Nam Tầm cho Diêu công chúa một cái liếc mắt khinh thường liền quay đầu bỏ đi, bóng dáng tiêu sái đến cực điểm.
Diêu công chúa đứng tại chỗ hét chói tai, gào lên như tuyên thệ: "Cung Thập Cửu con tiện nhân này! Bổn cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi ——"
Nam Tầm đã đi xa không khỏi nhìn trời.
Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông tới. Cẩn thận làm Thất hoàng phi Đông Lâm Quốc không tốt sao, sao mà cứ một hai phải phải tính kế người khác trước khi đi.
Hiện giờ cho dù ngươi có muốn chạy, cũng sợ là chạy không được nữa.
"Tiểu Bát này, ngươi nói xem một viên đá kê chân của khí vận tử mà chết thì có ảnh hưởng gì lớn đến hắn không?" Nam Tầm hỏi Tiểu Bát.
Không đợi nó trả lời, Nam Tầm đã lo tự mình nói tiếp: "Hẳn là không lớn nhỉ. Rốt cuộc thì khí vận tử có khí vận ngập trời, viên đá kê chân này không có, lại tìm một viên khác là được. Chỉ cần quỹ đạo không bị ảnh hưởng là tốt rồi."
Tiểu Bát xù lông: "Ha, ngươi đã tự hỏi tự đáp rồi còn hỏi ta làm gì?"
Nam Tầm: "Thì ta nói cho ngươi suy nghĩ của ta đó. Không phải ngươi nói Diêu công chúa vốn bị Kỳ Hành Khanh lợi dụng rồi mới chết sao? Nhưng mà bây giờ nàng ta có thể sống đến ngày được gả đi không thì cũng khó nói lắm."
Tiểu Bát: "Ngươi muốn giết nàng ta? Thôi nào, chúng ta đừng chấp nhặt với loại người này, không phải ngươi vừa cho nàng ta một cái tát sao? Còn dùng chính tay nàng ta tát, cho dù nàng ta có muốn vu oan cho ngươi cũng không được. Hì hì."
Nam Tầm thở dài: "Không phải ta muốn chấp nhặt với nàng ta, mà là nàng ta cứ cắn ta không bỏ. Trước kia có lẽ nàng ta chỉ muốn nhục nhã ta, kênh kiệu trước mặt ta. Nhưng từ hôm nay, nàng muốn ta không chết tử tế được."
Tiểu Bát nói thầm: "Ai bảo vừa rồi ngươi chọc giận nàng?"
Nam Tầm cười khẩy: "Vừa rồi nàng ta khiêu khích vũ nhục ta chẳng lẽ ngươi không nghe được? Nữ nhân ấy à, lòng ghen ghét là đáng sợ nhất. Nếu ngươi không phản kích mà cứ nhẫn nhục, đến lúc đó các nàng sẽ còn ăn hiếp ngươi gấp bội."
"Chuyện Thánh Nữ Vu tộc ngươi kể cho ta lúc trước, vì sao sau này bà ấy lại ngầm hạ sát thủ với những phi tần vô tội? Ngươi cảm thấy bà ta ghen ghét đến phát cuồng mới giết những phi tần được Hoàng Thượng sủng hạnh thật sao? Tốt xấu gì cũng là Thánh Nữ Vu tộc, sao phải đến mức như thế?"
Tiểu Bát hỏi: "Vậy đó là vì sao?"
"Ta nghĩ, mấy phi tần bị chết khẳng định từng chính diện nhục nhã bà ấy, thậm chí có khả năng còn ngầm hại bà ấy vài lần, nên bà mới tức giận phản kháng. Có điều mấy chiêu Thánh Nữ Vu tộc dùng thật sự không cao minh chút nào. Bà ta nếu ẩn nhẫn chút, không dùng những biện pháp giết người rõ ràng như vậy, thì cũng không đến mức bị Hoàng đế Đại Chu sợ hãi rồi xuống tay kết liễu.
Đương nhiên, chính bà ta cũng bị trừng phạt đúng tội. Là bà ta khư khư cố chấp nên đã hại tộc nhân của chính mình, bà ta chính là tội nhân của cả Vu tộc. Dù cho sau này bà ta đã chạy đi, thì quãng đời còn lại cũng sẽ sống trong hối hận và thống khổ."
Nói đến đây, ánh mắt Nam Tầm hơi trầm xuống.
Ban đầu Thánh Nữ Vu tộc trao trái tim sai người có lẽ để người ta cảm thấy đáng tiếc, cũng từng khiến Nam Tầm phải cảm khái một câu dám yêu dám hận. Nhưng chính bởi bà ta cố chấp thành toàn cho tình yêu của mình mới gián tiếp hại chết hơn hai vạn mạng người của Vu tộc.
Nam Tầm đột nhiên có chút lo lắng. Một nữ nhân bị thù hận nhấn chìm suốt quãng đời còn lại có phải sẽ truyền lại gấp bội những thù hận đó cho con của mình hay không?
Nếu thật là như vậy, thì nàng không chỉ không đồng tình với bà ta, mà ngược lại còn hận.
Tiểu Bát rùng cả mình: "Nữ nhân quả nhiên đều đáng sợ quá, hu hu hu..."
Nam Tầm hồi thần, tự luyến nói: "Thật ra, vẫn có rất nhiều cô gái đáng yêu nha, giống ta vậy nè."
Tiểu Bát:...
Cẩn thận nghĩ lại, so với mấy đồ đê tiện yêu diễm, thì Nam Tầm nhà bọn họ hình như xác thật là đáng yêu hơn nhiều. Cho nên mới nói, không có so sánh sẽ không có tổn thương.
***
Lúc Nam Tầm trở lại Mặc Nhiễm Đường, Cung Mặc Nhiễm đã về rồi. Hắn mím môi nhìn Nam Tầm, dường như có chút không vui.
Không đợi Nam Tầm giải thích, hắn đã tiện tay ném qua một tấm kim bài cho nàng, nói lành lạnh: "Sau này nếu Hoàng Hậu lại phái người tới triệu ngươi, cứ trực tiếp lấy kim bài này ra cho thái giám xem. Nói là thân thể không khỏe, không đi."
Tiểu Bát huýt sáo một cái vang dội: "Đại Boss ra tay chỉ có hào phóng nha. Đây chính là thông thiên lệnh, đừng nói là Hoàng Hậu, ngay cả Hoàng Thượng thấy lệnh bài này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp."
Nam Tầm: "Trâu bò như vậy, không biết có tác dụng gì?"
"Thật ra cũng không có tác dụng gì. Ngoài việc có thể miễn tử ra, đại đa số tình huống đều là dùng để phạm lười kháng lệnh. Chỉ cần đưa lệnh bài này ra, không ai có thể ép buộc ngươi làm bất cứ chuyện gì ngươi không muốn."
Nam Tầm nghe xong thì vô cùng vui mừng, lập tức nhét vào người như giấu bảo bối.
"Cảm ơn đại nhân, ta rất thích. Sao hôm nay đại nhân về sớm vậy, đã dùng cơm trưa chưa ạ?"
Cung Mặc Nhiễm duỗi tay xoa cái đầu nhỏ, ánh mắt hơi rũ xuống dừng trên khuôn mặt thanh tú của nàng, thấp giọng nói: "Chưa. Vừa rồi bổn tọa đã cho phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn rồi, hôm nay bổn tọa sẽ dùng bữa với ngươi."
Nam Tầm nhoẻn miệng cười, đột nhiên tiến lên ôm lấy eo hắn, đầu gối trên vai hắn, giọng nói vừa mềm vừa nhẹ: "Đại nhân, ngài thật tốt. Hiện giờ ta vẫn cảm giác như đang nằm mơ."
Cung Mặc Nhiễm chậm rãi ôm lại nàng, không khỏi thở dài một tiếng: "... Nha đầu ngốc."
Bữa trưa hôm nay, Nam Tầm theo thường lệ ăn hết một bàn đồ ăn. Dù sao đại Boss đã sớm biết nàng là cái thùng cơm rồi, nàng cũng đơn giản là thoải mái vung móng vuốt ăn thôi. Tướng ăn của nàng vẫn còn tính ưu nhã, chỉ là tốc độ gắp đồ ăn cực nhanh, làm cái đĩa sạch bóng cũng là việc trong một giây.
Vào lúc hạ nhân thu thập chén đũa ở ngoài điện, hai người một trước một sau đi vào điện.
Nha hoàn nô tỳ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ cúi đầu thu dọn chén đũa, những thứ khác đều làm như không thấy. Trước kia việc này tất nhiên không cần các nàng làm, nhưng sau này đại nhân đau lòng Thập Cửu cô nương, nên đã đồng ý cho các nàng vào ngoại điện làm chút việc nặng như dọn dẹp mâm dĩa, thu thập bàn ghế.
Đại nhân sủng ái Thập Cửu có thể thấy được thực rõ ràng.
"Đại nhân, ngài đang làm gì vậy?" Nam Tầm đi đến trước mặt Cung Mặc Nhiễm, ngạc nhiên hỏi.
Cung Mặc Nhiễm lấy ra một tờ giấy vàng dùng để vẽ bùa, viết lên đó ngày sinh tháng đẻ của Diêu công chúa.
Nam Tầm vội nắm lấy bàn tay đang cầm bút của hắn, khẽ lắc đầu: "Đại nhân, đừng. Nếu Diêu công chúa chết bởi thuật vu cổ, người của Mặc Nhiễm Đường sẽ tránh không khỏi liên quan."
Cung Mặc Nhiễm nhìn bàn tay nhỏ đang giữ lấy tay mình: "Đóa Đóa lo xa rồi, bổn tọa không muốn kết liễu nàng ta lúc này. Dù phải chết, bổn tọa cũng sẽ để nàng ta chết ở Đông Lâm Quốc."
Nói xong câu cuối, khóe miệng nam nhân hơi cong lên, lộ ra nụ cười có chút quỷ quyệt.
Nam Tầm nghe được lời này liền buông lỏng tay: "Là ta đường đột, đại nhân làm việc chắc chắn là tích thuỷ bất lậu*."
[*Tích thuỷ bất lậu: Một giọt nước cũng không lọt.Ý nói làm việc gọn ghẽ, cẩn thận.]
Cung Mặc Nhiễm nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên hỏi một câu: "Đóa Đóa không cảm thấy bổn tọa tàn nhẫn sao?"
"Làm sao sẽ? Ta biết đại nhân đều là vì ta." Nam Tầm vội nói.
Cung Mặc Nhiễm lúc này mới lại tiếp tục viết viết vẽ vẽ, nhàn nhạt nói: "Đóa Đóa, ngươi tốt nhất là đừng sợ bổn tọa. Kể từ nay về sau, mặc kệ ngươi nhìn thấy gì nghe thấy gì, đều không thể sợ bổn tọa. Con đường này chính ngươi tự mình chọn, là ngươi nhất định muốn bước vào lãnh địa của bổn tọa. Nếu đã lựa chọn thì phải gánh lấy hậu quả tương ứng."