Trường hợp này, chắc chắn là không thể thiếu rượu. Đang lúc Trưởng phòng Lục rót rượu cho Lục Ninh Cảnh, cậu chặn cốc, “Trưởng phòng Lục, tôi không thể uống rượu.”
Trưởng phòng Lục lúc này xệ mặt xuống: “Quản lý Lục làm tiêu thụ mà không uống rượu, muốn lừa tôi chắc?”
“Không phải không uống rượu, là không thể uống rượu, ” Lục Ninh Cảnh trừng mắt nhìn, “Chúng ta đều ở ngồi ở đây, ngài còn sợ tôi chạy chắc.”
Trưởng phòng Lục bị lời này chọc phát cười, để chai rượu xuống, “Nếu quản lý Lục không thể uống, tôi đương nhiên cũng không làm khó.”
Tôi phi.
Trưởng phòng Lục tự mình rót một ly rượu rồi để xuống, nói: “Tiêu thụ cũng không dễ làm a.”
Lục Ninh Cảnh một chút cũng không có rảnh rỗi đàm luận nhân sinh cùng hắn, thế nhưng nếu đã đến, vậy cứ diễn cho đủ, nhân tiện nói: “Đúng vậy, thật cực khổ.”
“Kỳ thực bản hợp đồng kia của chúng tôi, cũng không nhất thiết phải là ai làm, sinh ý mà, nếu ý kiến đồng nhất thì hợp tác, không hợp thì giải tán, đây là nhân chi thường tình, không có gì là nhất thành bất biến.”
Chủ tich Lục bộ rất rõ ràng mà nhắc nhở Lục Ninh Cảnh, bọn họ tuy rằng quyết định cùng Trí Viễn hợp tác, thế nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể “Ý kiến không hợp”, mà ý kiến này làm sao để “không hợp” thì phải phụ thuộc vào biểu hiện của bên Lục Ninh Cảnh.
Lục Ninh Cảnh cười cười, “Trưởng phòng Lục cùng chúng tôi đã lâu như vậy, không biết ý kiến của chúng tôi cùng ngài, là thuộc về hợp, hay là không hợp đây.”
Trưởng phòng Lục vuốt vuốt bàn tay Lục Ninh Cảnh để ở trên bàn, ám muội nói: “Theo tôi một buổi tối, thử xem hợp hay không hợp, hả?”
Lục Ninh Cảnh rút tay về, trong đầu mắng mấy trăm câu khốn kiếp, thật muốn trực tiếp bật dậy rời đi, nhưng cậu cảm thấy nếu cứ thế mà đi thì thực sự quá đáng tiếc, hơn nữa cũng quá tiện nghi cho Vương Vĩ Đình rồi. Hạng mục Hưng Khoa Đạt sắp tới gọi thầu, quan hệ của bọn họ với Trưởng phòng Lục đã là đường dây chắc, muốn quen biết với người khác chỉ sợ tương đối khó khăn.
Đừng xem tên họ Lục này chỉ là một trưởng phòng nhân sự, hắn và phó tổng Lục phụ trách hạng mục Hưng Khoa Đạt này là người thân. Phó tổng Lục của Hưng Khoa Đạt còn phải gọi hắn một câu anh trai ruột, cho nên hạng mục này, có thể nói là bộ trưởng Lục nắm trong tay hơn nửa thiên hạ, đắc tội với hắn, chẳng khác nào từ bỏ toàn bộ thiên hạ.
Lão hồ ly này rõ ràng cũng không có ý tốt gì, vào lúc này thả mồi, để cho cậu rơi vào tiến thối lưỡng nan, muốn bản hợp đồng hay trinh tiết, tự mình chọn đi.
Quy tắc ngầm này cũng hay gặp.
Chỉ là không nghĩ tới cậu lại đụng phải loại này mà đáng lẽ hay xảy ra với nữ tiêu thụ, hơn nữa đối phương nếu như là phụ nữ, cũng vẫn còn có thể lý giải, song đây lại là nam, nếu là Trịnh Hằng mà đụng phải chuyện này, phỏng chừng hắn sẽ tiêu hoá tin này tốt hơn.
Nhưng mà, buồn nôn cũng đã buồn nôn, nếu bỏ dở nửa chừng như vậy thật không có đạo lý, chung quy vẫn nên đòi hỏi một vài thứ, vì thế cậu cười cười giải thích: “Ở nơi này đông người…”
“Ha ha ha ha.” Trưởng phòng Lục xem như hiểu ý cậu, cũng không táy máy tay chân nữa.
Hai người cơm nước xong, Lục Ninh Cảnh muốn mua BCS, trưởng phòng Lục lại không cho, nhất định phải là hắn làm, Lục Ninh Cảnh cũng không bắt buộc, chờ hắn mua xong, cười híp mắt nói với Lục Ninh Cảnh “Tôi đã thuê phòng ở tầng trên…”
Bộ trưởng Lục có uống một chút rượu, mùi rượu phả ra, toàn bộ mặt đều hồng hồng đỏ đỏ, thêm vào dáng người mập mạp, thực sự rất khó coi. Nhìn bộ dạng của hắn chắc chắn là tội phạm chuyên nghiệp rồi, cũng không biết loại người như nào mới có thể nguyện ý bị loại nam nhân này chà đạp.
Lục Ninh Cảnh hướng hắn cười cười: “Vậy đi thôi.”
Hai người cùng nhau lên tầng, vừa mới vào phòng, bộ trưởng Lục không kịp chờ đợi liền ôm cậu, muốn áp cậu lên thân cửa nhưng lại bị Lục Ninh Cảnh trở người bóp lấy tay, thừa dịp trưởng phòng Lục phản ứng lại trong nháy mắt, dựa vào lực cánh tay của hắn, cẳng chân vừa nhấc, lên gối vào chỗ hiểm của hắn. Trưởng phòng Lục bị đau, Lục Ninh Cảnh lập tức bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, móc dao gọt hoa quả ra, chặn trước cổ trưởng phòng Lục, lui hắn vào tường.
“Cậu muốn làm gì?” trưởng phòng Lục tức đến nổ phổi nói.
“Đánh ông!”
“Cậu điên rồi sao?” trưởng phòng Lục nói, “Cậu không cần bản hợp đồng kia sao, cái hạng mục này ai ai cũng muốn trang giành nhưng không phải ai cũng làm được, cậu biết rõ mình đang làm gì chứ?!”
Hứ, vẫn còn khí thế lắm.
Cậu làm sao lại không muốn bản hợp đồng kia chứ. Vương Vĩ Đình mới vừa đổi nghề bỏ Thịnh Liên, hiện tại muốn ký một đơn đặt hàng lớn để chứng tỏ bản thân, hạng mục Hưng Khoa Đạt lại như một viên ngọc sáng, nếu như hạng mục này làm thành, lãnh đạo của bọn họ có thể sẽ hoàn toàn kỳ vọng vào hắn, sau đó nhất định sẽ phi thường mà coi trọng, tin cậy hắn.
Lục Ninh Cảnh cười lạnh một tiếng: “Mạng nhỏ của ông bây giờ nằm trong tay tôi, còn muốn uy hiếp sao? ”
“Nơi này chính là thành phố C, cậu nếu dám xằng bậy, tôi… A a, cậu đừng làm thật!” mặt trưởng phòng Lục áp ở trên tường, người ở sau lưng hắn khí lực vô cùng lớn, vừa nhìn liền biết không phải là loại tay trói gà không chặt, con dao cứa ở trên cổ quả thật có chút đau.
Lục Ninh Cảnh ấn ấn con dao, làm cho hắn đau nhưng cũng đồng thời không gây thương tổn gì, trên mặt thâm trầm mà cười nói: “Ông cho rằng chúng ta đang chơi trò chơi tình thú sao? Hiện tại tôi là chân trần không sợ ông mang giày, hơn nữa, ông có thấy rằng, lần trước tôi đến thành phố C, Vương Vĩ Đình tìm người đối phó với tôi, cuối cùng vẫn là bị tra ra, là trùng hợp sao?”
“…”
Trưởng phòng Lục nghe Lục Ninh Cảnh nói vậy thì sực tỉnh, lần trước cậu đến thành phố C xảy ra chuyện hắn cũng biết, về sau nghe đâu những tên côn đồ kia bị trị rất thảm, thế lực phía sau cũng bị moi móc ra.
Trị an của thành phố C mấy năm qua quả thật có cải thiện, mà loại tranh cãi này một năm phát sinh mấy chục việc còn là ít, bị tra rõ như thế, đã ít lại càng ít. Cậu không phải người địa phương, nếu như không có chút bản lãnh, tùy tiện báo cảnh sát, phỏng chừng mọi chuyện đã bị bỏ quên lâu rồi.
Cho nên, chỉ có thể nói rõ, cậu có cửa sau.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ cậu sao?” Trưởng phòng Lục ngoài miệng ngạnh cực kì, “Cậu có chỗ dựa, chẳng lẽ tôi không có chắc?”
“A, tôi đương nhiên tin ông cũng có chỗ dựa, ” Lục Ninh Cảnh nói, “Bất quá trưởng phòng Lục à, nếu tôi đem ông trói lại rồi lột sạch, chụp lại đăng hết lên diễn đàn công ty các người, như thế có phải rất dễ nhìn không.”
“…” Trưởng phòng Lục sắc mặt rốt cục tái rồi, “Cậu đến cùng muốn thế nào?”
“Cũng không muốn thế nào, thành thật trả lời mấy vấn đề của tôi.”
…
Lục Ninh Cảnh từ trong quán rượu đi ra, chặn một chiếc taxi rồi ngồi vào, sau đó mới ôm bụng dựa vào ghế sau lưng.
May là cái lão Lục kia, mặc dù có sắc tâm nhưng lại chẳng có thân thủ gì, nếu không phải cậu còn có đứa nhỏ, không dám làm mấy động tác kịch liệt, mấy động tác vừa rồi thế mà lại khiến nó nháo lên không vui, có chút không thoải mái.
Lần sau nếu không phải chuyện quan trọng thì đi công tác ít thôi.
Bất quá thu hoạch thật không nhỏ, Lục Ninh Cảnh lấy ra bút ghi âm trong túi, coi nó như bảo bối mà nắm trong tay.
Ngày hôm sau thì cậu trở về, Trịnh Hằng đã ở sân bay để đón, tuy rằng chỉ đi một ngày hai đêm nhưn mà Trịnh Hằng vẫn còn có chút lo lắng đề phòng.
“Tâm tình tốt như vậy?” Trịnh Hằng thấy mặt mày cậu hớn hở, hỏi.
“Hoàn hảo, ” Lục Ninh Cảnh trong lòng nói anh không biết tối qua tôi đã đối phó với trưởng phòng Lục kia như thế nào đâu, “Vẫn là không khí thành phố A tố, ha ha.”
“Trước tiên đi ăn cơm trưa đã, chờ sau đó sẽ đưa em về công ty.” Hôm nay vẫn còn là ngày đi làm.
Lục Ninh Cảnh suy nghĩ một chút, “Được thôi.”
Bởi vì hiện tại thời gian còn sớm, hai người đi ăn cơm trưa xong mới có 11 giờ rưỡi, sau khi trở về còn có thể nghỉ trưa một chút. Ăn xong thì cũng không ở lại lâu, ra đến cửa phòng ăn thì có mấy nhân viên công tác đang treo đèn lồng, thấy bọn họ đi ra thì lập tức tránh đường.
Trịnh Hằng cùng Lục Ninh Cảnh đi ra ngoài, mới vừa đi tới gần cái đèn lồng thì đèn lồng kia chẳng biết móc không kỹ hay thế nào, bỗng nhiên rớt xuống, rơi thẳng xuống đầu Trịnh Hằng, Lục Ninh Cảnh phía sau hắn không chút suy nghĩ liền nhanh chóng đẩy hắn ra.
Trịnh Hằng cũng cảm thấy được nguy hiểm, vừa muốn tránh ra thì lại bị khí lực phía sau đẩy, khiến hai người thiếu chút nữa thì ngã sấp. Ý thức được người phía sau là ai, Trịnh Hằng lập tức ôm eo cậu, đem cậu bảo hộ ở trong lòng, sững sờ một chút rồi mới đứng vững lại.
“Không có sao chứ?” Trịnh Hằng ôm cậu trong ngực, sốt sắng mà hỏi, rõ ràng hắn mới là suýt nữa bị thương.
“Không có chuyện gì, ” Lục Ninh Cảnh lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, đèn lồng kia rơi trên mặt đất thì tạo nên tiếng vang lớn, “Nếu khi nãy không phải tôi phản ứng kịp, anh chắc chắn đã bị đập thành kẻ ngu rồi.”
“…”
“Hai vị tiên sinh không có sao chứ, xin lỗi, chúng tôi không biết rằng đèn lồng này treo lỏng lẻo như vậy.” Nhân viên treo đèn lồng thấy bọn họ không sao thì thở phào, người có thể đến nơi này tiêu tiền cũng chẳng phải người phàm, nếu đèn lồng mà rơi trúng, có chết cũng không bồi thường được.
Bất quá nhìn bọn họ thân mật ôm nhau nói chuyện, người nhân viên liền do dự một chút, mới đến gần nói xin lỗi.
Lục Ninh Cảnh lập tức đẩy Trịnh Hằng ra, khi nãy tâm tư đều đặt hết trên người Trịnh Hằng, cư nhiên lại bị hắn ôm trước mặt mọi người.
“Chúng tôi không có chuyện gì.”
Nhân viên công tác cứ xin lỗi mãi, ông chủ cửa hàng cũng đứng ra xin lỗi, để tỏ lòng áy náy, còn tặng cho bọn họ mỗi người một phiếu ăn miễn phí.
Hai người lên xe, Trịnh Hằng thấy cậu ôm bụng, sốt sắng nói: “Làm sao vậy? Vừa nãy đụng phải?”
“Không phải, ” tối hôm qua vận động dữ dội đã không thoải mái rồi, thật vất vả mới yên ổn, hôm nay lại gặp chuyện này nên hơi kinh động, làm cho cơ thể lại không thoải mái, “Chỉ là có chút không thoải mái, nằm một chút sẽ không sao.”
“Đi bệnh viện xem một chút đi.” Trịnh Hằng cũng là lần đầu chân chính làm một ông chồng chăm sóc vợ mang thai, vừa nghe cậu nói không thoải mái, sao mà có thể yên tâm được.
“Không cần nói quá như vậy, ” Lục Ninh Cảnh khoát tay một cái, “Anh giúp tôi hạ ghế xuống, nằm một chút là không sao.”
Trịnh Hằng giúp cậu hạ ghế ra sau, “Đây, uống nước.”
Trịnh Hằng đưa cho cậu cái bình giữ ấm, vừa vặn nắp ra, mùi thuốc bên trong đã trào ra, nước bên trong vàng vàng xanh xanh, cũng không biết là cái gì, Lục Ninh Cảnh hỏi: “Đây là trà gì?”
“Trà Bát Bảo, bác sĩ nói cái này có thể xua đi tâm tình chập chờn của người mang thai, tăng cường miễn dịch. Anh đã chuẩn bị một ít để trên xe.”
Ngọa tào, có cần phải săn sóc như thế không, Lục Ninh Cảnh nắm chặt cốc trà, uống một hớp, miệng đầy mùi vị của thanh tân, táo đỏ, cẩu kỷ, còn có một chút thanh mát.
Trịnh Hằng vẫn là không yên lòng, ngóng ngóng mà gọi điện thoại hỏi bác sĩ, xác định sẽ không có chuyện gì, chỉ cần nằm xuống nghỉ ngơi một chút là không sao thì mới yên tâm lại.
Lục Ninh Cảnh nằm nửa người trên ghế, một bên uống trà Bát Bảo được giữ ấm trong bình, một bên nhìn mặt Trịnh Hằng sốt sắng mà gọi điện thoại cho bác sĩ, tâm lý cứ chút một mà ấm áp dần, cái cảm giác này so với tối hôm qua còn khó chịu hơn, nếu là mình tự làm hết tất cả thì không sao, nhưng nếu so sánh với việc có người quan tâm chăm sóc thì thực sự khác biệt.
Được chăm sóc đến nghiện rồi.
“Nếu em còn nhìn anh như vậy thì anh sẽ cảm thấy em rất yêu anh.” Cảm nhận được ánh mắt của cậu Trịnh Hằng duỗi tay vỗ gò má của cậu, nói.
“Hứ.” Lục Ninh Cảnh xoay người, xem thường người bên cạnh, nhưng nụ cười trên mặt thì vẫn còn đó.
Hạng mục Hưng Khoa Đạt, bởi vì còn tiếp tục nên Lục Ninh Cảnh quyết định nhờ Tống Tranh giúp đỡ. Thân thể cậu hiện tại không thích hợp để đi công tác, hạng mục này có tiền hay không không bàn, quan trọng là cậu giành được chút thời gian nghỉ ngơi.
Tống Tranh để Trương Kính trợ giúp cậu.
Khí trời từ từ nóng dần, mọi người cứ như măng xuân, cời bỏ dần những lớp quần áo dày trên người, trong nháy mắt đã có thể mặc áo cộc tay được rồi, mà bụng Lục Ninh Cảnh, cũng lộ ra rõ.
“Này, Ninh Cảnh, cậu gần đây sống quá thoải mái đó, phát tướng ra rồi.” An Đồng thấy Lục Ninh Cảnh mang theo cái bụng to, cười nói.
“Khà khà, cũng còn tốt, kỳ thực trước đây là tôi giấu mình trong quần áo nên không thấy được, béo lên từ lâu rồi.”
Lục Ninh Cảnh chuẩn bị chờ hạng mục Hưng Khoa Đạt kết thúc thì cũng từ chức, bởi vì hạng mục Hưng Khoa Đạt mấy ngày nữa liền gọi thầu, buổi đánh giá nhiều nhất cũng đến cuối tuần, nếu như quyết định nhanh hơn mà nói, đứa nhỏ trong bụng còn chưa đến 6 tháng, cậu có thể an tâm mà xin nghỉ.
“Ai u, nhìn tư thế bước đi của cậu này, nếu không phải cậu là đàn ông, tôi còn hoài nghi cậu đang mang thai, phụ nữ mang bầu đều giống như cậu bây giờ vậy.”
“…” Có giống sao?
Khoản phí thứ hai của hạng mục Hoành Á đã được phê duyệt, tất cả tiến hành đều rất thuận lợi, nếu cứ tiếp tục như vậy, khoản phí cuối cùng cũng không còn xa. Đương nhiên làm hạng mục cũng không thể nào ngồi không chờ tiền đến tay, ngoại trừ kỹ thuật chống đỡ cần thiết, bọn họ bán hàng, cũng phải tham dò các tình huống sử dụng của khách hàng, thời điểm xảy ra vấn đề thì còn kịp thời sửa lại.
Lần này là Tống Tranh, Trương Kính, còn có Lục Ninh Cảnh cùng đi. Lưu tổng ở bộ kỹ thuật cùng Tần tổng bộ tiêu thụ bên Hoành Á quan hệ rất tốt, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, mọi người cùng nhau ngồi xuống hàn huyên một chút thì đi đến tình huống tiến hành hạng mục, đụng phải một ít vấn đề nhỏ và phương án giải quyết, mãi cho đến buổi trưa mới kết thúc.
Tần tổng đưa bọn họ đi ra, bốn người vừa đi vừa tán gẫu, mãi cho đến khi ra đến đại sảnh Hoành Á, trong đại sảnh tựa hồ có chuyện gì, tụ tập lại thành một nhóm người bàn tán xôn xao, mà mục tiêu, là một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đứng ở ngoài cửa.
“Tụ lại ở đây làm cái gì?” Tần tổng có chút không vui nói, Tống Tranh bọn họ là khách, nhìn thấy một công ty lớn mà làm việc như vậy thì ra thể thống gì!
Mấy người lập tức ngưng thảo luận, người phụ nữ kia nghe thấy thế, cũng quay mặt lại nhìn bọn họ.
Người này hơn ba mấy bốn mươi tuổi, vừa nhìn liền biết khi còn trẻ chính là một đại mỹ nhân, nhưng mà Lục Ninh Cảnh nhìn thấy khuôn mặt người nọ, liền biết vì sao mọi người lại tụm lại bàn tán.
Bởi vì người phụ nữ kia, cùng Trịnh Vân Phàm, cơ hồ là từ một cái khuôn đúc ra.
Lục Ninh Cảnh vẫn hay nói đùa với Trịnh Hằng, hắn sinh “Thô cuồng” như thế, góc cạnh rõ ràng, làm sao lại đẻ ta Trịnh Vân Phàm xinh đẹp như vậy được.
Người phụ nữ này xuất hiện lại là chứng cứ tốt nhất để giải thích