Bên phía Các Tài do không chịu được đau đớn khi bị bức cung hắn đã khai ra việc làm của mình.
Mười năm trước để có được chức vị quản lý làng nhỏ, hắn đã báo cho Tùng Lâm biết về một hang động chứa khoáng sản kỳ lạ. Nhờ thông tin này hắn được Tùng Lâm tiến cử lên Chúa và trở thành người quản lý.
Ban đầu bọn họ thuê một vài người trong thôn khai thác đá chuyển bán cho người Tây, nhưng sau đó một người trong số họ vô tình kể chuyện về loài đá kỳ lạ cho vợ con nghe. Các Tài phát hiện liền lo sợ, nếu chuyện này đến tai Chúa có khả năng đường tiền tài của hắn sẽ bị đứt, vì thế mới lập mưu cùng Tùng Lâm giết những người biết chuyện trong làng rồi lấy lý do bọn họ bị hổ vồ trên núi. Chuyện một người bị chết vì hổ vồ không hiếm lạ trong thời đại này nên rất nhanh người dân liền quên nó đi.
Các Tài đưa thuộc hạ thân thiết vào hang động khai thác, cho tới ba năm trước khi đại dịch diễn ra trong làng nhỏ, nhiều đứa trẻ mồ côi cha mẹ, Các Tài không biết giải quyết thế nào đã đưa chúng vào hang động cho ăn và nhờ chúng làm việc, sau đó hắn thấy chúng có thể khai thác đá rất tốt, liền nảy lòng tham không thả chúng ra ngoài, nhưng ở nơi này quá lâu bọn trẻ sẽ bị nhiễm bệnh mà chết dần, hắn bắt đầu đánh chủ ý đến việc mua các đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc mất cha mẹ ở những lãnh địa khác về.
Không ngờ nguồn hàng vậy mà rất dồi dào, hắn cứ thế liên tục nhập trẻ con đều mỗi năm, ép chúng làm việc, thức ăn thì chỉ cho một phần nhỏ, tiền lời vào túi ngày càng nhiều, hắn thậm chí đã mua được vài ngôi làng nhỏ tại vùng thung lũng của người tây.
Cẩn nhận được tài sản của Các Tài vui mừng vô cùng, đang không lại có thêm vài vùng đất nhỏ.
Còn về Tùng Lâm, trong thư Chúa có giải thích, muốn truất bỏ một địa chủ rất khó, dù biết hắn phạm tội, nhưng không loại bỏ được những kẻ bề tôi của hắn thì rất khó để đưa hắn xuống. Bây giờ dựa vào chứng cứ tên Các Tài cung cấp, Chúa chỉ có thể cắt đi một phần đất đai, yêu cầu hắn nộp phạt chứ không thể hạ bệ hắn. Chúa rất tiếc vì không thể thỏa mãn mong muốn của Cẩn.
Không còn cách nào khác, Cẩn cũng chỉ có thể chấp nhận điều này, cậu yêu cầu bà Hai mang bọn trẻ về làng.
“Bà Hai trong lịch sử ngôi làng này từ trước tới giờ vẫn không hề có tên gọi đúng không?”
Bà Hai ngạc nhiên, đáp lại: “Tại sao phải có tên gọi, mỗi vùng đất thuộc về Chúa Phiêu thì chỉ có thể gọi theo hướng đông, tây, nam, bắc đi kèm tên địa chủ chứa chưa từng ai nghĩ tới đặt tên.”
Cẩn bước lên mở cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi này vẫn tiêu điều như khi cậu đến, người dân hiếm khi ra ngoài, trẻ con cũng chơi ở những khu vực rất xa nhà cậu.
Cẩn không có giấy nên không thể trả lời bà Hai, cậu nghĩ trong lòng. Nếu vậy thì cậu muốn làm ra một khác biệt, đặt tên cho nơi này.
Cậu quay lại ngồi xuống ghi vào giấy, đưa cho bà Hai xem: “Từ nay gọi ngôi làng này là Làng cà phê.”
Cẩn rất thích cà phê hương vị của nó luôn khiến người ta tỉnh táo, nơi này dù sao cũng đầy ắp cây cà phê tại sao không thể đặt nó với cái tên đó.
Bà Hai kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn cản cậu, còn đưa tên cậu đặt cho một vị ẩn quân để gửi về nhà chúa để ngài công nhận cái tên Làng cà phê này.
…
Nhóm 20 đứa trẻ được đưa về làng trước sự hoang mang của người dân và đây cũng là lần đầu tiên Cẩn xuất hiện trước mặt dân chúng, cậu đã viết những lời cần nói vào giấy, bà Hai sẽ chịu trách nhiệm đọc nó trước mặt mọi người.
Cẩn thay cho mình một bộ Áo Dài trang nhã nhất, bộ này được thiết kế theo hướng cổ điển, ống tay thụng, ở cổ còn đeo kim bội được làm bằng đá quý hình mặt trăng, áo màu bạc, thêm hoa văn màu vàng nhạt, chân mang giày vải, tóc buộc hờ.
Mái tóc dài làm Cẩn rất khó chịu, hồi mới tới cậu đã thử dùng kéo cắt nó nhưng may mắn bà Hai cản lại. Nguyên nhân vì Phiêu Cẩn không thể cắt tóc, chỉ cần cắt tóc cậu sẽ bị ốm.
Người dân thấy chuyện lạ đều đổ xô ra ngoài nghe ngóng, Cẩn bước từ trên nhà sàn xuống, nhan sắc trời cho cùng khí thế con nhà quyền quý toát ra một cách tự nhiên trên người cậu khiến tất cả phải ngước nhìn, cậu đi tới trước mặt mọi người, đôi mắt màu xanh thẳng thắn nhìn vào họ không mang theo tạp chất.
Người dân lùi lại im lặng quan sát cậu, hệt như đang canh chừng một loài chó săn hung ác.
Bà Hai bước lên mở giấy ra đọc lớn:
“Ta là Phiêu Cẩn, con trai thứ hai của Chúa đấy họ Phiêu người từ nay sẽ trực tiếp quản lý vùng đất này. Ta biết mọi chuyện về Các Tài, vị quản lý do chính Chúa lựa chọn, mấy năm qua đã làm gì làng nhỏ này. Hôm nay đây ta quyết định dùng số tiền mà bao nhiêu năm qua mọi người đóng vào phủ chúa để trợ cấp tất cả đủ cơm ăn áo mặc trong năm nay. Ngoài ra ta cũng sẽ thị sát tình hình nông nghiệp làng nhỏ và cố gắng để thay đổi đời sống cho mọi người. Ta hy vọng tất cả sẽ cùng ta xây dựng làng nhỏ phát triển hơn.”
Tiếng xì xào vang lên mọi người như không tin vào tai mình, còn bọn nhỏ vẫn nhìn Cẩn với ánh mắt đề phòng lẫn căm phẫn, bọn chúng tuyệt đối không tin tưởng vào tầng lớp quý tộc.
Bà Hai tiếp tục đọc phần còn lại. “Từ giờ làng nhỏ này sẽ có tên là Làng Cà Phê, vì sao ta đặt như vậy, tương lai các ngươi sẽ rõ.”
Bà Hai gấp giấy lại, phía sau các ẩn quân khiêng xuống hai thùng vàng. Cẩn mang tới đây ba thùng vàng, nhưng cậu phải cất một thùng để còn làm ăn.
Nhìn thấy thùng vàng người dân trợ mắt dường như không thể tin được việc Cẩn đang làm.
Chỉ chờ có vậy bà Hai đọc tiếp những gì Cẩn đã chuẩn bị. “Ta cần những người nhanh nhẹn và thông minh giúp đỡ ta, hôm nay chúng ta sẽ dùng số tiền này cấp cho tất cả mọi người trong làng, đủ mua lương thực dùng cho một năm. Mọi người hãy xếp hàng để nhận tiền trợ giúp. Ngoài ra 20 đứa trẻ mà ta mang về từ nay cũng sẽ là người dân của Làng cà phê, ta muốn các ngươi hỗ trợ ta xây dựng một khu nhà cho bọn trẻ, ta sẽ trả tiền công.”
Lời bà Hai vừa dứt tiếng hoan hô cũng như tiếng khóc vang lên, người dân làng nhỏ không ngờ vị quản lý mới của họ lại hào phóng đến vậy, liệu tương lai của họ đã đến lúc thay đổi rồi không?
Còn 20 đứa trẻ cũng hoang mang không kém, bọn họ sẽ thành dân làng này, còn được phép có nhà để ở.
Đứa trẻ từng dùng ánh mắt thù địch nhìn Cẩn giờ không thể giữ nổi nét mặt khó ưa, đôi mắt đen rực lên một ngọn lửa ấm nhưng nhanh chóng bị chính nó kìm chế lại.
Cẩn rất ấn tượng với đứa nhỏ này nên liếc về phía nó, vô tình bắt gặp ánh mắt kia, cậu không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cổ khoái chí khó hiểu.
Cậu có phải bị điên rồi không, không đâu lại đi để ý ánh nhìn của một đứa trẻ!