Sự kiện đã khiến toàn bộ khách khứa xôn xao, bởi hai đối tượng này bị chính Chúa Phiêu bắt ngay tại trận, bên cạnh còn có Lâm Thanh Hoài anh trai của Thanh Thanh. Chúa Phiêu không hề nhân nhượng hủy bỏ mọi hợp tác với vùng đất của địa chủ họ Lâm, còn cấm Lâm Thanh Thanh và nhà họ lâm không được bước vào lãnh thổ của Chúa phiêu, nếu địa chủ nào trong lãnh địa Chúa Phiêu dám tự ý làm trái lệnh của ngài sẽ lập tức bị khai tử không cần lý do.
Mấy năm gần đây nhờ hệ thống súng ống làm ăn được cùng Chúa An, Chúa Phiêu có cho mình một đội quân hùng mạnh, đến mức ông trở thành một vị vua chuyên quyền trên lãnh thổ, không còn e dè bất kỳ vị địa chủ nào, đến địa chủ Tùng Lâm từng khiêu khích ông nay cũng ngoan ngoãn như cún, không dám ho he gì. Lời của Chúa Phiêu trong lãnh thổ của mình ngày hôm nay không khác gì mệnh lệnh, nên họ Lâm chính thức mất đi mối làm ăn với một lãnh thổ mạnh, cũng như một mối hôn sự đẹp.
Chưa dừng ở đó, ngay sáng sớm, người của Chúa An liền xuất hiện trước của phòng nghỉ của gia tộc họ Lâm, thẳng thắn thể hiện quan điểm của mình.
Vị quản gia mặc đồ phương tây lịch lãm gõ cửa phòng, khi người bên trong xuất hiện hắn cúi đầu lịch sự thông báo: “Chuyện đêm qua đã đến tai Chúa An, hoa viên dinh thự của ngài là nơi đẹp đẽ vậy mà lại có những chuyện như vậy xảy ra còn để cho các quan khách nhìn thấy, vì thế Chúa An xin phép được từ chối mọi cơ hội hợp tác với Địa chủ họ Lâm, xin mời các vị rời khỏi An Thành ngay bây giờ, bên ngoài đã có xe đợi sẵn.”
Lâm Thanh Hoài và Lâm Thanh Thanh sững sờ, bọn họ không ngờ một chuyện như vậy mà Chúa An lại để ý, trong thiên hạ có lời đồn: Chúa An là một kẻ quái dị hắn làm việc không hề có nguyên tắc nào, đâu là giới hạn của hắn chẳng ai có thể mò ra được. Cho nên việc ngày hôm nay nhà họ Lâm mắc phải, cũng là một bài học cho giới quý tộc, chớ làm bậy trong sân nhà người khác coi chừng bị đuổi đi đầy xấu hổ như thế đó.
Sau khi đoàn xe của nhà họ Lâm rời khỏi dinh thự, vị quản gia liền đi vào một căn phòng cung kính báo cáo: “Người đã xử lý xong, thưa ngài.”
An Việt đứng bên cạnh cửa sổ nhìn đoàn xe dần thu nhỏ trong mắt mình, khóe môi nhếch lên. Bọn người dám có ý định với người của hắn thì đừng mong hắn dễ dàng cho qua.
“Làm tốt lắm, tình hình bên chúa Phiêu thế nào rồi?”
“Thưa ngài, bọn họ vẫn đang cho người tìm cậu Cẩn.”
“Chuẩn bị đủ đồ ta đã dặn trước đó chưa?”
“Thưa ngài đã xong.”
“Vậy sửa soạn thật cẩn thận, tối nay làm một bữa tiệc gặp mặt khó quên với tất cả giới quý tộc.”
“Vâng thưa ngài.”
Quản gia quay lưng muốn đi. An Việt liền gọi hắn lại: “Canh chừng không để Cẩn ra khỏi phòng cho tới khi tiệc tối bắt đầu.”
“Dạ thưa ngài, cậu ấy vẫn chưa tỉnh.”
“Ta biết rồi, chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm mang qua đó, chút ta sẽ qua, còn nữa báo với người hầu, mặt của người đó không phải là thứ đôi mắt các ngươi có thể nhìn.”
Người hầu rùng mình, cúi đầu cung kính lui ra ngoài.
Quản gia được thuê làm việc trong dinh thự lớn này cách đây hai năm. Ông vốn là người dân bản địa từng là con dân dưới quyền Chúa đất họ Êm, nhưng sau đó vì có thể đạt được lợi ích Chúa Êm đã cắt vùng đất này cho Chúa An.
Người dân lúc đó vô cùng sợ hãi với vị Chúa xa lạ, nào ngờ chỉ trong vòng một năm ngài đã cho người Tây tới đây hỗ trợ xây dựng vùng đất nghèo nàn thành một tòa thành to lớn sầm uất, công việc của người dân từ làm nông chuyển thành kinh doanh buôn bán, từ đó dần tốt đẹp hơn, đến bây giờ hầu như ai cũng tự hào vì trở thành con dân của Chúa An, đến ông cũng vậy, dù có từng nghe Chúa An là một người khó tính khó ưa, nhưng ông cũng không sợ ngài.
Chỉ là hôm nay ông mới biết, Ngài chấp nhất với một người con trai đến vậy, sai người theo dõi ngăn cản thậm chí là làm bẽ mặt kẻ có ý đồ với cậu ấy, không để một kẻ thứ ba nào được yên thân khi tiếp cận cậu ta, người hầu trong dinh thự cũng chẳng dám nhìn lén người mà Chúa An để trong lòng.
Ông nhanh chân đi dặn người hầu, hy vọng đừng ai chạm vào vảy ngược của Chúa An.
An Việt sau khi sắp xếp xong công việc liền đi về phòng mình, mở cửa ra người trên giường vẫn đang ngủ. Khắp cơ thể là dấu hôn cùng dấu cắn, hắn biết đêm qua mình quá tàn bạo nhưng tâm hồn lại vô cùng thư thích. Đây chính là những ấn ký được hắn tạo ra để báo cho thiên hạ biết rằng: Đây là người của ta, người của Chúa An.
Cẩn cựa mình, nhưng do quá mệt cậu cũng không tỉnh lại. An Việt tháo giày leo lên giường ôm Cẩn vào lòng, hắn giờ chỉ muốn được ôm Cẩn, còn việc bên ngoài chẳng muốn quan tâm.
…
Cha Cẩn cùng với anh trai cậu đang loạn hết cả lên, một đêm rồi vậy mà Cẩn vẫn chưa về.
“Chúng ta phải làm sao đây? Người nhà họ Lâm đều bị đuổi đi rồi, chúng ta chẳng hỏi được tin tức nào về Cẩn, có nên tìm Chúa An hỗ trợ không?” Chính lo lắng nói.
Chúa Phiêu hơi lưỡng lự. Chúa An, người vốn dĩ đêm qua nên xuất hiện lại không thấy đâu, hắn chưa chủ động xuất hiện Chúa Phiêu chẳng dám làm phiền, chỉ sợ hắn nổi điên đuổi cả gia tộc ra khỏi lãnh thổ của hắn như cách hắn làm với nhà họ Lâm, lúc đó thì mất nhiều còn hơn được.
Đang lúc ông lo lắng, bà Hai hớt hải chạy vào mang theo một phong thư: “Thưa ngài là người của Chúa An gửi.”
Chúa Phiêu vội vàng mở thư. Nội dung bên trong rất đơn giản nhưng cũng kịp thời làm yên lòng Chúa Phiêu.
“Ta đang giữ con trai của ngài, đừng lo cậu ấy rất an toàn. Ta sẽ mang cậu ấy tới gặp ngài tại buổi giao lưu thân mật tối nay.”
Chúa Phiêu thở phào, đứng lên ra lệnh cho bề tôi: “Chuẩn bị đi tôi nay chúng ta sẽ tham gia tiệc tối tại dinh thự Chúa An.”
Chúa Phiêu đang cảm thấy rất sung sướng, nhưng ông không hay rằng tối nay ông sẽ đánh mất một thứ mà ông vô cùng yêu quý, bị người ta cướp đi một cách trắng trợn mà chẳng thể làm gì được.