Mục lục
Chuyến Xe Bus Số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mở ra trong nháy mắt, cũng không có chuyện gì phát sinh, tôi lại cảm thấy lòng bàn tay có chút lạnh, giống như trong tay bỗng nhiên nhiều ra một miếng kem.Chú trung niên giơ đèn pin, chiếu tới hộp gấm.

Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều trở lên hồ đồ rồi.Chính giữa hộp gấm có một cây cỏ.


Không sai, chính xác là một cây cỏ, như một chiếc đinh cắm sừng sững ở giữa hộp.

Bên cạnh ngọn cỏ lại có một con sâu màu trắng ngà đang mấy máy, trông rất giống một con tằm.“Một cọng cỏ trùng này, dùng như thế nào?” Tôi hỏi Nhị gia.Nhị gia nói: “Ngươi liền trực tiếp hỏi nó, làm như thế nào để đi ra ngoài.”Dù sao hộp chứa một cọng cỏ trùng là tôi mở ra, cho nên tôi hỏi mới hữu hiệu, tôi trịnh trọng đối với cái hộp hỏi: “Tiểu sâu nha tiểu sâu, ngươi nói cho ta, chúng ta từ nơi nào đi, mới có thể đi ra ngoài đây?”Vừa dứt lời, con sâu nhỏ màu trắng ngà kia bắt đầu mấp máy thân hình, chậm rãi hướng tới chính giữa hộp gấm bò lên cọng cỏ kia, nó bò tốc độ rất chậm, nhưng chúng tôi vẫn kiên nhẫn chờ.Đại khái qua năm sáu phút con sâu leo lên đến ngọn cỏ, bởi vì ngọn cỏ vô cùng mảnh nhỏ, căn bản không chịu nổi trọng lượng của con sâu, lúc này đổ nghiêng sang một bên, mà sâu nhỏ thì vẫn bám lấy ngọn cỏ, không nhúc nhích.Tôi sửng sốt, nhìn về phía Nhị gia, Nhị gia nhìn thoáng qua một cọng cỏ trùng trong hộp gấm, sau đó chỉ vào phương hướng ngọn cỏ nghiêng tới nói: “Cứ đi theo hướng này, nhất định có thể đi ra ngoài.”Dứt lời, Nhị gia sải bước tới trêи vách núi đá đi đến, tôi thật cẩn thận bưng một cọng cỏ trùng đi theo phía sau mọi người, khi tới phụ cận vách núi, Nhị gia đánh bạo duỗi tay chạm vào vách núi, kết quả truyền đến cảm giác đều không phải là thật.

Tay Nhị gia trực tiếp xuyên vào bên trong vách đá, giống như vách đá kia chính là một bãi nước bùn.“Thì ra là trò mèo chướng nhãn pháp, chúng ta đi.” Nhị gia vung tay lên, dẫn đầu chui vào trong vách đá.Tôi cũng chui vào bên trong vách đá, ngay sau đó, cảnh tượng biến đổi, tôi phát hiện chúng tôi năm người toàn bộ đứng ở cửa sơn động, mà lúc này không trung là hơn hai giờ chiều, nói cách khác, chúng tôi đã rời đi khu vực đêm tối ở tế đàn Châm Dương Vương kia.Khép lại một cọng cỏ trùng, tôi đưa cho Nhị gia, nói: “Nhị gia, một cọng cỏ trùng này vẫn là người lưu lại đi.”Nhị gia lắc đầu nói: “Dùng qua một lần liền không dùng được, một cọng cỏ trùng không chỉ là chỉ đường mà còn là chỉ mệnh.

Nhưng nó chỉ có thể chỉ ra một phương hướng, còn lại con đường cần chính ngươi đi, cho nên nếu dùng ở phương diện chỉ đường là phi thường dùng tốt.”“Vậy chúng ta đi thôi, sức mạnh thần bí này không cần cũng được.” Tôi đem hộp gấm thu lại, chuẩn bị trở về trả lại cho Ô Lực Hãn.Theo hạp cốc hướng lên trêи bò lên, tôi lúc này mới nhớ tới: “Chết, con dê con tôi mang theo đâu?”“Đều dừng lại đã, mọi người có nhìn thấy con dê nhỏ tôi mang theo hay không?” Tôi vội vàng phất tay ngăn lại mọi người.Mọi người sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nhớ rõ con dê nhỏ kia đến tột cùng là bị lạc mất ở đâu, lúc nào.Tôi vỗ đầu, cẩn thận nhớ lại, cuối cùng bỗng nhiên tỉnh ngộ, là ở lần đầu tiên tôi cùng Nhị gia bốn người bọn họ phân tán, một mình một người chạy tới phía trước tế đàn Châm Dương Vương, lúc ấy đã không thấy tăm hơi chú dê nhỏ kia.Mà trước đó khi tôi vẫn ở cùng với bốn người bọn họ, dê nhỏ vẫn là ở bên người tôi.Nếu nói như vậy, dê nhỏ hiện tại vẫn còn bị nhốt ở trong Ô Nha động sao?Chú trung niên nói: “Không cần trở về tìm, một con dê mà thôi, trở về bồi thường cho Ô Lực Hãn đại thúc một chút tiền là được.Tôi nói: “Không phải vấn đề có tiền hay không mà là con dê nhỏ là vô tội, chúng ta đem nó đến, hiện tại sinh tử chưa biết, nếu như vậy rời đi, chỉ sợ không tốt lắm đâu.”Nhị gia ngẫm nghĩ, châm một điếu thuốc nói: “A Bố, đừng nghĩ quá nhiều, nhân sinh việc không như ý có đến tám, chín phần mười, chúng ta còn có mạng đi ra cũng đã là ông trời phù hộ, ta cũng thương kia con dê kia, nhưng sự tình nặng nhẹ, ngươi hẳn là có thể suy xét rõ ràng.”Dứt lời, Nhị gia cùng Chú trung niên tiếp tục lên đường, Cát Ngọc đi ngang qua bên người tôi, vỗ bả vai tôi một chút, nói: “A Bố, mặc kệ như nào ta đều tin tưởng bất luận cái ý tưởng gì của ngươi.”Tôi gật gật đầu.Chờ Tô Trinh đi đến trước mặt tôi, nàng bình tĩnh nói một câu: “A Bố, ngươi nhất định phải học được tàn nhẫn, ngươi không thể quá nhân từ.

Người nhân từ, làm không được đại sự.”Tôi có chút thất thần, Tô Trinh rời đi một lúc sau, tôi mới tỉnh lại, vội vàng hỏi: “Thật vậy sao?”Tô Trinh nghiêng nửa người, xoay đầu nói với tôi: “Tâm không tàn, đứng không vững.


Người nhân từ không làm được đại sự.

Đây là nguyên lời Lão tổ nói.”Tôi nhớ tới trước kia ở trêи văn thư cổ nhìn thấy qua một câu.Từ không chưởng binh, tình không lập sự, nghĩa không để ý tới tài, thiện không vì quan.

Người quá nhân từ thật sự không thích hợp làm đại sự.(Nhân từ không thống lĩnh binh lính được, quá tính cảm thì không lập nghiệp, nghĩa hiệp thì không làm giàu được, người thiện thì không làm quan được)Thở dài thật mạnh, tôi chỉ có thể ở trong lòng hy vọng kia con dê nhỏ có thể bình an sinh hoạt tại hạp cốc.

(tôi tưởng cả đám quay lại xong đâm đầu vào oánh nhau với lão áo tang cơ :)))Trở lại nhà Ô Lực Hãn, Ô Lực Hãn thì ở nhà, mà Xích Na còn đang tham gia Na-ta-mu đại hội.Ô Lực Hãn nhìn thấy chúng tôi trở về, rất là kinh ngạc lập tức hỏi: “Các ngươi… Nhanh như vậy đã trở lại?”Nhị gia ừ một tiếng, nói: “Sức mạnh thần bí trong hạp cốc xác thật đã xảy ra biến hóa.”Chú trung niên nói: “Lúc này xem như tới chỗ đại thúc chơi hai ngày, đại thúc hậu đãi thật là làm chúng tôi vô cùng cảm kϊƈɦ.”Ô Lực Hãn cười cười cũng vội vàng nói hai câu khách sáo, tôi nhịn không được, hỏi một câu:“Lão gia tử, hạp cốc có một cái lão nhân khô gầy mặc vải bố y, ngươi gặp qua chưa?”Đang mỉm cười, Ô Lực Hãn nghe được lời của tôi, bỗng nhiên ngưng cười, biểu tình rất là ngưng trọng nói: “Hắn có phải hay không chống một cái quải trượng? Râu tóc xám trắng?”“Đúng! Chính là hắn!”Ô Lực Hãn nói:“Các ngươi cũng gặp hắn? Người này rất quái lạ, khi ta còn trẻ, cũng không có gặp qua người này ở trong hạp cốc, chính là trước hai năm ta mới ngẫu nhiên ở hạp cốc nhìn thấy hắn, nghiêm khắc mà nói, không phải ta thấy hắn, là hắn cố ý tìm kiếm ta.”“Lời này như thế nào?” Ô Lực Hãn nói hấp dẫn mọi người chúng tôi, Chú trung niên giành trước hỏi.“Năm đó ta đi hạp cốc hái lấy một ít dược thảo, lúc đang hái, phía sau có người vỗ ta một phát, ta quay đầu thấy chính là cái lão nhân khô gầy kia, hắn nói với ta có thể cho ta có được rất nhiều ngựa, rất nhiều dê bò, hơn nữa làm cho ta có được rất nhiều vàng bạc, ăn mặc không lo, nhưng là ta phải cùng hắn đi một địa phương.”Cát Ngọc hỏi: “Lão gia tử, ngươi đi sao?”Ô Lực Hãn.

gật đầu nói:“Mới đầu không đi, sau cái lão nhân khô gầy này từ trong túi móc ra một thỏi vàng đưa cho ta, ta lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, nhét vào trong miệng cắn, là thật, hàng thật giá thật vàng thỏi.


Ai, năm đó Xích Na sắp kết hôn, ta muốn cho bọn nó một chút của hồi môn, nhưng nuôi dê bò ngựa nhiều năm như vậy kỳ thật cũng không kiếm bao nhiêu tiền, mua không nổi nhẫn vàng, vòng cổ, lúc ấy nhìn thấy lão nhân khô gầy cho ta vàng thỏi, lòng ta động, liền cùng hắn đi”“Ai ngờ, hắn mang theo ta đi chỗ tế đàn, tế đàn kia, rõ ràng chính là nơi chôn cốt của Đại vu sư Tất Lặc Cách, hắn để ta ngồi ở chính giữa tế đàn, sau đó mặc niệm tên của Đại vu sư Tất Lặc Cách, để ta thật thành kính niệm, nhưng mà người trêи thảo nguyên tôn kính Đại vu sư Tất Lặc Cách như thần minh, ta cũng không dám ngồi lên trêи.

Mặc kệ hắn nói như thế nào, ta cũng là không ngồi, sau đó việc này cũng không giải quyết được gì.”Ô Lực Hãn nói tới đây, tôi bỗng nhiên chú ý tới một vấn đề, liền hỏi: “Lão gia tử, Đại vu sư Tất Lặc Cách ở trong lòng cư dân trêи thảo nguyên có địa vị đặc biệt cao thượng? Ai cũng không dám khinh nhờn?”“Đúng!”“Ngươi lúc ấy không có ngồi ở trêи tế đàn, nói như vậy, nếu đổi thành một người thảo nguyên khác, để hắn ngồi lên tế đàn, hắn khẳng định cũng không dám ngồi?” Tôi lại hỏi.Ô Lực Hãn chấn giọng nói: “Tuyệt đối không ai dám làm, người thảo nguyên từ trước đến nay kính trọng Đại vu sư Tất Lặc Cách, ai cũng không dám mạo phạm hắn.”Tôi một vỗ bàn một cái cái, đối với mọi người nói: “Xem ra lời nói của cái lão nhân khô gầy kia, chỉ toàn đánh rắm, cái gì gia tộc thủ hộ, đầu tiên lão gia tử mười mấy năm trước căn bản chưa thấy qua hắn, là mấy năm nay mới nhìn thấy.

Tiếp theo, người sinh sống trêи thảo nguyên là không dám ngồi trêи tế đàn, nhưng khi trêи tế đàn chảy ra máu tươi, thằng cháu này so với tôi chạy còn nhanh hơn, hắn khẳng định không phải người thảo nguyên!”“Vậy theo như lời hắn Châm Dương Vương cũng là giả!” Chú trung niên mới vừa nói ra những lời này đồng thời, đã bị Ô Lực Hãn.

đánh gãy câu nói, chỉ thấy hắn trừng lớn tròng mắt, nhìn chằm chằm tôi hoảng sợ nói: “Ngươi… Ngươi thế nhưng thật sự mở ra hiến tế?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK