Lại là tiếng chuông vang lên một lúc lâu, nghĩ rằng anh nghe điện loại, người nghe điện thoại lần này lại là Tiểu Ngô, “Chào Thanh Thu, cần gì sao?”
“Ồ, không có gì.” cô hụt hẫng muốn tắt điện thoại, sao lại như vậy? Tại sao điện thoại của anh luôn là người khác nghe máy, đột nhiên cô buông lỏng ngón tay muốn ấn nút tắt điện thoại kia, “Tiểu Ngô, có phải Minh Tùng xảy ra chuyện gì rồi không?” Nếu không sao anh lại luôn để người khác nghe điện thoại, một loại cảm giác không lành bỗng ùa tới, “Cậu nói đi, nói cho tôi biết, nhất định là đúng rồi.”
Tiểu Ngô ngừng lại một chút, rồi thản nhiên nói: “Cô thật sự muốn biết ư?”
“Ừ.” Cô muốn, vô cùng muốn, chỉ muốn biết ngay lập tức.
“Chủ tịch cùng cô Lạc đi về thành phố X rồi.” Tiểu Ngô chậm rãi nói xong liền cúp máy, tựa hồ có ác cảm với việc cô luôn hỏi đến cùng.
Là như vậy sao?
Cô nghĩ miên man, trái tim đã vỡ thành từng mảnh, tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm kia khiến tai cô đau nhói, lấy tay kéo chăn trùm đầu, giờ cô chẳng muốn gặp ai.
Lê Minh Tùng, anh đã cùng Phương Thu về thành phố X rồi.
Không cả chào một câu, chẳng ngờ lại giao cô cho Bùi Minh Vũ.
Thật nực cười, cô giống như một món đồ chơi bị anh đá qua đá lại.
“Thanh Thu, em sao vậy?” Thấy cô mãi không trả lời, Bùi Minh Vũ không kìm được mà đẩy cửa xông vào, cả người Thanh Thu đều ở trong chăn, khiến anh ta không khỏi căng thẳng.
Cảm nhận được Bùi Minh Vũ đang ở trước giường, Thanh Thu lấy lại tinh thần rồi từ từ kéo chăn ra, giả bộ còn buồn ngủ nói: “Em vừa ngủ, xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này Bùi Minh Vũ mới thở phào: “Ôi, không có gì, anh gõ cửa mà em không trả lời làm anh hết hồn, nếu biết em ngủ thì anh đã không làm phiền em rồi, em ngủ tiếp đi, ngủ ngon mới mau khỏe được.”
Vẻ mặt căng thẳng của anh rõ ràng là sợ cô biết chuyện gì vậy, chiều qua cho tới nay còn chưa đến hai mươi tư tiếng đồng hồ, cô thật sự không thể tin được Lê Minh Tùng lại biến thành một người khác, sáng qua anh còn cùng cô đi làm phẫu thuật phá thai, còn nói chăm sóc cô trong thời gian kiêng cữ, anh không phải là người như thế, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, vậy mà mọi người đều không nói cho cô, giờ cô lại bị nghiện khiến cô không thể ra ngoài.
Buổi tối, Bùi Linh Linh quay lại phòng: “Chị Thanh Thu, chị ngủ bên trong, em ngủ bên ngoài là được.”
Cô cười, chẳng muốn nói gì.
“Chị Thanh Thu, mấy ngày nữa là sinh nhật em rồi, sinh nhật chị là khi nào thế?”
“Mùng mười tháng mười.” Ở thành phố X, thời tiết lúc này mát mẻ hơn chút, nhưng ở đây thì quanh năm đều nóng.”
“Chị sinh muộn thật.”
Cô gật đầu cho qua, lười chẳng muốn nói chuyện.
Dường như Bùi Linh Linh đã nhận ra, chẳng nói gì nữa mà đi ngủ.
Thanh Thu nhắm mắt song trong lòng lại lo lắng cho Bùi Minh Vũ, cơn nghiện của anh ta bình thường hay phát tác vào ban đêm, lúc này chắc chắn là anh ở căn phòng nhỏ kia.
Sao giờ cô mới nhớ ra, cô nên ở bên cạnh anh ta, nhưng Bùi Linh Linh lại nằm bên cạnh cô, vừa mới nằm xuống thôi, có lẽ là chưa ngủ, nếu như giờ cô tỉnh dậy thì sẽ đánh thức Bùi Linh Linh , đành đợi cô ấy ngủ say rồi thì dậy vậy.
Thanh Thu dự định như vậy, nhưng mà không hiểu sao lúc tắt đèn xong cô lại mơ mơ màng mang mà thiếp đi.
Cho đến khi cô bị biết hét làm tỉnh dậy, theo bản năng tay sờ sang bên cạnh, trong bóng tối còn nghĩ là ở cùng với Lê Minh Tùng, “Minh Tùng...” Miệng khẽ gọi, bên cạnh lại trống không.
Thanh Thu chợt bừng tình, tiếng hét của Bùi Linh Linh truyền từ ngoài cửa vào, cô ấy như bị kích động quá vậy.
Thanh Thu đoán được, chắc là cô ấy nhìn thấy cảnh Bùi Minh Vũ cai nghiện, chắc chắn là vậy.
Quả nhiên, lúc cô chạy ra cửa, thấy Bùi Linh Linh đang đứng trước cửa căn phòng nhỏ, mà cửa đã bị đẩy ra, trong lòng vang vọng tiếng gào đau đớn của Bùi Minh Vũ.
Thực ra, ma túy trong người anh còn nặng hơn cô, đó là hai loại ma túy.
Một loại chưa cai được, nhưng anh vì cô mà thử loại còn lại.
“Minh Vũ...” Cuối cùng Bùi Linh Linh cũng hoàn hồn, nhanh chóng bước vào căn phòng nhỏ, nhìn cô ấy chỉ mặc áo ngủ bất chấp xông vào, Thanh Thu dừng lại. Thật ra, Bùi Linh Linh vào trong tốt hơn cô chút.
Cô không thể cho Bùi Minh Vũ thứ gì, đều nói hoạn nạn mới biết tri kỷ, cơ hội này cô giành cho Bùi Linh Linh.
Lặng lẽ trở về phòng, lại khép hờ cửa, không đi giúp nhưng nhất đinh phải bên Bùi Minh Vũ đêm nay.
Hai người dìu dắt nhau qua giai đoạn khó khăn trong đời.
Giày vò hồi lâu, căn phòng nhỏ kia mới yên tĩnh lại, Bùi Linh Linh ở bên cạnh cuối cùng cũng không về, mà vẫn nghe thấy cô ấy khẽ lải nhải ở căn phòng nhỏ kia, trên mặt Thanh Thu hiện ý cười, cô ngủ thiếp đi.
Không có bất kỳ tin tức nào của Lê Minh Tùng, cô gọi điện thoại cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, chúng cũng nói ba không gọi cho chúng.
Lòng nặng trĩu, chẳng lẽ anh thật sự bỏ đi cùng Phương Thu rồi ư?
Cô đã không thể đoán được người đàn ông không ở trước mặt mình nữa rồi.
Cuối cùng, chịu đựng nửa tháng thì thời kỳ ở cữ của cô cũng kết thúc, lặng lẽ bắt xe đi đến chỗ Lê Minh Tùng từng ở, lại là căn phòng trống không, ngoài người giữ cửa ra thì chẳng thấy ai cả.
Không có anh, không có Hy Điệp, không có Tiểu Ngô, chẳng thấy ai cả.
Cô không biết gì, chỉ nhớ câu nói kia của Tiểu Ngô, Tiểu Ngô nói chủ tịch dẫn theo Phương Thu đi rồi.
Như người mất hồn đi trên đường của thành phố nhỏ, cô cảm thấy mình giống như sắp chết, hàng ngày cô có thể kiên trì cũng Bùi Minh Vũ cai nghiện nhưng cô lại không cách nào có thể ngăn mình thôi nhớ anh.
Chính là nhớ anh, nhớ anh đến phát điên.
Muốn về thành phố X quá, cho dù anh có ở cùng với Phương Thu thật, cô cũng phải tận mắt xác nhận.
“Chị Thanh Thu, sao chị lại ở đây?”
Cô giật mình ngẩng đầu, Bùi Linh Linh cũng tìm tới, “Ồ, chị đi dạo một lát cho thoáng.” Giờ, Bùi Linh Linh đã biết cô và Bùi Minh Vũ đều bị nghiện, trong nửa tháng vừa qua, thức ăn và sinh hoạt hàng ngày của cô và Bùi Minh Vũ đều là cô ấy lo.
“Chị Thanh Thu, mẹ em muốn gặp chị, hai chị em mình về đi, được không?”
“Mẹ em?” Cô nghi ngờ nhìn Bùi Linh Linh chằm chằm, có chút hoang mang, kỳ thât cô sớm đã biết mẹ của cô ấy và Phương Thu, còn có mẹ của Phương Thu cùng đến, nhưng nhiều ngày nay cô vẫn chưa gặp mẹ của Bùi Linh Linh.
“Đúng vậy, là mẹ của em, bà muốn gặp chị.”
“Ồ, được thôi.” Thật ra cô chẳng muốn gặp ai cả, nhưng nể mặt Bùi Linh Linh nên cũng không thể không gặp.
Cô vốn muốn ở bên ngoài đi dạo thêm một lát, nửa tháng ở cữ không ra ngoài giống như chim bị nhốt trong lồng được thả ra vậy, mặc dù trong lòng vẫn bị đè nén vì chuyện của Lê Minh Tùng nhưng cô vẫn thích sự trong lành ở bên ngoài hơn.
Bắt taxi, hai người một trước một sau đi vào xưởng mộc Vũ Thu.
Ở trong phòng khách, một người phụ nữ đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía cô và Bùi Linh Linh, “Mẹ...” Vừa mở cửa Bùi Linh Linh đã gọi.
Người phụ nữ từ từ quay đầu lại, mắt nhìn Thanh Thu: “Cô chính là Trọng Thanh Thu?”
Thanh Thu mơ hồ, cô thật sự không thích ánh mắt người phụ nữ này nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu cô vậy, nhìn tỉ mỉ, nghiêm túc. Cô gật đầu: “Đúng vậy, cháu là Trọng Thanh Thu.”
“Giống thật, giống thật...” Người phụ nữ khẽ nói, người đã đi đến trước mặt Thanh Thu, bà giơ một tay lên vỗ vào canh tay cô, Thanh Thu vỗn ghét nhất người khác động vào mình thế này, nhưng tay của Bà Bùi vỗ cánh tay cô thì cô lại không ghét.
“Bác gái, cháu và Phương Thu với Linh Linh rất giống nhau, lần đầu tiên cháu gặp Phương Thu cũng cảm thấy mình rất giống cô ấy, sau này chẳng ngờ gặp Linh Linh, có điều đây cũng chẳng có gì, người giống người là chuyện bình thường mà.” Cô cười, mặc dù không ghét hành động của Bà Bùi, song cứ bị bà sờ tay như vậy cô cũng có chút mất tự nhiên.
“Chị cũng nói giống, cho nên ta tới, Thanh Thu, cho ta xem lưng cháu có được không?”
“Lưng?”
“Cho ta nhìn một cái là được.”
Lòng Thanh Thu hoảng loạn, trong đầu hiện lên toàn cảnh người thân đến nhận con thông qua vết bớt trên ti vi hay trong phim, chẳng lẽ cô có quan hệ gì với Phương Thu và Bùi Linh Linh sao?
Suy nghĩ một lúc, cô cố gắng bình ổn tâm trạng: “Bác gái, không có gì đáng xem cả, cháu thấy chắc chắn bác nghĩ sai rồi, ba mẹ cháu mất từ sớm, mẹ cháu họ Trương, chẳng giống bác với mẹ của Phương Thu chút nào cả, họ cũng khác nhau, cho nên cháu không thể nào có quan hệ huyết thống với mọi người được.”
Bà Bùi nhìn cô: “Chỉ cần cho ta nhìn lưng cháu một là mọi chuyện đều rõ ràng, liếc mắt một cái là được.”
Không thể lay chuyển, Thanh Thu chỉ cảm thấy nực cười, người giống Mao chủ tịch cũng nhiều, không phải là đều có quan hệ huyết thống với ông đấy chứ, song cô vẫn từ từ vén áo lên.
Trong chốc lát lưng trần trắng như tuyết đập vào mắt của Bà Bùi, bà hét “A” một tiếng, lập tức ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngẩn người nhìn vào lưng của Thanh Thu...
“Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ đừng dọa con, có phải bệnh tim của mẹ lại tái phát rồi không, thuốc của mẹ ở đâu? Để con đi lấy.” Bùi Linh Linh sợ hãi, chân tay luống cuống không biết nên làm gì.
Lúc này Bà Bùi mới lấy lại tinh thần, miệng lẩm bẩm: “Đúng là nó... Đúng là nó...”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, gì mà đúng là chị ấy?” Bùi Linh Linh nhìn Thanh Thu, Bà Bùi sau khi nhìn lưng của Thanh Thu mới như vậy, chẳng lẽ phản ứng của mẹ đều vì Trọng Thanh Thu? Cô ấy cũng liếc về phía lưng của Thanh Thu, lại nhìn thấy trên lưng cô có một vết bớt nhỏ, vì da cô trắng nên khiến nó nổi bật như một bông hoa mai nở rộ mà đẹp đẽ, lẽ nào vết bớt này chứng tỏ điều gì? Xem phim nhiền nên lúc này Bùi Linh Linh bắt đầu phát huy trí tưởng tượng, mà Thanh Thu cũng vậy.
Chiếc áo rơi xuống, cũng che vết bớt màu đỏ, Thanh Thu chầm chậm quay đầu: “Bác gái, bác nói cháu là ai?” Có ngốc cô cũng hiểu, nhất định Bà Bùi nhận cô thành người nào đó.
“Linh Linh mau gọi chị đi con.” Nước mắt trên mặt Bà Bùi lập tức tuôn rơi, “Linh Linh, nó là chị con đấy.”