"Trời ơi!" Tiểu Bát đột nhiên giật mình kêu lên: "Nam Tầm, 10 điểm giá trị ác niệm cuối cùng của đại Boss đã biến mất! Về 0 rồi a a a! Thật không thể tin nổi, giá trị ác niệm của đại Boss không còn nữa rồi!"
Nam Tầm chợt cười yếu ớt một tiếng, lãnh đạm nhìn những quả cầu lửa đang không ngừng rơi xuống từ không trung, lạnh lùng thốt: "Đúng vậy, chấp niệm mấy trăm năm đã không còn, chút giá trị ác niệm cuối cùng cũng nên biến mất..."
Tiểu Bát đang cao hứng, đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì đó, không khỏi rống lên như quỷ: "Đờ mờ a a a, khí vận tử và bao nhiêu tướng sĩ của hắn đều đang ở trong cung. Nam Tầm, không thể để khí vận tử chết, tuyệt không thể để hắn chết! Nếu hắn chết là đôi ta chơi xong thật đó!"
Nam Tầm nhàn nhạt đáp lại: "Ta biết."
Tiểu Bát khịt khịt mũi, khóc chít chít: "Ngươi biết? Sau đó thì sao, bây giờ ngươi định làm gì?"
Nam Tầm không nói gì. Nàng ném tay nải trong tay xuống đất, chỉ giữ lại thanh bảo kiếm đằng xà.
Bỏ lớp vải quấn bên ngoài ra, thanh bảo kiếm sắc bén dưới ánh lửa như lóe lên huyết quang.
"Tiểu Bát, giúp ta che chắn đau đớn lần cuối đi." Nam Tầm nói.
Tiểu Bát cả kinh: "Ngươi vừa mới chữa khỏi mắt mù tai điếc, nếu bây giờ mà che chắn đau đớn nữa, nói không chừng sẽ lập tức lại bị như vậy đó!"
Không hề báo trước, Nam Tầm chĩa mũi kiếm thanh đằng xà nhắm ngay trái tim mình đâm xuống.
Tiểu Bát sợ hãi hét toáng lên, giây tiếp theo tức khắc che chắn đau đớn cho nàng.
Nam Tầm chỉ mới đâm mũi kiếm vào một chút, nhưng nàng đã cảm nhận được rõ ràng mũi kiếm đang tham lam hút máu từ tim nàng.
Cảm thấy cũng gần đủ, Nam Tầm phụt một tiếng rút kiếm ra.
Bày trận, cầu mưa, bảo kiếm đằng xà chỉ thẳng lên trời.
Mắt thấy bước cuối cùng sắp hoàn thành, bỗng có một thứ gì đó lao vèo trong không khí từ phía sau bắn tới, cắm phập qua lưng nàng.
Nam Tầm cúi đầu nhìn, là một mũi tên thật dài.
"Thiệt tình, thính lực vậy mà cũng không còn được như xưa..." Nàng lẩm bẩm, quay đầu lại thấy được một toán binh tan tác của đại quân Đông Lâm. Dẫn đầu là Kỳ Hành Khanh, đứng bên cạnh hắn là một lão đạo râu tóc bạc trắng, đang chỉ tay vào nàng bô lô ba la gì đó.
Kỳ Hành Khanh ngơ ngác nhìn bạch y nữ tử, thấy mũi tên mình vừa bắn đâm thủng ngực nàng, máu chảy nhiễm đỏ cả vạt áo.
Kỳ Hành Khanh ném bay cây trường cung trong tay, thất thần nói: "Không phải nàng, không phải nàng! Ngô lão, ngài sai rồi, người bày trận không thể là nàng, trận hỏa vũ này không phải do nàng gây ra!"
Lão đạo râu tóc bạc trắng bên cạnh trầm giọng: "Nhưng lão phu quả thật cảm nhận được vu lực cường đại tỏa ra từ trên người nữ nhân này."
Nam Tầm nhìn đại quân Đông Lâm đang chật vật không chịu nổi phía sau, rồi nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kỳ Hành Khanh, sau đó liền quay đầu, tiếp tục việc cầu mưa còn dang dở.
Miệng nàng niệm khẩu quyết vu pháp, tay trái vẽ trận giữa không trung, màu đỏ trên thân rắn bảo kiếm đằng xà càng thêm nồng dậm. Trong phút chốc, đằng xà đỏ như máu há miệng, phun một đám sương máu lên trời.
Chỉ nháy mắt, mây đen dày đặc kéo đến, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp xanh hòa cùng với ánh lửa chiếu rọi bầu trời đêm càng thêm sáng rực.
Rất nhanh, có cơn mưa nặng hạt trút xuống, gột sạch những cung điện đang bị lửa thiêu đốt kia.
Mưa to khiến cho những quân sĩ may mắn sống sót của Đông Lâm sung sướng reo hò.
"Lại là tế thiên cầu mưa..." Lão đạo đứng cạnh Kỳ Hành Khanh lẩm bẩm, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm bạch y nữ tử đang đứng giữa cơn mưa to.
Nước mưa xối ướt váy nàng, vết máu lớn trước ngực cũng nhanh chóng loang lổ, cơ hồ nhuộm cả váy trắng thành đỏ như máu.
Thanh bảo kiếm đằng xà trong tay Nam Tầm rơi "loảng xoảng", nàng vô lực ngồi quỳ trên mặt đất, trên ngực vẫn còn cắm mũi tên dài kia.
Tiểu Bát gào khóc: "Thân ái, ngươi sắp chết rồi hu hu hu..."
Nam Tầm suy yếu trả lời: "Cho ta một viên Cường tâm hoàn, ta còn muốn làm một việc cuối cùng."
Tiểu Bát không hỏi vì sao, lúc này cũng không tiếc đan dược của mình, ngay lập tức đút cho nàng một viên.
Nam Tầm liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng vẽ một huyết trận trên mặt đất. Sau đó nàng ngồi vào giữa huyết trận, hai tay bấm niệm thần chú, sau đó dang rộng cánh tay phóng thích vu pháp cường đại.
Lão đạo lúc trước trợn trừng hai mắt, không khỏi mắng khẽ một tiếng: "Nha đầu này rốt cuộc là ai, sao biết được mà sử dụng loại cấm thuật nghịch thiên này?"
Lông mày Kỳ Hành Khanh nhíu chặt lại, vội vàng nói: "Ngô lão, chúng ta mau đi cứu nàng. Tường Vi là một cô nương tốt, nàng không thể chết được!"
Lão đạo lắc đầu: "Vô dụng thôi, không còn kịp nữa rồi. Thuật di dời phản phệ là vu thuật phi thường đỉnh cao nhất của Vu tộc, nhưng cũng là cấm thuật. Không biết nàng muốn dời phản phệ của ai đến trên người mình?"
Kỳ Hành Khanh siết chặt nắm tay, ngay lúc hắn định tiến lên, một bóng trắng chợt vọt qua trước mặt.
Người nọ một thân bạch y, một đầu tóc đen không biết sao đã biến thành tóc bạc, sắc mặt có hơi trắng bệch, đó chính là bệnh trạng vừa mới sử dụng xong vu pháp nghịch thiên.
Khi Cung Mặc Nhiễm đuổi tới, Nam Tầm đã hoàn thành xong thuật di dời phản phệ. Vu pháp nghịch thiên khiến máu trước ngực nàng chảy càng thêm nhanh, chẳng mấy chốc nàng đã ngã xuống vũng máu.
"Đóa Đóa?" Cung Mặc Nhiễm thấp giọng gọi nàng, đỡ người lên.
"Đại nhân... Cuối cùng ngài đã trở lại... Đóa Đóa chờ ngài hồi lâu." Nam Tầm chậm rãi mở mắt, vươn tay ôm lấy cổ hắn. Thấy hắn tới, nàng dường như lập tức trở nên cực kỳ có tinh thần.
Hai mắt Cung Mặc Nhiễm phiếm hồng, nhưng vẫn cười nhạt: "Vừa rồi gặp phải vài tên địch cản đường cho nên về hơi trễ. Đóa Đóa, nàng xem, ta lấy được cây trâm rồi này."
Nói xong, hắn cài cây trâm trong tay vào búi tóc nữ tử.
Mắt Nam Tầm sáng rực lên, toét miệng cười với hắn: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi thôi. Chẳng phải đã bàn cùng nhau quy ẩn, cùng nhau già đi sao."
"...Được, bây giờ ta lập tức mang nàng đi." Vẻ mặt Cung Mặc Nhiễm đầy sủng nịch, bẻ gãy mũi tên dài trước ngực nàng, rồi bế ngang nàng lên từ vũng máu.
Hắn ôm nữ tử vào lồng ngực, bước từng bước đi về phía xa.
Máu trên người nữ tử không ngừng nhỏ giọt, làm mặt đất nở từng đóa huyết hoa đỏ tươi chói mắt.
Hơi thở Nam Tầm ngày càng suy yếu, nàng không nhịn được muốn ôm cổ nam nhân thật chặt, nhưng trên tay đã không còn tí sức lực nào.
"Đại nhân..." Nàng nhẹ giọng gọi hắn.
"Ừ?" Cung Mặc Nhiễm trầm giọng đáp lại.
"Đại nhân, về sau đêm trăng tròn ngài sẽ không bao giờ phải chịu thống khổ nữa, bởi vì ta đã dời phản phệ trên người đại nhân đi rồi."
"Đóa Đóa, nàng lại nghịch ngợm..." Hắn thấp giọng mắng một tiếng, đôi mắt đỏ bừng.
"Đại nhân, ngài lừa ta. Rõ ràng bảo rằng không sử dụng cấm thuật nghịch thiên nữa nhưng ngài vẫn bày Phẫn Thiên Trận, thật là kỳ cục." Giọng nói mang theo chút oán trách.
"Thực xin lỗi..." Thanh âm bình tĩnh của nam nhân rốt cuộc trở nên có chút nghẹn ngào.
"Nhưng hiện tại đã chậm mất rồi, đại nhân..." Nam Tầm cũng thấp giọng khóc.
Nàng bất ngờ ngẩng đầu hung hăng hôn lên môi hắn, sau đó ghé sát bên tai hắn thì thầm: "Đại nhân, chàng nhất định phải nhớ ta, vĩnh viễn đừng quên ta, vĩnh viễn..."
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, chợt một khắc nào đó, bàn tay đang ôm chặt nam nhân bỗng buông lỏng, chậm rãi trượt xuống từ bả vai hắn.
Bước chân Cung Mặc Nhiễm đột nhiên khựng lại.
"Đóa Đóa..." Cung Mặc Nhiễm nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Đáng tiếc, nữ nhân trong ngực rốt cuộc đã không cách nào trả lời hắn nữa.
Qua hồi lâu, hắn mới lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ là, đôi mắt đỏ ngầu chảy xuống một hàng... Huyết lệ.
Đại quân Đông Lâm đều hơi ngây ra, trơ mắt nhìn bạch y nam tử kia rời đi.
Ngô lão đứng bên cạnh Kỳ Hành Khanh nói: "Hoàng Thượng, yêu nhân này có vu lực thông thiên, lưu lại sẽ dẫn đến hậu hoạn khôn cùng. Hiện giờ hắn vừa mới sử dụng vu trận nghịch thiên Phẫn Thiên Trận, chính là thời điểm vu lực suy yếu nhất. Nếu lúc này cho bắn đồng loạt vạn mũi tên, nhất định hắn phải chết, chắc chắn!"
Kỳ Hành Khanh nhìn bóng lưng Cung Mặc Nhiễm đi xa, ánh mắt dừng trên một đường máu tràn đầy tiếc hận. Bàn tay đang nắm chặt đột nhiên lại buông lỏng, có hơi mệt mỏi nói: "Thôi, để cho hắn rời đi đi..."
Nếu linh hồn đã mất thì ngày thể xác chết đi cũng không còn xa, hà tất gì phải làm thêm điều thừa.