Về mặt kỹ thuật, các công ty đi được vào vòng trong có Thịnh Liên, Ức Tín và Trí Viễn là ba hãng giữ ưu thế lớn nhất, có sở trường riêng, cơ bản nằm ở trạng thái giằng co, còn có một xí nghiệp phần mềm nước ngoài, kỹ thuật bọn họ được điểm cũng phi thường cao, nhưng xí nghiệp phần mềm này có một nhược điểm trí mạng, chính là giá cả thương vụ phi thường cao, cho nên tổng điểm cũng không có cao lắm.
Mà Thịnh Liên, Ức Tín và Trí Viễn đều là những công ty có ưu điểm, bước đầu đánh giá, Trí Viễn do có giá cả chiếm ưu thế nên đứng đầu, ngay sau đó là Thịnh Liên, và Ức Tín, mà chênh lệch thì vô cùng nhỏ, chỉ có thể nói đều là những công ty tiềm năng, không thể bỏ qua.
Bước đầu đánh giá cũng không phải kết quả cuối cùng, mà cơ bản là xuất hiện tranh đấu nội bộ trong Hoành Á, sẽ không cùng các hãng công ty tiếp xúc, vào lúc này chính là xem bên nào có chân dựa vững chắc, nhưng đồng thời cũng là mặc cho số phận.
Cho nên đám Lục Ninh Cảnh hiện tại tương đối buông lỏng, cậu đã hồi lâu chưa được nghỉ ngơi, hiện tại rốt cục có thể an ổn mà qua Tết.
Tết Nguyên Đán có ba ngày nghỉ. Tống Tranh bận tâm đến chuyện của đám Lục Ninh Cảnh đã thật sự là mệt điên rồi, cho nên bọn họ có thêm một ngày nghỉ ngơi.
Lục Ninh Cảnh vốn là phải về với cha mẹ bên kia, nhưng bà nội cậu ở quê lại gọi tới, nói là nhớ cậu. Lục Ninh Cảnh nhớ lại, chỉ có một năm một lần vào tháng giêng cậu mới đi một chuyến về nhà nội. Khi còn bé đều là bà nội chăm sóc cậu, giờ nội tuổi tác đã cao, nhớ tới con cháu cũng rất bình thường, cậu liền nói với mẹ sẽ về quê ăn Tết, phải chuẩn bị thật nhiều thứ.
Mẹ Lục ở bên kia ngược lại là không có ý kiến gì, mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu không tính là dở, anh em Lục Ninh Cảnh lúc còn nhỏ, chính lúc vợ chồng bọn họ dốc sức đi làm, con cái đều là bà Lục chăm nom, bà rất bảo vệ cháu trai, hai đứa cháu nhỏ đều được bà nuôi đến trắng trẻo, mập mạp.
Cho nên mẹ Lục đối với người mẹ chồng này vẫn rất cảm kích, sau này mua nhà ở trong thành phố thì cũng muốn đưa bà ra ở cùng, bất quá bà lại quen sống ở nông thôn rồi, căn bản không thích ứng được với sinh hoạt thành phố cho nên liền thôi.
Đêm 31 tháng Mười Hai, Trịnh Hằng gọi điện thoại tới hỏi Lục Ninh Cảnh về kỳ nghỉ, đồng thời ngỏ lời muốn mời cậu đi du lịch, buông lỏng một chút.
Lục Ninh Cảnh ngược lại: “Lúc này anh còn có tâm đi nghỉ phép sao, tôi còn nghĩ anh bận đến mức không ngóc đầu ra được.”
Trịnh Hằng khẩu khí nghe tới tràn đầy cảm thụ, “Công tác tuy rằng bận bịu, nhưng thời gian nghỉ ngơi vẫn phải có.”
“Kia thật không tiện, tôi muốn về quê thăm nhà nội, không có cách nào cùng anh đi chơi, ý tốt của Trịnh tổng tôi nhận.”
Trịnh Hằng sờ sờ chóp mũi, trên mặt lại hiện ra ý cười, vào lúc này, chuyện Lục Ninh Cảnh nên làm đáng lẽ là chạy lại ôm đùi hắn không buông mới phải, nhưng cậu không có làm, quan hệ giữa hai người cũng không vì lợi ích mà biến chất, Trịnh Hằng trong lòng đương nhiên cao hứng, “Nhà bà nội cậu ở đâu?”
Lục Ninh Cảnh đương nhiên cũng biết vào lúc này cần làm nhất là ôm chặt “cái đùi lớn” Trịnh Hằng, nhưng cậu rất rõ ràng lập trường của Trịnh Hằng, nếu giúp được thì hắn sẽ giúp nhưng ngược lại sẽ làm khó dễ hắn, vào lúc này cứ lẳng lặng chờ tin vui, không phạm sai lầm.
“Thôn D mười ba dặm, là một thôn trang nhỏ rất xa xôi.”
“Mười ba dặm” thôn, tên thật là dễ nghe, Trịnh Hằng suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Nếu không tôi đi cùng em.”
“Anh đi làm gì?” Lục Ninh Cảnh bật thốt lên, cảm thấy được ý nghĩ này của Trịnh Hằng quả thực hoang đường, “Nơi đó không thể so với thành phố lớn, tôi sợ anh đến cơm ăn còn không vô.”
Trịnh Hằng lại cảm thấy ý nghĩ này tốt vô cùng: “Đã là nghỉ phép, đi trải nghiệm một chút cũng thật không tệ.”
Lục Ninh Cảnh không có chút nào muốn hắn đi, “Anh tốt hơn vẫn là quan tâm cha mẹ và con trai qua Tết đi, anh bận rộn như vậy, mọi người trong nhà cơ hội gặp nhau cũng không có nhiều đúng không?”
“Cha mẹ tôi đã đi du lịch vòng quanh trái đất, còn Tiểu Phàm, nó đã sớm tìm lý do đi chơi cùng bạn bè, làm sao nguyện ý ở cùng với tôi.”
Dù nói có đáng thương như thế nào thì Lục Ninh Cảnh cũng không hề bị lay động: “Vậy anh có thể đi tìm bạn bè của anh, đừng nói anh không có, tôi cũng không tin, cái vị Đặng tiên sinh kia xem chừng là có quen biết.”
Trịnh Hằng lấy điện thoại di động, nhìn list hạng mục bên trong notebook u, nói: “Ân, tôi xem cái phần mềm hạng mục, cái công ty Thịnh Liên thực sự rất chướng mắt.”
Lục Ninh Cảnh: …
“Em nói xem tôi có nên DELETE nó không.”
“Hôn quân!” Lục Ninh Cảnh cắn răng nghiến lợi nói.
Trịnh Hằng nói khoác không biết ngượng: “Tôi khi nào nói mình là minh quân?”
Đáng thương cho người dân bé nhỏ mang theo hôn quân trở về quê nhà, bất quá có chỗ tốt chính là Trịnh tiên sinh có xe, thành phố D lại tiếp giáp thành phố A, lái xe đến “Mười ba dặm” thôn chỉ cần sáu, bảy tiếng, so với từ thành phố A ngồi xe, sau đó lại phải chuyển tuyến mới đến thị trấn, đổi xe thì đi vào trong thôn tiện hơn nhiều.
Mùa đông ở “Mười ba dặm” thôn so với thành phố A lạnh hơn rất nhiều, bất quá mấy ngày này khí trời tốt, chưa có tuyết rơi, xe thuận đường cái lái vào vùng núi, hai bên núi Thanh Sơn cũng không thế nào thấy hết được mùa đông hiu quạnh, lam thiên trong suốt sạch sẽ. Xe thuận đường uốn lượn mà lên, trước mắt là cánh cửa nhà bà nội Lục Ninh Cảnh.
“Này, bà nội tôi là người có chút an phận.” Xe sắp vào thôn, Lục Ninh Cảnh nhắc nhở Trịnh Hằng, “Dám táy máy tay chân, tôi đem anh vứt xuống cho cá ăn.”
“Ý tứ có phải là nếu không ở nhà bà em thì có thể không an phận sao?” Trịnh Hằng luôn yêu thích trêu đùa cậu.
“Anh thiếu đòn hả?” Lục Ninh Cảnh trợn tròn mắt, nếu không phải là có hạng mục nằm trên tay hắn, cậu thật muốn đánh cho cái tên già vô liêm sỉ không cần mặt mũi này một trận.
Trịnh Hằng cười cười, tiếp tục lái xe của hắn, không có tiếp chuyện Lục Ninh Cảnh, có lúc, tay cầm chuôi, làm chuyện gì đều thuận tiện.
Ông bà Lục đã sớm chờ họ ở đầu đường, đừng xem Trịnh Hằng người này ở địa vị cao, miệng vẫn rất có lễ phép, thấy người liền ông nội Lục, bà nội Lục mà kêu rất thân thiết, có hai cháu trai nên ông bà cũng tự nhiên yêu thích bạn của cháu trai, thêm vào không biết cái tên Trịnh Hằng này sức quyến rũ ở đâu ra, không chỉ hợp với ba mẹ Lục, cũng rất biết cách dẫn chuyện với hai ông bà, ngồi trong phòng riêng phụ bồi ông Lục chơi cờ, Lục Ninh Cảnh không nhịn được chép chép miệng.
Trịnh Hằng thấy được cậu, vẫy vẫy tay, ra hiệu, Lục Ninh Cảnh cảnh giác nhìn hắn, không có lên tiếng, mà là dùng khẩu hình hỏi hắn làm gì?
Trịnh Hằng còn chưa nói, ngược lại, ông Lục đang đưa lưng về phía cậu lại nói: “Ninh Cảnh, tiểu Trịnh gọi con có việc, con tại sao có thể không lễ phép như vậy, không thèm để ý người ta.”
Lục Ninh Cảnh: …
“Ông làm sao biết là con?” Lục Ninh Cảnh cảm thấy nội mình thật thần thánh, một năm không gặp, sau lưng đã mọc thêm mắt.
Ông Lục dùng khẩu khí gừng càng già càng cay nói: “Tiểu Trịnh không quen ai nhà chúng ta, vẫy tay gọi, trừ con ra, còn có ai?”
Cái này cũng được.
Lục Ninh Cảnh không thể làm gì khác hơn là đi tới, “Gọi tôi làm cái gì?”
Trịnh Hằng đứng lên, lúc Lục Ninh Cảnh cho là hắn muốn làm gì, dùng ánh mắt nhắc nhở hắn, thì người nọ đem một nhánh cỏ khô trên đầu cậu lấy xuống, miệng nói: “Có cỏ khô, tôi giúp em lấy xuống.”
Là do lúc nãy giúp bác gái đốt cỏ khô nên mới dính vào tóc, người ở đây tuy rằng sinh hoạt cũng không tính lạc hậu, nhưng vẫn là duy trì truyền thống đốt củi nấu cơm.
“Nó từ nhỏ đã thế, ai biết vừa chui vào cái ngóc ngách nào.” Ông Lục không quên ở một bên bỏ đá xuống giếng, “Đến đến đến, đừng để ý tới nó, chúng ta tiếp tục.”
Cho nên một khi khách được hoan nghênh mà ngồi trước mặt, cháu trai ruột cũng đem đi bán.
Trịnh Hằng tính an ủi mà vỗ vỗ vai cậu, tiếp tục ngồi xuống cùng ông Lục chơi cờ.
Buổi tối Lục Ninh Cảnh và Trịnh Hằng ở cùng một gian phòng.
Cũng không phải cậu nguyện ý ở cùng Trịnh Hằng, bởi vì ông bà Lục tuổi tác đã cao, cho nên vẫn là ở cùng bác cả của cậu. Lục Ninh Cảnh nói là về nhà ông bà nhưng thật ra là về nhà bác cả. Ở nhờ nhà bác cả đã rất phiền toái, còn muốn hai bác chuẩn bị thêm một phòng nữa, Lục Ninh Cảnh thực sự không mở được cái miệng này, bởi vì gian phòng dành cho khách lâu ngày không ai ở, có dính chút bụi, dọn dẹp thì rất phiền phức.
Trong thôn cũng không có nhà trọ.
Thôi, cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường, Lục Ninh Cảnh tự giận mình mà nghĩ, hơn nữa lại đang ở quê, vách tường hiệu quả cách âm cũng không cao, Trịnh Hằng chắc sẽ không xằng bậy.
Tầm 9 rưỡi, người trong nhà cơ bản là đã ngủ, hai người Lục Ninh Cảnh cả ngày ngồi xe cũng tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường. Trịnh Hằng ngủ sớm như vậy hiển nhiên có chút không quen, nằm ở trên giường trằn trọc không ngủ, không khỏi hiếu kỳ: “Người ở đây đều ngủ sớm như vậy?”
“Đúng vậy, nông thôn không hoạt động giải trí, cho nên đều đi ngủ sớm.” Lục Ninh Cảnh vén vén chăn đắp trên người, nhiệt độ của nơi này so với thành phố A thấp hơn nhiều, không có máy điều hoà nên càng lạnh. Thể chất cậu lại sợ lạnh cho nên cảm thấy rét run, hơi lạnh cứ từ từ len lỏi qua khe hở từ ngoài chăn truyền vào.
“Em có muốn đắp chăn với tôi?” Trịnh Hằng nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, mở lời.
“Không muốn.” Sẽ bị chiếm tiện nghi, Lục Ninh Cảnh cũng không ngu như vậy.
Trịnh Hằng cũng không miễn cưỡng cậu, với tay tắt đèn, trong miệng hỏi Lục Ninh Cảnh: “Chạng vạng cô bé tới tìm em là ai thế?”
Cô bé trong miệng hắn là bạn khi còn bé của Lục Ninh Cảnh, mấy năm trước cha của cô bị tai nạn xe cộ mất chân phải, mẹ bỏ đi, trong nhà còn có ông bà lớn tuổi.Tháng Giêng năm nay lúc Lục Ninh Cảnh trở lại, gặp phải lúc cô đang ở trong ruộng mò lục bình* cho heo ăn, hai tay hai chân đều cóng đến trắng bệch, Lục Ninh Cảnh biết là rất khó chịu.
*lục bình: bèo tây
Cô bé thanh tú như vậy, khi còn bé thì chẳng khác gì một công chúa nhỏ, bởi vì là con một nên được mọi người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay, hiện tại tay chân đều là vết nẻ cùng chai sần, đã 26 tuổi nhưng cũng không có mấy người dám đến cửa làm mối bởi vì cho rằng kết hôn với cô chính là mang về nhà một con ghẻ.
Lục Ninh Cảnh lúc đó không biết là đầu óc nghĩ gì, vọt xuống chỗ cái bọc của bà nội lấy ra một bao tiền lì xì nhỏ, ngày hôm nay cô nghe nói Lục Ninh Cảnh đã trở lại, liền đến mời cậu đến ăn cơm.
Trịnh Hằng hỏi những lời này,không hiểu sao liền mang theo một cỗ vị chua loét, Lục Ninh Cảnh cười ha hả nói: “Là thanh mai trúc mã của tôi, biết tôi trở về thì tới tìm tâm tình thủ thỉ, như thế nào, có phải là rất xinh xắn?”
“Ừ, dễ nhìn, cô ấy làm gì?”
Lục Ninh Cảnh nghe hắn hỏi như vậy, lập tức cảnh giác trừng Trịnh Hằng, bất quá trong bóng tối trừng không tới, “Anh không phải có ý đồ gì với cô ấy chứ? Đừng có làm loạn.”
Trịnh Hằng vốn chỉ là nhìn thấy cô gái kia tay chân thô ráp không giống như bạn bè đồng trang lứa nên mới hỏi Lục Ninh Cảnh một câu, kết quả cư nhiên bị Lục Ninh Cảnh hiểu lầm, hắn có thể đem cô thôn nữ này về chắc.
Trịnh Hằng dở khóc dở cười, đơn giản nói: “Đúng vậy, trong phim truyền hình không phải hôn quân đều đối xử với tình địch như vậy sao?”
“…” Lục Ninh Cảnh thổ huyết, “Đường đường là đại lão bản của Hoành Á, anh chắc không nhỏ nhen như vậy đâu.”
Trịnh Hằng không phản đối, “Chuyện khác sẽ không, đối với chuyện của em thì không dám chắc.”
Rõ ràng lời nói bá đạo vô lý, nghe vào trong tai Lục Ninh Cảnh, cư nhiên không cảm thấy chói tai, chỉ là mắng câu hôn quân.
Bất quá Lục Ninh Cảnh vẫn là đem chuyện năm đó kể cho Trịnh Hằng, Trịnh Hằng sau khi nghe xong cười nói: “Nguyên lai em lại tốt bụng như vậy.”
“Không, sau đó tôi hối hận muốn chết, nhức nhối.” Lục Ninh Cảnh thành thật nói, dù sao cậu cũng không tính là người có tiền.
Lúc cậu nói chuyện, khuôn mặt xoắn xuýt kia hiện lên ở trong đầu Trịnh Hằng, Trịnh Hằng không kìm lòng được đưa tay ra, ở trong bóng tối chuẩn xác tìm được đầu cậu, xoa nhẹ hai lần, trong miệng hỏi: “Cô ấy có bằng cấp không? Biết chữ không?”
Lục Ninh Cảnh vỗ bỏ tay hắn, hơi dịch người ra, “Tốt nghiệp cấp hai, tôi cũng không rõ lắm, nhưng khẳng định là chưa tốt nghiệp cấp ba, chữ chắc chắn là biết.”
“Có lẽ tôi có thể giúp cô ấy tìm được việc có đãi ngộ cao ở thị trấn D, chỉ là có chút mệt, mà còn phải chăm chỉ hơn bây giờ.”
“Có thật không?” Trong bóng tối, Lục Ninh Cảnh lần đầu tiền cảm thấy được Trịnh Hằng đẹp trai vô cùng, không nghĩ tới hắn cư nhiên nguyện ý giúp một kẻ hoàn toàn không quen biết, “Vậy ngày mai tôi sẽ đi hỏi cô ấy xem có muốn đến thị trấn D làm việc không.”
Hai người nói linh tinh vài chuyện rồi dần dần buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, không gian mông lung, Lục Ninh Cảnh chỉ cảm thấy phía sau có một nguồn nhiệt, vô cùng ấm áp, kìm lòng không đặng hướng phía sau thiếp đi, quên rằng có một cánh tay đang đặt trên hông mình, mãi đến tận khi cái tay kia không an phận mà xoa nắn bên hông cậu, thậm chí tiến vào trong áo ngủ, dao động ám muội bên eo, cậu mới giật mình hoàn toàn tỉnh lại.
“Anh ” Lục Ninh Cảnh đem cái tay đang nghịch lấy ra, “Sáng sớm đã chiếm tiện nghi ổ chăn của người khác, buổi tối đừng mơ mà ngủ ở đây!”
“Em xem lại xem đây là ổ chăn của ai.”
Lục Ninh Cảnh vừa nhìn, quả nhiên chính mình đang núp trong chăn của Trịnh Hằng, mà bản thân mình thì chen chúc với người kia, dồn hết vào góc tường.
“Hơn nửa đêm cũng không biết ai cứ thích nhào vào lồng ngực tôi.”
Trịnh Hằng dùng sức một cái, đem Lục Ninh Cảnh đang giùng giằng túm lại ở trên giường, đặt dưới thân mình. Lục Ninh Cảnh căn bản không phải là đối thủ của hắn, liền dễ dàng bị khống chế, chỉ có thể lấy tay chống đỡ vai Trịnh Hằng phòng ngừa hắn hôn một cái, trong miệng cảnh cáo nói: “Anh chớ có làm loạn.”
Trịnh Hằng cười khẽ một tiếng, tay đột nhiên nắm bắt vật dưới thân đang lúng túng của cậu, cách quần ngủ ma sát mấy lần: “Tôi thấy nơi này rất hi vọng tôi làm loạn.”
“Anh, anh thả ra.”
Trịnh Hằng làm như không nghe thấy, ác độc nói: “Em vội làm gì, không phải lần trước tôi giúp em cũng thích lắm sao.”
“Tôi không cảm thấy chúng ta đã quen thuộc mà làm đến mức độ đó.”
“Không cần hỏi, tôi cũng biết nó rất nhớ tay tôi.”
“Anh dám… A, Trịnh Hằng!”
Tay Trịnh Hằng cư nhiên chui vào quần ngủ của cậu, hắn biết rõ nam nhân thoải mái ở nơi nào, tùy tiện xoa nhẹ mấy lần, tay Lục Ninh Cảnh để ở bả vai hắn chống đỡ dần mất đi khí lực, Trịnh Hằng ánh mắt cực nóng mà nhìn một mặt nhẫn nại của Lục Ninh Cảnh, “Em là lần đầu tiên gọi tên tôi, gọi thật dễ nghe.”
Cũng không phải là rên, êm tai cái rắm, Lục Ninh Cảnh đang muốn lúc nói chuyện, Trịnh Hằng đã thủ hạ tốc độ, lời vừa tới miệng chỉ còn dư lại âm thanh thô suyễn, Trịnh Hằng nhân cơ hội hôn cậu.
Giường gỗ chỉ cần giãy dụa một chút liền phát ra âm thanh kẽo kẹt, Lục Ninh Cảnh không chỉ lại một lần nữa bị Trịnh Hằng lấy tay giúp, thậm chí còn bị dẫn dắt lấy tay giúp Trịnh Hằng, nam nhân lão luyện hiển nhiên khác với người mới như cậu. Lục Ninh Cảnh lần đầu giúp người khác làm chuyện như vậy, mặt mũi mắc cỡ không biết vứt đâu, mãi đến khi tay tê cứng Trịnh Hằng mới xuất ra, làm cho tay cậu dính đầy.
Thật là tà ác.
Trịnh Hằng liền đè lên cậu hôn nửa ngày, Lục Ninh Cảnh phá quán tử phá suất, theo hắn đi.
“Thử với tôi di.” Cuối cùng, Trịnh Hằng ở bên tai cậu nói.
“Tôi…” Lục Ninh Cảnh không biết trả lời như thế nào.
Không thể phủ nhận, cậu đối với Trịnh tiên sinh cũng có chút tình cảm.
Mà coi như chuyện Trịnh Hằng là cha của Trịnh Vân Phàm có thể không tính đến, nhưng cửa ải cha mẹ không chắc đã qua được, ông bà cậu tuổi tác đã cao, nếu mà biết thì chắc sẽ tức chết.
“Không cần phải gấp gáp trả lời tôi, ” Trịnh Hằng cũng không ép cậu, “Chờ hạng mục Hoành Á kết thúc, nếu như khi đó em vẫn từ chối, tôi sẽ không quấn lấy em nữa.”
Hạng mục Hoành Á kết thúc, hai người liền trở về quỹ đạo của mình, như hai đường thẳng song song, nếu không có tận lực, khả năng một tháng ba lần gặp mặt là không thể.
***
Buổi sáng, bác gái Lục Ninh Cảnh muốn lên chợ bán trứng gà và mật ong, Lục Ninh Cảnh đi giúp một tay, còn có ý đồ xấu mà kéo theo Trịnh Hằng cùng đi.
Lục Ninh Cảnh cứ tưởng sẽ thấy được mặt khó chịu của Trịnh tiên sinh, kết quả hắn ta tỏ vẻ thản nhiên, cùng cậu bảo vệ sạp hàng.
Không thể không nói, nhan sắc con người thật có giá trị, đi tới chỗ nào cũng đều tốt, hai anh đẹp trai bảo vệ sạp hàng, già trẻ thông sát, một rổ trứng gà ta và hơn 50 cân mật ong không tới hai giờ đã bán hết.
Bác gái cậu hết sức cao hứng, bình thường cái thứ mật này, có thể bán đi là đã mừng lắm rồi, ngày hôm nay cư nhiên bán hết nhanh như vậy, vui cười hớn hở mà nói đùa với Lục Ninh Cảnh và Trịnh Hằng: “Hai đứa ở lại giúp bác trông hàng, tiền bán được liền chia đều.”
Lục Ninh Cảnh cũng cười nửa đùa nửa thật nói: “Trịnh tiên sinh là người có công, bác cứ đưa hết tiền cho anh ta, cũng không mời nổi người mẫu như thế này.”
“Là sao, ” bác gái một bên thu dọn đồ đạc vừa hỏi, “Tiểu Trịnh đã kết hôn chưa?”
“Chưa ạ.” Trịnh Hằng trả lời.
“Biết mà, ” bác gái Lục Ninh Cảnh lập tức như bị chạm đúng chỗ, “Không biết cháu có muốn để ý đứa cháu gái bên nhà bác, cũng là học đại học, đặc biệt lanh lợi, cũng hiểu biết, không có chút nào kém hơn người khác, năm nay mới 25 tuổi, nếu không bác giới thiệu cho?”
“Được đấy, cháu cảm thấy có thể, cô ấy đúng lúc là kiểu mà Trịnh tiên sinh thích.” Lục Ninh Cảnh ý đồ xấu hướng Trịnh Hằng cười cười nói.
“Là sao, hôm qua bác có gặp nó trở về, nếu không buổi trưa mời nó đến nhà chúng ta ăn bữa cơm làm quen?”
“Cảm tạ ý tốt của bác, bất quá cháu đã có ý trung nhân.”
Đang nói còn dùng tay đụng mu bàn tay Lục Ninh Cảnh, Lục Ninh Cảnh lập tức rụt tay về, trừng mắt nhìn Trịnh Hằng, Trịnh Hằng tự tiếu phi tiếu nhìn cậu.
“Vậy à.” Bác gái Lục Ninh Cảnh Đại tiếc nuối nói.
“Bác gái, không còn sớm, chúng ta nhanh đi về đi.” Lục Ninh Cảnh lập tức chuyển đề tài, không biết chừng bác gái cậu hỏi “cô ấy” trông như thế nào thì biết làm sao.
Buổi chiều Lục Ninh Cảnh đi một chuyến đến nhà “thanh mai trúc mã”, hỏi cô có muốn đi lên thị trấn D công tác không, cô gái biết không thể cả đời lưu vùi ở nơi đây, bởi vì ở đây cô mà gả đi thì không thể, lại nghe nói đãi ngộ không tồi, cô cũng từng đọc sách, biết chữ, có thể có phần công việc tốt kiếm tiền nuôi gia đình, đương nhiên nguyện ý.
Mọi chuyện cứ như vậy mà xác định.
***
Lục Ninh Cảnh và Trịnh Hằng ở lại trong thôn đến 3 giờ chiều mới về. Bác gái Lục Ninh Cảnh Đại cũng là một người hào phóng, bởi vì Trịnh Hằng đến mang theo không ít quà tặng, cho nên lúc trở về liền xếp vào đủ các loại đặc sản cho hắn, khoai lang, trứng gà, mật ong đem chất đầy cốp sau.
Sinh hoạt bắt đầu trở về với quỹ đạo, công tác bận rộn lại bắt đầu, vốn cho là hạng mục này sẽ kéo dài tới sang năm mới có thể quyết định thì lại xảy ra một chuyện, trực tiếp đánh rớt công ty có tiềm năng nhất – Trí Viễn, Kiều phó tổng ngược lại chống đỡ Thịnh Liên, đem hạng mục phần mềm này xác định lại.