Thấy lão đạo sĩ cười gian, Tiêu Phàm rất muốn cho hắn ăn đấm, cho mặt hắn biến dạng luôn, nghĩ lại thôi đành bỏ qua, đây vốn là Đại Minh triều, nơi hoàn toàn xa lạ đối với hắn, đánh người có lẽ sẽ gây ra hậu quả không tốt. Nhìn hình dáng gầy guộc, khô đét của lão đạo sĩ trông như phải nhịn đói mấy ngày. Tiêu Phàm thở dài.. “ Thôi! Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, mời cũng được, cho dù hắn có là kẻ lừa đảo chăng nữa, hắn cũng chỉ là một người tội nghiệp mà thôi, từng ấy tuổi mà còn phải lang thang như vậy. Có lẽ ta nên thông cảm cho hắn một lần”.
Tiêu Phàm khẽ vuốt mũi cười khổ, trong túi hắn vốn có mười lượng bạc, dự tính tìm một chỗ để đầu tư, thật xui xẻo, vừa ra cửa đã bị người lừa bữa cơm, không biết giá cả trong tiệm cơm cổ đại này thế nào. Hắn có dự cảm, nếu hắn không chạy nhanh thoát khỏi lão đạo sĩ này, mười lạng bạc trong túi hắn chỉ sợ sẽ toàn bộ biến thành thức ăn rồi chui vào bụng lão đạo sĩ này mất.
Hắn ngửa cổ nhìn cách trang trí của tiệm ăn này, bên ngoài không có nữ phục vụ tiếp khách, bên trong cũng không lót thảm đỏ, nói chung là rất bình thường, hi vọng giá cả sẽ không làm mình cháy túi..
- Xin mời đạo trưởng vào, thấy người có tuổi như vậy, ta kính lão, mời lão một bữa!
Tiêu Phàm thở dài nói.
Tiêu Phàm vốn cũng chẳng khá giả gì, ngoài trừ được cái mã đẹp trai, hắn chẳng còn gì khác, tiền để hoang phí lại càng ít. Không phải là hắn keo kiệt, mà là thật sự không có. Kiếp trước, những kẻ có tiền không biết làm gì vứt hàng đống tiền qua cửa sổ với cái danh hào đẹp đẽ “ Từ Thiện”. Hắn không có tư cách để chơi những trò hoang phí như vậy. Cho nên hắn quyết định, sau bữa ăn này, hắn sẽ té khẩn cấp. Mỗi người một hướng cho lành..
Lão đạo sĩ nghe vậy, mặt mày hớn hở, miệng cười to hết cỡ, như đóa hoa cúc nở rộ. ( Chắc anh em cũng từng nghe đến câu “ Bạo Cúc Hoa nhỉ ), vội vàng chắp tay cười nói:
- Phải thế chứ, bần đạo xin đa tạ, ha ha!
Chưa nói hết lời, lão đã không khách khí lao vội vào tiệm, nhanh như chớp chiếm một cái bàn, rồi gọi thật to:
- Tiểu nhị ! qua đây, mau mau!
Tiêu Phàm choáng váng, hắn có cảm giác đầu mình sắp to bằng cái đấu đến nơi rồi, giống như đại gia coi tiền như rác vậy…
Hắn bước nhanh vào tiệm, rồi ngồi cạnh lão đạo sĩ. Tiểu nhị đứng một bên khẽ cúi người, lễ phép hỏi :
- Xin hỏi nhị vị dùng gì ạ?
Lão đạo sĩ giở trò cáo mượn oai hùm, lớn tiếng nói :
- Đem toàn bộ các món ngon nhất của tiệm ngươi tới đây, mỗi món một phần.
Tiểu nhị hai mắt sáng ngời, còn chưa kịp nói gì. Tiêu Phàm vội nói:
- Không cần phiền toái đến thế đâu…
Tiểu nhị mặt tươi như hoa :
- Tiểu điếm tuy rằng không lớn, các món nổi tiếng tuy có rất nhiều, nhưng không phiền một chút nào..!
Tiêu Phàm thở dài đáp :
- Ngươi không sợ phiền toái nhưng ta sợ !
Tiểu nhị ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao?
Tiêu Phàm xụ mặt nói:
- Khi nào ngươi bỏ tiền ra mời kẻ khác ăn cơm, mà hắn gọi toàn những món đặc sản của tiệm ăn, ngươi sẽ hiểu thế nào gọi là phiền toái..
Lão đạo sĩ ngượng ngùng cười nói, lúc này thanh âm cũng nhỏ hơn rất nhiều:
- Vậy đơn giản lấy cho một món mặn, hai món chay, thêm một bầu rượu nóng là được rồi..
Nói xong, lão đạo sĩ cẩn thận nhìn sắc mặt Tiêu Phàm, thấy hắn không phản đối mới phất tay bảo tiểu nhị đi gọi đồ ăn..
Hai người ngồi đối diện, nhất thời cả hai lâm vào trầm mặc.
Lão đạo sĩ đảo con mắt, chắp tay cười nói :
- Đa tạ tráng sĩ đã mời ta bữa cơm này. Ta còn chưa biết tên tráng sĩ…
Tiêu Phàm cũng tùy ý, chắp tay nói:
- Tại hạ họ Tiêu.
Lão đạo sĩ ra vẻ làm như đã ngưỡng mộ từ lâu, ngạc nhiên nói :
- Thì ra là Tiêu tráng sĩ..
Tiêu Phàm cúi đầu nhìn thân thể gầy yếu của mình, rầu rĩ nói:
- Ta trông thế này mà ngươi kêu ta là “ Tráng “, cũng không gánh nổi từ “ Sĩ “, ngươi có thể đổi cách gọi khác được không?
Lão đạo sĩ nghe vậy, bèn nói :
- Bần đạo chỉ hơn ngươi vài tuổi, già đâu mấy, ta gọi ngươi một tiếng lão đệ nha!
Tiêu Phàm nhìn hình dáng già nua của lão đạo sĩ, không khỏi giật mình, lão đạo sĩ này há chỉ hơn hắn “ mấy tuổi “ ? Lão cũng phải ngang tuổi gia gia hắn, như vậy thì hắn vinh hạnh quá, chắc là do bữa cơm này đây mà.
Tiêu Phàm chắp tay nói:
- Còn chưa kịp thỉnh giáo danh hiệu của đạo trưởng?
Lão đạo sĩ bày ra bộ dáng cao thâm, vuốt râu rồi nói :
- Thái Hư là danh hiệu của bần đạo!
- Thái Hư?
Tiêu Phàm hai mắt trợn trừng, giật mình dò xét một phen, thấy lão đạo trưởng dáng người gầy guộc, ốm nhom, da bọc xương, Tiêu Phàm tự đáy lòng khen:
- Đạo trưởng người cũng như tên, quả nhiên là Thái Hư (1)
Thái Hư đạo trưởng cười gượng nói:
- Người xuất gia vốn kham khổ, quả thật hơi có “Hư” một chút!
- Đạo trưởng tu hành ở Chung Nam Sơn bao nhiêu năm rồi ạ ?
Thái Hư nói :
- Bần đạo sinh ra vào những năm cuối của triều Nam Tống, sáu tuổi bái đạo nhập môn, cùng với sư huynh đệ khắc khổ tu hành tính ra cũng phải hơn trăm năm.
- Trăm…. Hơn trăm năm? Xin hỏi đạo trưởng năm nay được bao nhiêu tuổi?
Tiêu Phàm tròn mắt hỏi.
Thái Hư cười nói:
- Lúc bần đạo sinh ra đúng lúc người Mông Cổ xuôi nam diệt Tống, tính tới hôm nay tính ra cũng tròn một trăm ba mươi tuổi!
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào lão đạo sĩ, thở dài nói :
- Đạo trưởng sao phải nói dối như vậy? Cho dù ngươi có nói tuổi ngươi nhỏ hơn một chút ta vẫn mời ngươi bữa cơm này cơ mà?
Thái Hư trừng mắt nhìn hắn:
- Không tin sao?
Tiêu Phàm lắc đầu nghĩ ” Hơn một trăm ba mươi tuổi, quá hai giáp, trải qua ba triều đại Tống Nguyên Minh, có thể xem như hàng thật giá thật “Tam Triều Nguyên Lão”, từng ấy tuổi mà đem về thời hiện tại, chắc chắn lão sẽ được ghi vào kỉ lục Guinness, mà tại cổ đại thì tuổi thọ bình quân là bốn mươi đến năm mươi tuổi là cùng làm sao mà tận từng ấy được? Lão già này chắc không phải nói dối quen mồm rồi đấy chứ? Há mồm ra là nói dối, bữa cơm này mời hắn thật không đáng mà….!”
Thái Hư cười nói :
- Ngươi không tin thì ta cũng đành chịu! Từ xưa đến giờ, bần đạo chưa nói xạo nửa lời, người tu đạo luôn có biện pháp dưỡng sinh khác biệt, ta như thế này vẫn chưa được coi là trường thọ. Sư huynh ta mới kinh chứ! Năm nay hơn một trăm năm mươi tuổi rồi, mà trông bề ngoài cứ như nam tử ngoài bốn mươi!
Lão già càng chém càng quá tay….
Thái Hư thấy Tiêu Phàm lộ ra bộ dáng không tin, không khỏi cười nói:
- Xem ra là ngươi không tin, vậy chắc ngươi đã từng nghe qua danh hiệu “ Toàn Nhất chân nhân” chứ?
Tiêu Phàm lắc đầu.
Thái Hư ngạc nhiên :
- Toàn Nhất Chân Nhân mà ngươi cũng không biết?
Nhìn vẻ mặt của hắn hiện ra một dòng chữ “ Không biết Toàn Nhất chân nhân sao không chết đi cho rồi!”
Tiêu Phàm không nhịn được nói :
- Toàn Nhất chân nhân là ai mới được chứ ?
Thái Hư thở dài nói :
- Người trẻ tuổi cũng không nên thành thật như vậy chứ? Cô lậu quả văn như vậy không sợ người khác chê cười sao?
Tiêu Phàm cười nói:
- Ta không sợ người khác chê cười, cho dù ta không biết Toàn Nhất chân nhân sư huynh của ngươi là ai, thì cũng chả ảnh hưởng tới việc ta ăn uống mỗi ngày!
- Sư huynh ta còn có cái tên Huyền Huyền Tử, chắc ngươi phải biết chứ? Chưa? Vậy … Huyền Nhất đạo trưởng? Trương tiên nhân? Chưa hết á ?
Thái Hư nổi giận, đập bàn lớn tiếng nói :
- Vậy chắc Trương Tam Phong ngươi cũng chưa nghe thấy bao giờ đúng không?
Tiêu Phàm khẽ hít một hơi thật sâu:
- Trương.. Trương Tam Phong ? Sư huynh của ngươi là Trương Tam Phong????
Thái Hư đạo trưởng thờ dài nhẹ nhõm, khẽ lau mồ hôi, vô lực nói :
- May là ngươi không phụ sự kì vọng của ta. Nếu ngươi tiếp tục lắc đầu… Ta chỉ sợ sẽ không kiềm chế được mà lao tới bóp chết ngươi… Tội lỗi, tội lỗi quá, A di đà phật…
(1) Thái Hư : chắc mọi người có nghe câu Thái Hư Bổ Âm rồi nhỉ