Mục lục
Chuyến Xe Bus Số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nói không biết, cũng chưa từng thấy.


Chú mặc com lê nói: đêm nay, tôi liền để cậu mở mang kiến thức, quỷ chân chính là cái dạng gì . Có lẽ con quỷ này cũng luôn sau lưng tính kế cậu, bất kể nói thế nào, thừa dịp thời cơ quý báu, diệt đi hắn!


Ta cả kinh, hỏi: giết quỷ?


"Xuỵt! Đừng lên tiếng, đừng làm cho tên kia nghe được. Không thì kế hoạch nhất định thất bại, cậu liền trốn trong vòng tròn này, cậu nhớ kỹ, bất kể là ai gọi cậu, đều chớ động, tuyệt đối đừng ra khỏi vòng tròn này, chính là bố mẹ cậu gọi cậu, cậu cũng đừng đi ra ngoài!" Trên khuôn mặt của chú mặc com lê , xuất hiện vẻ thận trọng ít có .


Tôi cũng nhấc lên hoàn toàn tinh thần (vô cùng cẩn thận), tôi nghĩ tới một chuỗi vết chân bên ngoài miếu hoang , cùng với một đôi mắt màu xanh thẫm trên nóc miếu hoang . Tôi cảm thấy dọc theo con đường này nên có quỷ đang theo dõi chúng tôi.


Có lẽ giết chết con quỷ này, sau đó tôi liền sẽ không gặp phải chuyện kỳ dị nữa. Trong lòng nghĩ như vậy, ta vỗ tay nói: vậy thì con mẹ nó !


Chú mặc com lê rời đi, trong đêm tối, một thân một mình cầm trong tay con dao găm rời đi nơi này, lúc gần đi, lại từ bên trong ống quần rút ra một cây dao nhỏ, đưa cho tôi, để tôi cắt vỡ ngón tay của mình, ép ra một giọt máu, nhỏ ở bãi cỏ trước mặt của tôi là được.


Tôi làm theo.


Ánh trăng mông lung, gió lạnh rì rào, lá cây trên đỉnh đầu không ngừng đong đưa ,thỉnh thoảng phát ra âm thanh soạt soạt.


Tôi căng thẳng tột cùng.


Nhưng tôi nhắm chặt mắt lại, tự nói với mình, tuyệt đối không nên sợ. Có một số việc, ngươi càng là sợ, nó càng là đến!


Ngay khi trong đầu tôi tràn đầy các loại ý nghĩ lung tung, chú mặc com lê bỗng nhiên ở phía xa sợ hãi đối với tôi la to: A Bố, sự tình bại lộ , đi mau a!


Tôi hoảng sợ, cho rằng bại lộ, hiện tại chúng tôi cũng bị quỷ truy sát, liền vội vã


đứng lên, vung chân liền chạy.


Nhưng khi tôi mới vừa bước đi một chân, cả người chấn động, trong nháy mắt toàn thân nổi da gà!


Trong vùng núi mênh mông này, nơi nào có nửa bóng người?


Tôi bật đèn pin, soi về bốn phía, xung quanh yên tĩnh, một tia tạp âm cũng không có.


Tôi dùng sức lắc lư đầu một cái, xác định chính mình không có tiến vào ảo giác, lập tức nắm chặt dao găm, ngồi xếp bằng ở trong vòng tròn, cắn răng không động.


"A Bố, đi mau a, chậm một chút sẽ không mệnh rồi !" Thanh âm của chú mặc com lê, từ xa đến gần, tôi tựa hồ nghe thấy tiếng hắn đi giày da chạy.


Tôi lần thứ hai quay đầu, giơ đèn pin soi về chỗ có âm thanh , vẫn là không phát hiện bất kỳ dấu vết nào.


Tôi hai tay ôm đầu, cảm giác không thích hợp!


Đây là quỷ đến rồi!


Muốn đem tôi dẫn ra khỏi vòng tròn này, dễ giết tôi, dùng chú mặc com lê dụ dỗ rất thành công, tôi chỉ cần cắn răng(kiên trì), đánh chết cũng không cần ra khỏi vòng tròn mà dùng máu tươi của con cóc vẽ ra tới này, thì sẽ không có việc!


Tôi cúi đầu, che lỗ tai của mình, nhưng khóe mắt dư quang chợt thoáng nhìn, con cóc mà ban đầu đã bị rút khô máu này, chân sau bỗng nhiên động một cái!


Tôi tưởng thần kinh con cóc còn chưa chết hẳn, cũng không để ý.


Nhưng sau đó, hai cái chân trước của con cóc này cũng động một cái, từ từ, con cóc dĩ nhiên như là một người, chậm rãi từ trên cỏ lật quay người lại, khiến cái bụng bị máu tươi nhuộm đỏ , nằm sấp phía dưới.


"Cô -- oa -- cô -- oa --" Con cóc chết đã lâu , dĩ nhiên bò thẳng người, trừng hai con mắt nhìn tôi, hai má một phồng một hít phát ra tiếng kêu!


Cánh tay tôi đều có chút run cầm cập, kia thấy thế, liền bò quanh vòng máu này. Tư thế bò của nó rất quái lạ, lại như một đứa con nít, bước đi khó khăn.


Vừa nãy chú mặc com lê toàn bộ đánh gãy gân tay cùng gân chân của con cóc này, giờ khắc này nó không chỉ quỷ dị sống lại, lại bò quanh tôi.


Loại sợ hãi đối mặt với con cóc đã chết đi này, lại như máy nén, hung hăng đè ép thần kinh của tôi, khiến tôi gần như sụp đổ.


Tôi cắn răng, quát to một tiếng: để ta xem xem ngươi là tà ma gì!


Tiếng nói còn chưa dứt, tay phải tôi tóm lấy con dao nhỏ, hung hăng cắm vào phần lưng con cóc này , một đao kia, trực tiếp đem cả người con cóc sỏ xuyên, lại như xâu thịt dê, móc tại trên lưỡi dao .


Tôi giơ lưỡi dao lên, nhìn chằm chằm con cóc này, hung tợn nói: ngươi có gan trước mặt giết ta a! Ngươi tính cái quái gì vậy? Hù doạ ta a? Đến a!


Một đao đi xuống, con cóc bị cắm ở trên lưỡi dao này , dần dần thôi cử động bốn chân.


Nhưng tôi còn chưa kịp thở, bỗng nhiên con cóc này nhe mồm ra, dĩ nhiên đối với tôi cười quỷ dị!


"Ọt!"


Không sai, đây tuyệt đối là nụ cười! Chính xác trăm phần trăm là nụ cười!


Nguyên bản bốn chân đã không động đậy , giờ khắc này lại giống như là sống lại, hơn nữa con cóc này tựa hồ vô cùng hưởng thụ, xem dáng vẻ nó lắc lư bốn chân, giống như là đang múa!


Tôi hô hấp đều sắp theo không kịp, giờ khắc này bốn chân của con cóc này, toàn bộ sát lại về phía bụng,khi tôi còn không hiểu được nó là có ý gì, bốn cái chân của nó đã nắm lấy lưỡi dao, dùng sức hướng lên trên trèo, muốn đem thân thể của mình, sống sờ sờ từ trong lưỡi dao lôi ra ngoài!


Tôi sững sờ rồi, nghiêm khắc mà nói, là sợ choáng váng. Tôi không biết thế gian còn có thể có loại con cóc này?


Ngay khi con cóc sắp thoát khỏi lưỡi dao , tôi cúi đầu nhìn, bỗng nhiên tỉnh ngộ!


Quỷ, không cách nào tiến vào vòng tròn này, hắn nhập vào đến trên người con cóc, cố ý ở trước mặt tôi khệnh khạng lắc lư, chọc tức tôi, để tôi động thủ giết nó!


Sau khi tôi dùng lưỡi dao cắm ở trên người con cóc, nó liền nhanh chóng khống chế con cóc, thoát khỏi lưỡi dao. Nếu để cho hắn triệt để thoát khỏi lưỡi dao, vậy giờ chết của tôi cũng là hoàn toàn tới rồi!


Trong chớp mắt nghĩ rõ ràng đạo lý này , con cóc đã nắm lấy lưỡi dao, leo lên đến vị trí mũi đao , khi mắt thấy nó liền muốn rút thân thể mình ra khỏi lưỡi dao, tôi đột nhiên hơi vung tay, đem con cóc văng ra ngoài!


"Ọc!" Con cóc quay về ta, tức giận kêu một tiếng, sau đó thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất, cũng sẽ không lại cựa quậy.


Tôi vuốt mồ hôi đầy trên trán, ngẩng đầu nhìn một cái mặt trăng trên bầu trời, giờ khắc này mặt trăng mông lung, bị mây đen che phủ, xung quanh ánh sáng cực kỳ mờ, khiến trong lòng tôi càng bất an.


Mà chú mặc com lê thật lâu chưa có về, tôi thậm chí không xác định hắn là không phải gạt tôi, cố ý bỏ tôi ở nơi này, mà chính hắn đi làm một số việc.


"A Bố, đi theo em đi, tất cả mọi người đang gạt anh." Thanh âm của Cát Ngọc bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau tôi.


Nhưng tôi sớm có phòng bị, ta là đánh chết không quay đầu lại, vì phòng ngừa con quỷ này nhiễu loạn tâm trí của tôi, tôi trực tiếp bưng kín lỗ tai của mình.


Nhưng thanh âm kia giống như là có lực xuyên thấu, trực tiếp xuất hiện ở bên trong đầu óc của tôi.


"A Bố, anh phải tin tưởng em, chỉ có em mới là giúp cho anh." Thanh âm của Cát Ngọc lại vang lên.


Tôi cắn răng, nói cái gì cũng không muốn nghe, nếu như nghe tiếp, không chắc lúc nào đã bị tẩy não rồi.


Rốt cục, thanh âm của Cát Ngọc biến mất, nhưng ta khóe mắt dư quang thoáng nhìn lùm cây nơi xa, xuất hiện một đôi mắt xanh thẫm, giống như tôi ở trên nóc miếu hoang trong thôn thấy.


Tôi trợn mắt, nghĩ chính là ngươi rồi !


Phịch một tiếng, ta dùng sức đẩy công tắc đèn pin, một đạo chùm sáng mãnh liệt chiếu tới, trực tiếp đem bụi cây chiếu rõ rõ ràng ràng, có thể trong bụi cỏ tiếng động gì cũng không có, cặp mắt kia giống như là biến mất không thấy .


Tôi quay đầu xem bốn phía, chợt phát hiện bãi cỏ sau lưng , dĩ nhiên chẳng biết lúc nào, bị dẫm ra một chuỗi vết chân!


Hơn nữa dấu chân kia, dĩ nhiên. . . Dĩ nhiên. . . Vẫn còn tiếp tục tiến lên!


Ánh trăng chiếu lờ mờ, cỏ dại trên mặt đất , bỗng nhiên xuất hiện một vết chân, tôi nhìn kĩ lại, là chân trái . Sau đó phía trước bên phải vết chân, bỗng nhiên lại có một phiến cỏ dại bị ép rạp, mà hình dạng bị ép rạp này, chính là một dấu chân phải!


Con quỷ kia đang ở nơi này!


Vết chân trên cỏ dại , một sát một, vòng quanh tôi chậm rãi xoay quanh, trên người tôi lần thứ hai nổi lên một tầng da gà, khi nhìn bước chân giẫm, cùng với cự ly khoảng cách , tôi cảm giác con quỷ này hẳn là đang suy tư, đến tột cùng làm sao mới có thể xông vào giết chết tôi.


Trong lòng tôi không ngừng than khổ, nghĩ chú mặc com lê đến cùng làm cái gì vậy, làm sao vẫn chưa trở lại a, đây rõ ràng là muốn hại chết tôi a.


Lại chờ mấy phút, tôi nghĩ, cùng với chờ chú mặc com lê tới tìm tôi, chẳng bằng tôi biến bị động thành chủ động, cùng quỷ đàm phán một phen thế nào?


Nghĩ kĩ biện pháp, tôi dùng giọng nói hơi run, nói với không khí: anh bạn, nếu như ngươi muốn giết ta, không ngại ngồi xuống nói chuyện, làm cho ta chết cũng rõ ràng, đúng không?


Đột nhiên, trên cỏ trước mặt của tôi xuất hiện một dấu mông! Phía trước dấu vết cái mông, còn có dấu vết hai cái chân đặt cùng nhau .


Con quỷ này, dĩ nhiên thật sự cùng tôi mặt đối mặt ngồi xuống.


Tôi trong đầu ý nghĩ lóe lên, đột nhiên cảm giác thấy, con quỷ này, nhất định là người nào đó mà tôi đã thấy ! Hắn vẫn không lộ diện, chính là sợ tôi nhận ra hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK