Ngày đầu tiên trở về sau khi tỉnh lại, cậu liền lên mạng kiểm tra bộ tiểu thuyết Người yêu hoàn mỹ để nhìn xem diễn biến, nhưng bất ngờ thay cậu tìm được tác giả Mộng Mộng nhưng cuốn tiểu thuyết Người yêu hoàn mỹ thì không tồn tại.
Cậu nhịn không được nhắn tin riêng cho tác giả hỏi về cuốn tiểu thuyết, đã qua hai ngày Mộng Mộng vẫn chưa trả lời cậu. Cẩn vừa lo lắng vừa sốt ruột, cậu nhập trên thanh công cụ tìm kiếm nhằm xem thử có trang web lậu nào copy truyện ra khỏi Noveltoon hay không, nhưng đáng tiếc khả năng bảo vệ của app rất mạnh nên chẳng trang nào lôi được nó ra ngoài.
5 giờ 30 phút chiều, Cẩn không tăng ca gác lại mọi công việc lên xe chạy về nhà, vừa mở cửa vào phòng theo thói quen cậu liền lên mạng đăng nhập vào app đọc truyện quen thuộc, bất ngờ nhận được thông báo tin nhắn.
Cẩn hồi hộp ấn vào quả nhiên là tin đến từ Mộng Mộng.
“Độc giả Hồ Cẩn Cẩn, cảm ơn bạn đã quan tâm tới bộ tiểu thuyết đó, bản thân mình viết nó chỉ vì niềm vui, nhưng sau đó lại bị tố cáo quá nhiều vì cốt truyện không có não, phục vụ yếu tố H là chính. Ban đầu mình không để ý, nhưng bây giờ bản thân mình muốn xây dựng phong cách nghiêm túc hơn nên đã xóa toàn bộ tác phẩm, đến cả file dự trữ trong máy tính cá nhân của mình cũng bị mình xóa mất rồi. Cho nên cốt truyện của Người yêu hoàn mỹ đã không còn tồn tại, bạn có thể xem thêm các tác phẩm của mình tại trang app. Cảm ơn Hồ Cẩn Cẩn rất nhiều, yêu bạn nè!”
Cẩn sững sờ, nội dung Người yêu hoàn mỹ đã bị xóa, không còn tồn tại trên thế gian này nữa, nếu vậy thì An Việt, Thanh Thư và cả Lục địa núi đều đã biến mất sao? Vì đã biến mất nên cậu mới trở về?
Cẩn không thể chấp nhận sự thật này, cậu úp mặt vào bàn khóc nức nở, người cậu yêu và cả thế giới của người ấy đều biến mất, phải chăng là do bản thân cậu đã đồng ý yêu An Việt, đã nói câu yêu với hắn nên thế giới đó mới sụp đổ.
Cẩn khóc một hồi liền không thể nhịn được, bấm tin nhắn gửi lại cho Mộng Mộng: “Bạn có thể viết lại tác phẩm đó không? Làm ơn có thể để cho An Việt, Thanh Thư và Lục địa núi sống lại không? Tôi sẽ mua chương bạn cứ khóa chương đi giá bao nhiêu cũng được chỉ cần bạn để cho những nhân vật đó được sống lại lần nữa, làm ơn đi Mộng Mộng!”
Tin nhắn được gửi vào nick của tác giả trên app thường sẽ được phản hồi khá chậm, nguyên nhân do phía tác giả ít online hoặc họ bận nên không thể trả lời. Nhưng đây là phương thức liên lạc duy nhất mà Cẩn biết, Mộng Mộng giống như một người yêu thích ở ẩn, Facebook hay các phần mềm giao lưu khác đều không sử dụng, ai muốn gặp đều tự liên hệ trên trang tác giả.
Cẩn vẫn không bỏ cuộc, lục tìm toàn bộ lịch sử đọc truyện của mình trên Noveltoon để xem thử có tìm thấy bóng dáng của Người yêu hoàn mỹ hay không, nhưng đều không thấy, tác phẩm như thể chưa từng tồn tại.
Cẩn chán nản đóng máy tính lại, cậu không buồn tắm cứ vậy nằm vật xuống giường nước mắt trong vô thức chảy ra không ngừng. Điều đáng sợ nhất là người mình yêu đã biến mất, thế giới của hắn cũng tan thành mây khói, nếu hắn vẫn còn sống Cẩn có lẽ cũng không đau lòng như thế này.
Dù đau khổ thế nào Cẩn vẫn phải tiếp tục sống, cậu chờ tin trả lời của Mộng Mộng trong vô vọng truyện của bả vẫn liên tục được cập nhật nhưng tin nhắn của cậu thì bị bà ta bơ luôn rồi.
Cẩn cũng chẳng còn hứng thú để đọc tiểu thuyết, cậu không còn tâm trạng nào để khám phá nhân vật và thế giới mới. Cậu trở nên ít nói và khó gần hơn trước kia, mỗi ngày đi làm đều im lặng giải quyết công việc, hết giờ liền về, các buổi nhậu của công ty cậu cũng chẳng muốn tham gia nữa.
Cẩn thậm chí còn lên mạng tìm tác giả đặt một bức tranh vẽ An Việt. Hôm nay là đến ngày nhận tranh, ngay từ sáng sớm lòng cậu đã rạo rực không yên, chỉ hy vọng tác giả ấy có thể vẽ được một An Việt hoàn chỉnh.
Cẩn rất muốn nghỉ việc để đón bức ảnh của anh yêu về nhà, nhưng ở thế giới này cậu chỉ là một công nhân viên chức bình thường không phải cậu cậu chủ của gia tộc quyền quý, không làm thì không có ăn.
Cẩn nhịn xuống hồi hộp chờ mong đi làm. Vừa vào công ty Cẩn liền nhìn thấy một chàng trai lạ mặt, hắn khá đẹp trai, dáng người cao, lớn hơn cậu tầm vài tuổi, ăn mặc rất lịch sự. Các cô gái trong văn phòng không giấu nổi sự ngại ngùng khi nhìn hắn.
Nhân vật này là ai mà được chào đón đến vậy?
Ngay khi vừa nhìn thấy cậu, bà chủ vội nói: “Cẩn tới rồi, đây là Thành, sắp tới sẽ làm chung mảng bên tủ lạnh và đồ nội thất với em, cậu ấy mới tới em chịu khó giúp đỡ nhé!”
Lượng công việc bên cậu khá nặng, tháng trước Cẩn có đề nghị thêm người nhưng bà chủ không chịu nào ngờ hôm nay lại tuyển. Cẩn nhận người ra sức chỉ bảo anh ta.
Thành trông khá lạ, anh ta thường nhìn chằm chằm cậu, cũng thích vô tình chạm vào tay cậu. Cẩn thấy không ổn, nhưng do công việc nên cũng không thể né hắn.
Ăn cơm trưa xong Cẩn vui sướng khi nhận được điện thoại của người giao hàng.
Chồng cậu đã về!
Cẩn lao ra ngoài nhận hàng, không kịp chờ vào văn phòng liền mở ra, bên trong là một bức ảnh được đóng khung kỹ lưỡng.
Cẩn chọn vẽ lại An Việt trong bộ trang phục phương tây vào ngày hai người công bố thông tin về chung một nhà, vẫn là mái tóc đen, đôi mắt đen sâu thẳm như nhìn thấu linh hồn người khác, hàng chân mày rậm khí khái, khuôn mặt sắc nét đẹp đến không tưởng.
Ở thế giới này rất khó để tìm được ai đẹp như An Việt, đến cả những bức ảnh 3d trên mạng cũng không thể so sánh được với anh. Khi cậu đặt hình người họa sĩ còn phải khen trí tưởng tượng của cậu, nhưng công đầu đó nên tính cho Mộng Mộng thì đúng hơn.
Cẩn vuốt ve khuôn mặt trên bức hình, sống mũi cay cay: “Em đã không thể gặp lại anh nữa rồi, Chúa An của em!”