Nam Tầm không biết rốt cuộc chúng đệ tử Mặc Nhiễm Đường có nghe được tiếng quỷ khóc sói gào của nàng hay không. Bởi vì ngày hôm sau khi nàng thấy những người này thì nét mặt họ vẫn như thường, ánh mắt cũng không có gì khác lạ.
Mấy ngày nay, ngoài đệ tử Mặc Nhiễm Đường, những người khác cũng không biết giữa Quốc sư và tiểu đồ đệ của hắn đã có... Mối quan hệ thân mật vượt mức thầy trò. Bọn họ chỉ nhìn thấy dù Quốc sư đi đâu, vị tiểu đồ nhi cực kỳ được sủng này đều sẽ đi theo hắn, hai người có thể nói là như hình với bóng.
Mấy ngày sau, Cung Mặc Nhiễm triển lãm cho Nam Tầm xem thử thế nào gọi là thuật dịch dung điếu tạc thiên. Sau khi hai người dịch dung, Cung Mặc Nhiễm mang Nam Tầm đi thẳng đến một nơi làm nàng không thể tưởng tượng nổi —— Tuý Nguyện Lâu.
"Nhiễm ca ca, chúng ta tới đây làm gì?" Đã biến thân thành bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu, Nam Tầm thân mật kéo tay Cung Mặc Nhiễm ca ca, khẽ meo meo kề tai hắn nói nhỏ.
Dù có tai vách mạch rừng nàng cũng không sợ, dù sao đã dịch dung lại sửa xưng hô, còn ai có thể nghĩ đến đường đường Quốc sư đại nhân sẽ đến cái nơi tìm hoan mua vui này.
Cung Mặc Nhiễm nhướng mày nhìn tiểu nha đầu nhão dính bên cạnh, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt: "Ca ca mang ngươi đi mở mang kiến thức."
Nam Tầm "phụt" cười ra tiếng, kéo cánh tay hắn, xuyên qua đường chuyên dụng dành cho khách quý đi đến gian phòng nào đó trên lầu hai.
Ngũ hoàng tử đã đợi rất lâu bên trong, nhìn thấy Cung Mặc Nhiễm và Nam Tầm cải trang giả dạng, đặc biệt là dáng vẻ cử chỉ thân mật của hai người thì đứng hình hồi lâu.
Mãi đến khi Cung Mặc Nhiễm xốc mặt nạ da người, Ngũ hoàng tử mới kinh sợ vái chào: "Quốc sư."
Cung Mặc Nhiễm ngồi xuống, thấy nha đầu bên cạnh vẫn còn đang đứng, liền dùng cằm chỉ vào ghế dựa sát bên: "Đóa Đóa, lại đây ngồi."
Nam Tầm hành lễ với Ngũ hoàng tử, rồi mới quy quy củ củ ngồi xuống cạnh đại Boss.
Ngũ hoàng tử há miệng thở dốc, dường như có thể lập tức đoán được thân phận của nữ nhân này. Người này sợ là Thập Cửu cô nương lần trước bị tính kế cùng với hắn.
Tuy rằng đã biết giữa hai thầy trò này xảy ra chuyện không thể cho ai biết, nhưng trong lòng Ngũ hoàng tử vẫn rất khiếp sợ với thái độ Quốc sư dành cho vị đồ đệ này.
Quốc sư trong mắt người ngoài chính là trích tiên cao cao tại thượng lại không gần nữ sắc. Nếu để mọi người biết hắn phá giới, đối tượng còn là tiểu đồ đệ của mình, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Đến lúc đó, mọi người sẽ không trách tội Quốc sư thần minh họ, mà sẽ chỉ đẩy hết trách nhiệm lên người nữ nhân đã kéo Quốc sư khỏi thần đàn, cho rằng nàng dụ dỗ thần minh của bọn họ.
Nghĩ vậy, trong mắt Ngũ hoàng tử xẹt qua một vệt sáng. Không biết hắn đây có tính là nắm được nhược điểm của Quốc sư không nhỉ?
Ngũ hoàng tử ngồi đối diện Cung Mặc Nhiễm và Nam Tầm, đầu tiên là hàn huyên một phen, sau đó mới bắt đầu đi vào chính sự.
Cung Mặc Nhiễm nhàn nhạt liếc qua cánh cửa: "Ngũ hoàng tử cũng biết tai vách mạch rừng, ngươi tin nơi này ngoài chúng ta thì không có người nào khác?"
Ngũ hoàng tử cười nói: "Quốc sư yên tâm, bổn điện đã bao trọn hai phòng cách vách rồi, còn có thuộc hạ tâm phúc của bổn điện canh giữ ngoài cửa. Lời hôm nay chúng ta nói sẽ không bị người khác biết."
Nói rồi hắn nhìn thoáng qua Nam Tầm, hỏi: "Thập Cửu cô nương không cần tránh đi sao?"
Không đợi Nam Tầm đáp lại, Cung Mặc Nhiễm đã lãnh đạm lên tiếng: "Đóa Đóa không phải người ngoài."
Ngũ hoàng tử gật đầu, trực tiếp đứng dậy, hành đại lễ trước mặt Cung Mặc Nhiễm.
Cung Mặc Nhiễm mắt lạnh nhìn màn diễn của hắn ta: "Ngũ hoàng tử không cần hành đại lễ như thế. Bổn tọa nếu đã hẹn gặp ngươi, thì cũng đã thể hiện thái độ của bổn tọa rồi."
Ngũ hoàng tử vẫn làm đủ lễ nghĩa, khom người nói: "Nếu Quốc sư đã đi thẳng vào vấn đề, bổn điện cũng không vòng vo nữa. Bổn điện khẩn cầu Quốc sư trợ giúp một tay. Nhị hoàng huynh lòng dạ hẹp hòi, nếu có một ngày hắn đăng cơ nhất định sẽ nhìn bổn điện không vừa mắt, nên bổn điện chỉ có thể cố gắng tranh thủ. Phụ hoàng sủng ái Nhị hoàng huynh nhất, bổn điện tranh sủng không đọ nổi hắn, chỉ có thể tự mình trù tính. Có điều lần trước phụ hoàng bệnh nặng, bổn điện có chút vội vàng, nên để phụ hoàng bắt gặp màn tranh đấu gay gắt với Nhị hoàng huynh. Hiện tại phụ hoàng đối với bổn điện càng thêm ghét bỏ."
Cung Mặc Nhiễm lơ đễnh nói: "Trước mời Ngũ hoàng tử ngồi xuống, việc này bổn tọa cũng đang muốn nói với ngươi. Việc về ngôi vị hoàng đế ngươi cứ yên tâm, cuối cùng đăng cơ xưng đế sẽ chỉ là ngươi."
Ngũ hoàng tử nghe được lời này, trong mắt lập tức xẹt qua chút vui mừng như điên. Song ngay sau đó lại hơi khó hiểu: "Quốc sư dựa vào đâu mà khẳng định như thế?"
Cung Mặc Nhiễm liếc qua hắn một cái, đột nhiên nói ra một câu như mây gió điềm nhiên: "Bởi vì Nhị hoàng tử có giỏi thế nào thì cũng không phải... Con ruột của Hoàng Thượng."
Lời này vừa ra, đâu chỉ có Ngũ hoàng tử, mà ngay cả Nam Tầm đang đóng vai vô hình cũng phải mở to hai mắt nhìn.
Nhị hoàng tử được sủng ái nhất thế nhưng không phải con ruột của Quốc quân?
Chuyện này sao có thể. Nhị hoàng tử và Diêu công chúa cùng một mẹ đẻ ra, đều ra từ bụng Hoàng Hậu, sao Hoàng Hậu dám cắm sừng Hoàng Thượng chứ?
Ngũ hoàng tử khiếp sợ đến độ lắp bắp: "Quốc sư, đây, lời này, là sự thật? Nhị hoàng huynh quả thực không phải con ruột của phụ hoàng? Chuyện này không có khả năng. Sao có thể? Nếu thật là thế thì bổn điện nhất định phải nghĩ cách vạch trần thân phận của Nhị hoàng huynh!"
"Vạch trần?" Cung Mặc Nhiễm nhẹ nhàng "a" một tiếng: "Không cần vạch trần, Hoàng Thượng đều rõ hơn ai hết. Trong năm vị hoàng tử, chỉ có Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử là con ruột của hắn. Còn lại chẳng qua là những đứa trẻ được tìm từ chi thứ mà thôi, nhưng nói đến cùng thì bọn họ cũng coi như đường huynh của ngươi."
[*Chi thứ: Nhánh phụ trong dòng họ]
Miệng Nam Tầm tức khắc mở thành hình chữ "O". Đờ mờ thật hay giả vậy?
Nếu là thật, thì đây tuyệt đối là bí mật hoàng gia lớn nhất nàng dạo gần đây nghe được.
Cung Mặc Nhiễm hơi chuyển mắt nhìn nữ tử đang kinh sợ bên người, nhắc nhở: "Đóa Đóa, thất thần làm gì, châm trà cho bổn tọa."
Nam Tầm đột nhiên hoàn hồn, "dạ" một tiếng rồi nhấc ấm trà bên cạnh lên rót cho hắn. Đang chuẩn bị rót cho Ngũ hoàng tử một ly thì Cung Mặc Nhiễm lại liếc nàng: "Ngũ hoàng tử tự mình làm được, không cần ngươi."
Nam Tầm nghe lời này thì dở khóc dở cười. Đây là coi nàng như nha đầu pha trà chuyên dụng hả? Còn cáu không cho người khác dùng?
Ngũ hoàng tử vẫn đang trong cơn khiếp sợ tột độ, căn bản không chú ý hai người mày đi mắt lại.
Qua một hồi lâu hắn mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ: "Quốc sư, cũng không phải là bổn điện không tin ngươi. Quốc sư từ trước tới nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn sẽ không lừa bổn điện. Chỉ là việc này thật sự không thể tưởng tượng được, bổn điện vẫn có chút khó tin."
Nam Tầm bất giác vụng trộm đánh giá góc nghiêng của đại Boss, vừa thưởng thức vừa chờ hắn nói tiếp.
Cung Mặc Nhiễm từ tốn uống hết một ly trà, dùng giọng điệu bình đạm không gợn sóng từ từ nói: "Năm đó, mẹ đẻ của Đại hoàng tử là Triệu tiệp dư sinh ra một thai chết lưu, đó là điềm không may. Lúc ấy Hoàng Thượng vừa đăng cơ không lâu, căn cơ còn chưa ổn, nên năn nỉ bổn tọa nghĩ cách cho hắn. Bổn tọa thì có thể có cách gì, cũng không thể làm đứa bé sống lại, đành phải tìm trong dòng thứ một đứa trẻ được sinh cùng ngày để đánh tráo với đứa bé đã chết. Bổn tọa làm chút thuật pháp để dòng thứ cho rằng đứa bé chết non bị đánh tráo chính là của họ."
Nam Tầm nhăn nhăn mày, không nhịn được hỏi: "Đại nhân, lần thứ nhất đã sinh ra một đứa bé chết, hẳn là về sau cũng..."
Môi mỏng Cung Mặc Nhiễm hơi nhếch lên: "Chắc là do tổ tiên hoàng thất Nam Vân Quốc tạo quá nhiều sát nghiệt nên trời giáng trừng phạt, phạt không phải là hắn, mà là hậu thế của hắn. Hoàng Hậu sinh hạ Nhị hoàng tử, Tiết quý tần sinh hạ Tam hoàng tử đều liên tiếp là thai chết từ trong bụng."
Lúc nói ra những lời này, hai hồ nước lặng trong mắt Cung Mặc Nhiễm như kết thành băng, âm hàn tận xương.