Cơm nước xong, Trịnh Hằng liền kiên trì muốn đưa Lục Ninh Cảnh trở về. Lục Ninh Cảnh ngồi xe của hắn đã thành thói quen, cũng không khách khí gì nữa, cùng Trịnh tiên sinh ngồi ở hàng ghế sau.
Trong xe tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng, hai người đều không nói gì, Trịnh tiên sinh dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Lục Ninh Cảnh đoán hắn mới đi công tác về nên mệt mỏi, cho nên không có quấy rầy hắn, quay mắt nhìn cảnh đêm sau tấm kính cửa sổ đang vụt qua.
Mãi đến khi có tiếng chuông điện thoại phá vỡ mảnh yên tĩnh.
Lục Ninh Cảnh thấy là mẹ mình gọi, nói câu xin lỗi vì đã đánh thức Lục tiên sinh rồi mới nhận điện thoại.
“Mẹ à, có chuyện gì sao?”
“Ninh Cảnh a, mẹ với ba con đang ở dưới tiểu khu chỗ con đang ở, ra đón ba mẹ đi.”
Lục Ninh Cảnh: …
“Sao ba mẹ đột nhiên lại tới thế? Không phải là vẫn đang bận sao? Ba mẹ chẳng báo sớm cho con để con ra đón gì cả.”
“Ba mẹ tự tìm được đường, bảo con tới đón làm gì, bình thường con đã đủ bận rồi.”
“Vậy hai người qua chỗ bảo vệ ngồi trước đi, con đang ở bên ngoài, sẽ lập tức trở về ngay.”
“Không sao, không sao, con có việc gì thì cứ làm đi, ba mẹ đi loanh quanh chút.”
“Con đang về rồi, ba mẹ chờ một lúc nha.”
Lục Ninh Cảnh cúp điện thoại, Trịnh Hằng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ba mẹ tôi lên đây, họ đang chờ ở tiểu khu.”
Trịnh Hằng gật đầu, nói với tài xế.”Bác Tề, lái nhanh một chút.” ( nhanh để gặp ba mẹ vợ >w<)
Lục Ninh Cảnh vội xua tay: “Không cần gấp như vậy, từ đây qua đó cũng chỉ tầm mười phút thôi.”
Trịnh Hằng nói: “Không sao, đừng khiến họ phải đợi.”
Lúc xe sắp rẽ vào tiểu khu, Lục Ninh Cảnh ngó thấy hai bóng người quen thuộc đang đứng chờ dưới ánh đèn đường.
Mẹ Lục lúc sinh Lục Ninh Cảnh đã là 30 tuổi, trên cậu còn có anh cả lớn hơn 5 tuổi. Hai người họ ngày trước thì đã bỏ ra một khoản tiền để lo cho anh cả cưới vợ, nay thì phải đi trả nợ, chưa kể lại còn đau đáu chuyện mua nhà cho cậu, tâm lý cậu trong lúc nhất thời hỗn độn tạp vị. Xe vừa dừng, cậu đã kéo mở cửa xe, kêu một tiếng: “Ba, mẹ.”
Mẹ Lục quay người thì nhìn thấy Lục Ninh Cảnh, câu đầu tiên nói chính là: “Nửa năm không gặp sao lại gầy như vậy?”
Lục Ninh Cảnh xuống xe, nói lời cảm ơn với Trịnh tiên sinh rồi từ biệt. Lúc đang muốn đóng cửa xe, mẹ Lục ở một bên nói: “Là bạn đưa con về sao?”
“Vâng, sao thế ạ?”
“Mẹ nói con, đúng là đứa nhỏ không biết lễ phép. Có người đưa về, tại sao không mời người ta lên nhà ngồi một chút, còn hỏi mẹ sao thế” mẹ Lục trách cứ, sau đó nói với Trịnh Hằng bên trong xe, “Thực sự là làm phiền cháu đã chăm sóc Ninh Cảnh, vào bên trong nhà ngồi một chút đi.”
Trịnh Hằng lễ phép nói: “Không cần, cháu cũng là tiện đường đưa cậu ấy về thôi.”
Kỳ thực cũng không tiện đường lắm.
“Như vậy a, cháu đợi một chút.”
Mẹ Lục nói xong, từ trong túi mang theo lấy ra hai bao đồ nhét vào tay Trịnh tiên sinh đang ngồi trong xe, “Đây là đặc sản chỗ bác, cũng không có gì nhiều, cháu mang về nếm thử xem.”
Trịnh Hằng đương nhiên từ chối nói, “Không cần, bác để cho Ninh Cảnh đi.”
Hai chữ ‘Ninh Cảnh’ nói ra thật thuận miệng, mẹ Lục nói: “Bên bác vẫn còn nhiều, không cần khách khí.”
Lục Ninh Cảnh biết mẹ mình lúc nào cũng hào phóng nhiệt tình, mà căn nhà ở vùng ngoại ô của ba cậu còn có thêm một mảnh vườn trái cây, nên mỗi lần tới chỗ cậu nhất định sẽ mang rất nhiều thứ, làm cho cậu phải mang đến cả công ty chia cho đồng nghiệp. Lục Ninh Cảnh ở một bên cũng nói giúp: “Trịnh tiên sinh, anh cứ nhận đi.”
Trịnh Hằng liếc nhìn Lục Ninh Cảnh, thấy cậu đang cong cong mắt nhìn mình cười, đôi mắt đong đầy như sao trên trời.
Trịnh Hằng không từ chối nữa.
Nhìn xe của Trịnh tiên sinh đi xa, Lục Ninh Cảnh mới cùng ba mẹ Lục mang theo đồ lên phòng.
“Vừa rồi là bạn của con sao? Đẹp trai quá.” Mẹ Lục nói.
Lục Ninh Cảnh: …
“Khụ khụ.” Ba Lục vẫn đang im lặng chợt ho khan hai câu.
“Ông khụ cái gì, ” mẹ Lục liếc nhìn ba Lục một cái, “Thanh niên trẻ vậy, tôi từng tuổi này chẳng lẽ còn coi trọng cậu ta sao? Bất quá a, nếu như Ninh Cảnh mà là con gái, tôi sẽ vô cùng vui thích nếu có cậu ta làm con rể.”
“Mẹ, ” Lục Ninh Cảnh đánh gãy ảo tưởng vô lý của bà, nói, “Ba không phải là đang bận sao, thế nào lại tới đây?”
Ba Lục ba nhận thầu vườn trái cây, hiện tại là lúc thu hoạch, đủ loại hoa quả, nhất định là thời điểm bận rộn nhất.
“Thằng anh con, nó hồi trước gây sự với người ta rồi đem nhà ra trao đổi, giờ mất rồi. Ba con liền để nó ở nhà làm việc. Con nói, sao mẹ có thể sinh ra một đứa như vậy chứ.”
Mẹ Lục nhắc đến anh của Lục Ninh Cảnh thì lại tức giận. Bà có hai đứa con trai, Lục Ninh Cảnh từ nhỏ đã là một đứa bé có quy củ, còn Lục Ninh Hạo thì chỉ biết đánh nhau ẩu đả, lại còn đi trộm gà, bắt chó. Tên nhóc đó cứ ở đâu có náo loạn là thể nào cũng có mặt nó. Tuy rằng đã cưới vợ nhưng tính tình cũng chẳng thay đổi gì.
“Mẹ đừng lo lắng, anh chỉ là hơi kích động không làm chủ được mình thôi, chứ thực ra anh cũng tốt lắm.”
“Tốt, tốt, cái gì tốt thì đều ở trên người khác rồi.”
…
Tuy rằng ba mẹ Lục Ninh Cảnh tới đột ngột, nhưng bởi vì Lục Ninh Cảnh phòng khách trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị, nên cũng ứng phó kịp. Cậu ở một tiểu khu có vị trí không gần trung tâm thành phố nên giá cả cũng tương đối rẻ. Trước mắt thì tiền lương cùng tiền gửi ngân hàng cũng đủ để cậu trụ ở nơi này.
Kỳ thực cậu có một mình nên chỉ cần một phòng ngủ cùng một phòng khách là được rồi nhưng vì Nhạc Nhạc tương đối bảo thủ, trước kết hôn sẽ không nguyện ý ngủ cùng phòng với cậu. Bởi vì Lục Ninh Cảnh công việc bận rộn nên ít có thời gian ở cùng Nhạc Nhạc. Lục Ninh Cảnh sợ cô ấy phải chạy tới chạy lui liền dứt khoát mướn gian nhà có hai phòng ngủ.
Như vậy ba mẹ cậu đến thăm cũng có chỗ ở.
Lục Ninh Cảnh an bài cho mẹ Lục xong mới rảnh rỗi, chuẩn bị đi tắm. Lúc tối, đang hoàn thành nốt việc còn dang dở ở công ty thì di động báo có tin nhắn đến. Lục Ninh Cảnh mở ra xem, phát hiện là Tiểu Lâm gửi tới.
Tiểu Lâm: o( ̄ヘ ̄o#) chuyện ngày hôm nay em đã suy nghĩ rất lâu, có hỏi qua các anh chị mới hiểu được dụng ý của anh. Tuy rằng em cảm thấy hôm nay anh làm vậy cũng không đúng lắm, nhưng em vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với anh.
Tiểu Lâm đặc biệt thích dùng mấy cái emo để tán gẫu, qua đó, Lục Ninh Cảnh phảng phất thấy hình ảnh một cô gái rất dễ thương, không nhịn được mỉm cười, ngón tay to to bóp màn hình điện thoại mấy cái.
Lục Ninh Cảnh: Nghỉ sớm một chút đi.
Lục Ninh Cảnh nhắn xong, ném điện thoại di động qua một bên, đi tắm. Chờ tới lúc cậu đi ra, mới phát hiện nhận được mấy tin nhắn nữa.
Tiểu Lâm: Anh ngủ sớm thế?
Tiểu Lâm: Này! Người đâu rồi?
Tiểu Lâm: (#‵′) đêm đến, đi đâu chơi rồi?
Tiểu Lâm: Tốt! Anh cứ bận rộn đi, em đi xem phim …
Lục Ninh Cảnh xem xong, ngón tay ở trên màn ảnh bấm bấm, sau đó liền xoá hết tin nhắn, cuối cùng thở dài, tắt máy.
Buổi tối Trịnh Vân Phàm đưa Nhạc Nhạc về nhà. Vừa về đến nhà mình, đi vào trong liền cảm giác được không khí có gì không đúng. Quả nhiên, lúc đi vào phòng khách, cậu nhìn thấy ba mình đang ngồi trên ghế sa lon đọc sách. Nhìn thấy cậu đã trở lại, đẩy gọng kính trên mũi, vỗ vỗ chỗ bên người, nói: “Ngồi.”
Trịnh Vân Phàm cảnh giác nhìn hắn: “Làm gì?”
Trịnh Hằng nhíu mày một cái, không nói gì, không khí xung quanh rõ ràng lạnh dần. Trịnh Vân Phàm không sợ Trịnh Hằng nhưng cũng không dám vượt quá giới hạn của hắn. Hiện tại bộ dạng Trịnh Hằng nghiêm túc như vậy, Trịnh Vân Phàm có chút nôn nao, cũng không biết đã đụng chạm gì đến Trịnh Hằng, theo bản năng mà liếc nhìn bà Vương đứng cách đó không xa, bà Vương cẩn thận hướng phía cậu lắc lắc tay, biểu thị chính mình cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Trịnh Vân Phàm chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Trịnh Hằng, bất quả là ngồi nửa mông, cậu dự cảm có chuyện không tốt.