Con rể của Trần phủ cũng không phải dễ xơi. Cái gọi là “Con rể” cũng chỉ là danh phận mà thôi, Tiêu Phàm cứ nhịn nhục mà sống như vậy ở Trần phủ suốt bốn năm ròng. Cho tới bây giờ Tiêu Phàm đã là 19 tuổi, thiên kim của Trần phủ cũng đã 18 cái xuân xanh, nhưng việc thành thân thì không hề được nhắc tới. Mặc dù ở cùng một mái hiên nhưng đôi vợ chồng chưa cưới này bốn năm cũng gặp nhau chưa được vài lần.
Dân gian thời xưa, con gái 18 tuổi mà chưa lập gia đình là chuyện hiếm có. Từ điểm đó có thể thấy được, Trần Tứ Lục là một người rất cứng rắn, có quan điểm “thà làm ngọc vỡ, quyết không làm ngói lành”, tình nguyện để nữ nhi mình thành gái già còn hơn là chịu thiệt vì cái tên tiểu tử nghèo Tiêu Phàm này.
Trần phủ nuôi Tiêu Phàm như nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi, một không bảo hắn làm việc, hai không bảo hắn đọc sách. Phân cho hắn một tòa tiểu viện hẻo lánh, đồ ăn đủ no, một tháng phát năm tiền tiêu vặt, mặc hắn tự sinh tự diệt. Nói là con rể, trên thực tế thân phận của Tiêu Phàm không phải chủ cũng chẳng phải hầu. Hơn nữa tính cách của hắn ngại ngùng, thật thà, không khéo giao tiếp, không biết cách lấy lòng nhạc phụ, nhạc mẫu lẫn lão bà tương lai thậm chí cả kẻ hầu người hạ trong phủ. Bởi vậy mối quan hệ của hắn trong Trần phủ là cực kỳ kém, kém đến nổi có thể nói ngay cả “Chó cũng không thèm ngó”. Trần Tứ Lục đối với hắn cũng khá khách khí, miễn cưỡng dùng lễ mà đãi, chỉ là im lặng tuyệt đối không đề cập đến việc hôn nhân của Tiêu Phàm và nữ nhi của mình, giống như cứ đề cập đến vấn đề đấy là đột nhiên mất trí nhớ.
Tuy rằng không biết Tiêu Phàm kia nghĩ như thế nào, nhưng sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của mình, Tiêu Phàm xuyên việt này cũng hiểu được một chút chân tưởng của sự việc.
Nếu không ngoài sở liệu mà nói, khả năng là Trần Tứ Lục đã hối hận với quyết định của mình, chỉ vì ngại ngần nên chưa nói ra mà thôi. Người xưa rất coi trọng tín nghĩa, đặc biệt là thương nhân, càng đề cao hai chữ “Tín nghĩa” còn hơn mạng sống của họ. Đó chính căn bản chống lưng của thương nhân trên thương trường. Nếu Trần Tứ Lục từ chối cuộc hôn nhân này thì chỉ cần không quá một đêm, thanh danh của nhà họ Trần trong thị trấn này sẽ sụp đổ. Khi đó ai còn dám buôn bán với cái loại thương nhân nói mà không giữ lời như Trần gia cơ chứ. Nhưng Trần Tứ Lục lại không muốn đem con gái như hoa như ngọc gả cho một tên ngốc nghếch không có công danh khí lực như Tiêu Phàm, môn chả đăng mà hộ chả đối. Nhìn xa một chút, con gái mình mà theo hắn, tương lai liệu có tốt đẹp chăng?
Tiêu Phàm có cái gì cơ chứ? Xuất thân là nông dân, chữ to như cái đấu cũng không biết. Đừng nói thi tú tài, ngay cả trường huyện cũng còn không chịu nhận một tên nghèo khổ thất học như hắn, có thể nói tư cách làm học trò hắn cũng không có. Bàn về sức khỏe lại càng kỳ quái hơn, Trần Tứ Lục có nghĩ nát óc cũng không thông, Tiêu gia nhiều đời làm nông sao lại sinh ra một cậu con trai gầy yếu bệnh hoạn đến vậy. Nhìn bề ngoài Tiêu Phàm cũng giống mấy tên mọt sách Khổng môn, mặt mày tái nhợt, tứ chi vô lực, vai không chắc, tay không mạnh, đi ra đường gặp gió to thì phải lo mà ôm cây cột. Thêm vào đó, sở dĩ Tiêu Phàm có thể nhập vào vị con rể của Trần gia này, tất cả là do vị con rể này quá yếu ớt, thường xuyên té xỉu. Hiện tượng này, dân gian thường gọi là “Quỷ nhập”.
Lại nói về cách xử sự của Tiêu Phàm, tính cách tính tình càng khiến người ta khó gần. Tiêu Phàm e dè nhút nhát, văn không được, võ không xong, buôn bán thì gà mờ. Người như thế ngoại trừ làm phân bón ruộng ra thì cũng chả có bao nhiêu tác dụng.
Trong lòng Trần Tứ Lục hối hận đến xanh mật, đó là kết quả của tội ham nhậu a! Nếu năm đó không vì tham uống thêm vài chén thì bây giờ sao lại có thể lâm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan. Con rể tệ hơn vợ thằng Đậu như vậy, Trần Tứ Lục sao dám gả con gái cho hắn chứ?
Dưới hoàn cảnh đó, Tiêu Phàm xuyên việt, rơi trúng vào vị con rể Trần gia cũng có tên là Tiêu Phàm này.
Khai thác được những thông tin trên từ tên gia nhân họ Trần xong, Tiêu Phàm tổng kết lại một lần, đem tình hình trước mắt chia thành hai điểm, một tốt một xấu.
Tin tốt là: hắn ăn cơm miễn phí, hơn nữa một tháng được 5 tiền tiêu vặt.
Tin xấu là: Chuyện tốt như vậy có lẽ chỉ còn được vài ngày. Bởi vì Trần Tứ Lục có khả năng sẽ đuổi vị con rể ăn không ngồi rồi này ra khỏi cửa.
Nhưng mà Tiêu Phàm cũng không lo lắng lắm.
Là người xuyên việt, dĩ nhiên kiến thức và kinh nghiệm phải nhiều hơn người đương đại. Nói không chừng, với những kiến thức và kinh nghiệm này, cho dù Tiêu Phàm có bị đuổi ra khỏi Trần Phủ cũng không sợ chết đói nơi đầu đường xó chợ. Nếu lạc quan hơn một chút, Tiêu Phàm cảm thấy muốn làm giàu ở thời đại này cũng không khó. Lòng tin của con người thật là mãnh liệt có khi bùng phát quá khả năng hiện có thành ảo tưởng. Sự thật tàn khốc sẽ nghiền nát sự tự tin thái quá này khiến cho nhiều người bỗng hóa thành kẻ dở hơi.
Mà hiện tại Tiêu Phàm đang có chút ảo tưởng đó. Hắn nhìn thời đại này như nhìn rơm nhìn rác. Hắn thấy rằng ở thời đại này chẳng bao lâu nữa hắn sẽ có một đống tiểu đệ uy mãnh, đánh đông, dẹp bắc. Thậm chí cả Chu Nguyên Chương cũng phải van xin hắn làm Hoàng đế.... Vì vậy, dưới ánh nắng rực rỡ của buổi chiều, trong vườn hoa phía trước sân Trần phủ, Tiêu Phàm xoa xoa tay cười như hoa nở.
Nụ cười thuần khiết mà vô hại của hắn, toát lên vẻ vui sướng vô ngần. Hắn biết người xuyên việt rất lợi hại, thường thường cũng phải làm Hoàng đế còn tệ nhất cũng phải làm vương gia của triều Minh. Điều này đã thành chân lý, Tiêu Phàm hắn cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc rằng trên lưng hắn còn gánh hai chữ “Kẻ điên”. Vì thế nụ cười của hắn trong mắt người khác hoàn toàn không có ý nghĩa tươi sáng đến vậy. Ví dụ như trong mắt của Bão Cầm.
- Á..á....á!!!!
Vừa lúc Bão Cầm đi ngang qua người Tiêu Phàm lại hét lên, trông còn giống kẻ điên hơn Tiêu Phàm.
- Tiểu thư mau chạy, kẻ điên kia cười kìa!!
Tiểu thư, dĩ nhiên là thiên kim của Trần Phủ, là Trần tiểu thư, người có danh phận là vợ chồng với Tiêu Phàm.
Lúc này Trần tiểu thư đang đi cạnh Bão Cầm. Hai cô gái trợn to mắt nhìn Tiêu Phàm đang cười, trong mắt ánh lên vẻ kinh hãi cùng cực. Bị nhìn chằm chằm như vậy dĩ nhiên Tiêu Phàm cười hết nổi. Dù sao hắn cũng đâu có điên thật, da mặt hắn cũng chưa dày lắm nên bị hai cô giá xinh như hoa như ngọc trợn mắt nhìn khiến hắn cũng cảm thấy khó xử.
Hôm nay quả thật là ngày may mắn trong đời của Tiêu Phàm, nghe nói vị con rể ở Trần gia bốn năm cũng chỉ gặp qua Trần tiểu thư có hai lần. Hôm nay là lần thứ ba, tỷ lệ này so với nhật thực toàn phần còn nhỏ hơn nhiều lắm. Sửa sang lại áo quần, Tiêu Phàm nghiêm trang hướng về Trần tiểu thư hành lễ, thản nhiên nói:
- Tại hạ ra mắt tiểu thư.
Cũng may là, Tiêu Phàm mặc một chiếc áo dài nho sĩ, thời nay mặc áo dài là người có văn hóa. Cũng không biết trường sam này hắn lôi ở đâu ra, tuy hơi cũ một chút, vạt áo có hai mụn vá nhưng cũng không làm giảm đi bao nhiêu khí chất nho nhã của Tiêu Phàm. Hơn nữa bản thân Tiêu Phàm cũng không xấu trai, có thể nói là anh tuấn. Bỗng dưng khuôn mặt xinh đẹp của Trần tiểu thư chợt ửng đỏ. Nữ nhân đỏ mặt, không hoàn toàn là vì ngượng ngừng, gặp một anh chàng đẹp trai thi lễ với mình thì theo mặt ửng hồng cũng là bản năng, tỏ vẻ mình là tiểu thư khuê các ngây thơ, đó cũng là bản năng trời phú cho nữ nhân. Điều này cũng giống như động vật tùy hoàn cảnh mà thay đổi màu sắc để tự vệ. Chẳng qua con gái nhà lành có khác kỹ nữ lầu xanh chút xíu. Con gái nhà lành đỏ mặt vì thẹn thùng hoặc ra vẻ thẹn thùng. Còn kỹ nữ lầu xanh đỏ mặt là vì hứng tình hoặc giả bộ hứng tình.
Tiêu Phàm thi lễ xong liền thẳng người dậy chăm chú nhìn Trần tiểu thư. Đây là vợ trên danh nghĩa của mình, chồng nhìn vợ, thiên kinh địa nghĩa, Tiêu Phàm cảm thấy chả có gì là thất lễ. Trần tiểu thư cũng không phải là mỹ nữ khiến người khác vừa nhìn là tâm hồn điên đảo. Trên thực tế, thời đại này dân cư còn thưa thớt, tỷ lệ gặp được mỹ nhân là rất nhỏ, không phải như kiếp trước bước ra đường là đụng phải mỹ nhân.
Trần tiểu thư ngũ quan xinh xắn là điển hình của con gái Giang Nam, uyển chuyển nhẹ nhàng. Mắt của nàng vừa phải, môi mềm, cái mũi xinh xinh, điểm khiến Tiêu Phàm có chút tiếc là lông mi của nàng hơi dày, đuôi chân mày khẽ hướng lên, khiến khuôn mặt có chút bức người. Vì suốt ngày ở trong khuê phòng nên da của nàng trắng nõn mịn màng, giống như một lớp tơ lụa bóng loáng vậy. Hiện giờ xấp lụa trắng nõn này đang từ từ chuyển hồng, màu đỏ hoa đào lan dần từ mặt xuống cổ. Tiểu thư nhà nào bị nam nhân nhìn chằm chằm không nể nang gì mà lại không đỏ mặt cơ chứ?
- Tiêu .. công tử, người khách khí rồi.
Mặt tuy đỏ rực, nhưng thanh âm của Trần tiểu thư rất điềm tĩnh, đôi mắt khép hờ, cúi đầu nhìn xuống, trong ánh mắt vẫn lộ ra một chút ý lạnh lùng.
Ánh mắt của nàng khiến Tiêu Phàm cảm thấy tiếc nuối. Nhìn vẻ mặt và cách nói chuyện của Trần tiểu thư, Tiêu Phàm nhận thấy vị hôn thê của hắn cũng không có tình cảm gì. Điều này cũng dễ hiểu, vị hôn phu mà bốn năm chỉ gặp nhau ba lần, vừa không tiền vừa bất tài, lại còn ăn bám nhà nàng, nếu nàng có tình cảm với hắn thì mới gọi là chuyện lạ.
Tiêu Phàm cũng không phiền vì thái độ lãnh đạm của Trần tiểu thư. Cho dù hắn có là thằng điên thì cũng là thằng điên biết đạo lý. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, dù sao Tiêu Phàm cũng không có chút tình ý gì với nàng.
Nhìn vào mắt của Trần tiểu thư xong, Tiêu Phàm lập tức dời ánh mắt đi nơi khác. Bởi hắn phát hiện, sắc mặt của Trần tiểu thư có chút tức giận. Dù sao ở thời đại này, nam nhân nhìn chằm chằm nữ nhân là phi lễ, cho dù có là vị hôn phu cũng không được. Vì vậy Tiêu Phàm chuyển mắt nhìn Bão Cầm đang đứng cạnh Trần tiểu thư. Lần trước lúc Tiêu Phàm tỉnh lại là lúc Bão Cầm đang nhảy nhót đòi chôn mình, lúc ấy Tiêu Phàm mới tỉnh lại, Bão Cầm bị dọa ù té chạy mất. Nên Tiêu Phàm muốn xác định thêm lần nữa, tiểu nha hoàn này rốt cuộc có phải là Ngô Điềm, mối tình đầu kiếp trước của hắn hay không, có phải là người con gái khiến hắn yêu đến say đắm kia không?
Mối tình đầu của mỗi người đều rất đẹp. Cho dù có xuyên qua không gian, mối tình đầu vẫn như rượu nguyên chất, mùi thơm nồng nàn túy lúy cứ vương vấn trong tâm hồn.
Vừa nhìn, Tiêu Phàm không khỏi giật bắn mình. Giống, giống quá, quá giống!
Tiêu Phàm bỗng thất thanh kêu lên:
- Ngô Điềm? Là nàng sao? Nàng cũng xuyên việt ư?
Hai vị cô nương cũng hoảng hồn, Bão Cầm co rúm lại sau lưng Trần tiểu thư, hoảng hốt nói:
- Ngươi... ngươi lại nổi điên rồi!
Tiêu Phàm chăm chú nhìn Bão Cầm, khóe mắt đỏ hồng. Bão Cầm trước mắt rõ ràng giống hệt bạn gái đầu tiên của hắn ở kiếp trước Ngô Điềm, cô gái có nụ cười ngọt ngào như cam vắt, thường hay nắm tay hắn lắc lắc làm nũng, khiến hắn yêu đến nao lòng. Là người con gái mà hắn yêu nhất kiếp trước, kể cả mỗi lúc nghỉ ngơi hắn cũng nhớ đến nàng.
Bão Cầm dường như hoàn toàn khôngnhận ra hắn, điều này khiến Tiêu Phàm có chút đau lòng, năm đó ta yêu nhau nồng nàn đến nhường nào...
Khuôn mặt Tiêu Phàm ánh lên vẻ bi thương:
- Ngô Điềm, em không nhận ra anh sao? Anh là Tiêu Phàm đây!!
- Đồ điên, đồ điên... Tiểu thư, hắn điên rồi, chúng ta chạy thôi.
Bão Cầm hoảng sợ níu chặt tay Trần tiểu thư.
Kiếp trước kiếp sau, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, thật là đau đớn khôn nguôi.
Tiêu Phàm kích động:
- Em không nhớ ra anh sao? Năm đó ngắm trăng, anh gọi em là Tiểu Điềm Điềm, lúc đó em hạnh phúc lắm mà...
- Tiểu ... Tiểu Điềm Điềm?
Hai mắt Bão Cầm trợn tròn, ngơ ngác không nhận ra tên gọi này.
Tiêu Phàm ra sức gật đầu, vẻ mặt hòa ái rồi bỗng dưng khẩn trương, nhíu mày trầm giọng hỏi:
- Chẳng lẽ em đã có mới nới cũ, trở thành vợ người khác rồi sao?
Bão Cầm giống như phát điên, giật giật tóc mình nói:
- Rốt cuộc là ngươi nói cái gì vậy?
Tiêu Phàm nóng nảy dậm chân:
- Sao em vẫn còn chưa nhận ra vậy? Em là Ngô Điềm!
Tiêu Phàm duỗi tay những tưởng muốn vuốt ve lại khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia.
Bão Cầm bị dọa đến xanh mặt, nước mắt thiếu điều rơi lã chả, thân mình dần lui:
- Ngươi.. ngươi đừng lại đây! Ta gọi người đấy...
Lời còn chưa dứt, Bão Cầm không biết dẫm phải cái gì dưới chân, trượt ngã. Toàn thân nhào về phía Tiêu Phàm.
- Á...á...
Một tiếng thét chói lói vang lên, Bão Cầm xô ngã Tiêu Phàm xuống đất. Bộ ngực sữa run rẫy vừa khéo nằm lọt trong mười ngón tay của Tiêu Phàm. Bão Cầm sợ ngây người, toàn thân nằm đè trên người Tiêu Phàm vẫn không nhúc nhích. Đôi bầu ngực trắng nõn mịn màng như lông thỏ cảm nhận được sức nóng từ hai tay của Tiêu Phàm.
Trần tiểu thư cũng sợ ngây người, đầu óc nàng trống rỗng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, nhìn hai người nằm với tư thế mập mờ trên mặt đất, hồi lâu sau vẫn không thốt nổi một từ..
Tiêu Phàm bị Bão Cầm đè lên người, mỉm cười thỏa mãn và hạnh phúc.
- Tiểu Điềm Điềm, nhiều năm không gặp, em vẫn nóng bỏng như ngày nào, vẫn đầy đặn lắm...