đỏ lên, trong hốc mắt hình như có chút gì đó trong suốt.
- Chưởng quỹ, Túy Tiên lâu chúng ta trước kia ở trong huyện Giang Phổ cũng có tiếng tăm, trong huyện quan lớn, quan nhỏ hay là thân hào nếu bày tiệc đều đến đặt ở Túy Tiên lâu chúng ta, khi đó sảnh đường lúc nào cũng chật kín, không còn chỗ ngồi…
Tiêu Phàm vỗ vai lão Thái an ủi nói:
- Không cần phải dài dòng, nói vào trọng điểm, sao lại như vậy?
Lão Thái giật giật cái mũi, nói :
- Sau này Kim Ngọc lâu khai trương, lúc đó sinh ý vô cùng kém, những khách nhân đã quen với hương vị ở Túy Tiên lâu chúng ta đương nhiên là không nguyện ý đổi khẩu vị, vả lại đầu bếp ở Kim Ngọc lâu làm đồ ăn quả thật không bằng đồ ăn của Túy Tiên lâu chúng ta, sau đó chưởng quầy của Kim Ngọc lâu vì vậy mà dùng phương pháp đê tiện, vô sỉ hại chúng ta….
- Phương pháp gì mà đê tiện vô sỉ?
- Kim Ngọc lâu ngầm mời một đám lưu manh đường phố, mỗi ngày đều đến Túy Tiên lâu chúng ta ngồi, cũng không dùng cơm, mỗi người ngồi một bàn, gọi một bình trà năm văn tiền sau đó ngồi cả ngày, lão hán khi đó đang là chưởng quỹ mắt thấy như vậy, cuối cùng không có biện pháp cũng chỉ còn cách tìm đầu lĩnh của đám lưu manh kia ngọt nhạt nhưng gã kia lại nói là bọn chúng nhận lợi ích từ Kim Ngọc lâu, căn bản sẽ không đi, sau đó bọn chúng càng lúc càng quá đáng, ở giữa đại đường chúng ta thả chuột, xả rác, bôi bẩn, còn đánh khách nhân, chưởng quỹ ngài xem cứ như vậy Túy Tiên lâu chúng ta còn có thể có sinh ý sao?
Tiêu Phàm chân mày cau lại :
- Những chuyện này chẳng Trần lão chủ nhân lại không biết sao?
Lão Thái vẻ mặt đau khổ nói :
- Sao lại không biết? đám lưu manh ngày nào gây sự, lão hán đều đi báo chủ nhân.
- Vậy vì sao hắn không đi báo quan?
Lão Thái lắc đầu nói :
- Báo không được, không thể báo a… Kim Ngọc lâu có người đứng đằng sau.
- Ai?
Lão Thái thanh âm nhỏ đi, đè giọng nói :
- Trên thực tế đó là tửu lâu do Hoàng tri huyện mở.
Tiêu Phàm mắt mở to :
- Sao có thể? Quan viên triều đình không được phép kinh doanh cơ mà…
Điểm này Tiêu Phàm thập phần rõ ràng, Chu Nguyên Chương vô cùng thống hận thương nhân, vì thế đã sớm hạ ý chỉ phàm là quan viên triều đình hoặc gia quyến của quan viên mà dám lén lút kinh doanh buôn bán thì sẽ bị mất chức, trị tội. Hoàng tri huyện làm sao lại có gan lớn dám làm ngược như vậy?
- Quan viên đương nhiên không thể kinh doanh, bất quá Hoàng tri huyện lại dùng cách khác, chưởng quẩy của Kim Ngọc lâu họ Chu thoạt nhìn thì cùng Hoàng tri huyện có bắn đại bác cũng không có họ hàng, nhưng trên thực tế vị Chu chưởng quầy này là cháu của một lão gia phó của Hoàng tri huyện, lão gia phó kia lại là họ hàng xa của Hoàng tri huyện, đã từ lâu hồi hương dưỡng lão, cho dù là khi đó Cẩm Y Vệ còn cũng không thể tra được quan hệ của Kim Ngọc lâu cùng Hoàng tri huyện..
Tiêu Phàm khuôn mặt có chút chua xót :
- Quan hệ như vậy quả là rất xa…
-Trên đời không có gì là không thể, chuyện này kỳ thật đám sai dịch trong nha môn hay thân hào không biết thì không sao, nhưng một khi đã biết thì vì mặt mũi của tri huyện, ngài nói có ai lại không đến Kim Ngọc lâu để ăn cơm, để tranh thủ lấy lòng tri huyện, còn chuyện đám lưu manh đến gây sự, ngài xem lão chủ nhân dám báo quan sao? Cái đó không phải là rước họa vào thân sao? Lão chủ nhân vì thế chỉ đành ngậm đắng, nén giận trơ mắt nhìn Kim Ngọc Lâu bị Túy Tiên lâu chèn ép, sinh ý càng ngày càng kém…
Tiêu Phàm nghe vậy trong lòng vô cùng căm phẫn, hắn tức a, tức đến mức tóc tai dựng ngược…
Lão Thái thấy Tiêu Phàm sắc mặt giận dữ, ngay cả mặt mũi cũng vặn vẹo, vội vàng an ủi nói :
- Tục ngữ nói dân không đấu cùng quan, chưởng quỹ, ngài cũng đừng nên tức giận, ác nhân sớm hay muộn rồi sẽ bị báo ứng, ông trời nhất định sẽ trừng phạt hắn…
Nguyền rủa như vậy quả là tiêu cực…
Tiêu Phàm cả giận :
- Ta mà vì cái này mà tức giận sao?
- Vậy ngài tức giận vì cái gì?
Tiêu Phàm hai mắt thiếu chút nữa thì phun lửa.
Cứ tưởng rằng được làm chưởng quỹ là thù lao,hiện tại mới biết là trừng phạt a, Trần Tứ Lục lão gia hỏa này, quả là đê tiện, không phải không cưới con gái ngươi sao? Vì sao lại còn trả đũa ta như vậy? Muốn ta cùng với Kim Ngọc lâu có người chống lưng đằng sau đối địch ? Cái này không phải là muốn đem ta nướng trên lửa sao?
Ăn thịt vịt thì hắn không ngại, nhưng hắn cũng không muốn làm vịt nướng, Tiêu Phàm trong đầu nhất thời hiện lên cách làm đồ ăn. Vịt nướng Bắc Kinh, cần một con vịt béo, tương ngọt 100 gram, kẹo mạch nha sáu thìa, rượu gia vị ba thìa, xát đều lên thân vịt, sau đó quay chính diện hai mươi phút, mặt trái hai mươi phút, nướng a nướng a…
Nóng, nóng quá, nhiệt độ thật nóng a…
Trần Tứ Lục miệng mở đến mang tai, vừa cười vừa nghĩ tương ngọt, nướng a nướng a…
Hắn đang còn mải nghĩ thì lão Thái bên cạnh đã quan tâm nhắc nhở :
- Tiêu chưởng quỹ, nóng không? Mau đi vào kẻo bị cảm nắng a…