"Được." Cảnh này quả thực quá kỳ lạ rồi, khiến Thanh Thu càng nhìn càng thấy không tự nhiên, từ đầu đến cuối, Lê Minh Tùng đều mang vẻ mặt u ám, không nói thêm câu nào.
"Minh Tùng, anh không đồng ý sao?" Dường như cảm nhận được sự nhàm chán của Lê Minh Tùng, Phương Thu ôm lấy Thùy Thùy quay về phía Lê Minh Tùng.
"Không, không phải."
"Vậy sao anh không nói gì? Em thích Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lắm."
"Thích thì tốt rồi, sau này anh sẽ để bọn trẻ đến chơi với em thường xuyên."
"À, chuyện này không cần anh phải lo, em nghĩ Thanh Thu sẽ đồng ý thôi, có phải không?"
Vẫn là giọng nói êm dịu đó, giọng nói khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng không đành lòng từ chối, nhưng một cô gái xinh đẹp kiều diễm như vậy, lại bị Phong Thiếu Dương cố ý đưa đến căn phòng nơi anh ta đã từng qua đêm cùng người con gái khác trong khách sạn, Phong Thiếu Dương, rốt cuộc trong lòng anh ta đang nghĩ gì?
Con người này, Thanh Thu nhất thời chẳng thể nào nhìn thấu được.
"Chị, chị vẫn chưa ăn cơm xong đâu." Mẫn Mẫn ngồi cạnh nhắc nhở.
"Ai da, con cũng đói rồi, mẹ nuôi, hay là mẹ ăn cơm cùng con với dì này đi, tiền để ba con trả sau." Gương mặt nhỏ nhắn của Thùy Thùy cứ ghé sát vào mặt Phương Thu, dù mới gặp mặt lần đầu nhưng đã vô cùng thân thiết.
Phục vụ dẫn mọi người đi đến trước một chiếc bàn khá to, Thùy Thùy sớm đã tuột khỏi vòng tay của Phương Thu, cô bé rất hiểu chuyện, vì đã nhìn cánh tay bị thương của Phương Thu, nên dù có nói thế nào cũng không để cho Phương Thu bế mình đi.
"Mẹ, mẹ ngồi xuống cạnh con và Quỳnh Quỳnh đi."
Đó là thói quen từ trước đến nay, mỗi lần ăn cơm, Thanh Thu lúc nào cũng ngồi giữa, còn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì ngồi ở hai bên cạnh cô.
Phương Thu ngồi đối diện Thanh Thu, cô ta cười, "Thế ba các cháu thì sao? Không quan tâm đến nữa ư?"
"Chuyện này…" Quỳnh Quỳnh cau mày, sau đó liền kéo Lê Minh Tùng lại, muốn để Lê Minh Tùng ngồi xuống bên cạnh Thanh Thu, "Tất nhiên là ba muốn ngồi cùng mẹ rồi, con sẽ ngồi cạnh ba, Thùy Thùy sẽ ngồi cạnh mẹ, như thế được rồi chứ ạ?"
"Không được, Quỳnh Quỳnh, mau lại ngồi cạnh mẹ đi, mẹ quen rồi, nếu con không ngồi cạnh mẹ ăn cơm không ngon." Lúc Quỳnh Quỳnh vừa mới đưa ra sáng kiến thì Thanh Thu đã đoán ra trong lòng Lê Minh Tùng đang nghĩ gì, người mà lòng anh đang nhớ đến là ai, cô là người rõ nhất, sao anh có thể bằng lòng ngồi cạnh cô ăn cơm trước mặt Phương Thu kia chứ.
Bọn họ yêu nhau nhiều năm như vậy, chỉ có cô mới là người thừa thãi thôi, Lê Minh Tùng hiện tại nhất định rất hận cô, hận cô khiến cho Phương Thu hiểu lầm, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để giải thích mọi chuyện, ngoài gọi món và dùng cơm ra, cô cũng chẳng thể nói được gì.
Lê Minh Tùng hơi khó xử, Phương Thu mỉm cười, "Minh Tùng, chẳng phải anh bế Quỳnh Quỳnh là được rồi sao?"
Giọng nói dịu dàng kia khiến Lê Minh Tùng bế Quỳnh Quỳnh cũng không được mà không bế Quỳnh Quỳnh cũng chẳng xong.
"Chị, đừng để tâm đến chuyện của người khác nữa, mau ăn đi, chẳng phải chị vẫn kêu đói cả ngày nay sao, nào, có món salad hành tím chị thích nhất đấy."
"Cảm ơn em." Phương Thu kéo chiếc đĩa nhỏ lại bắt đầu ăn từng miếng nhỏ salad, ở nước ngoài món ăn này rất quen thuộc, cô ăn rất từ tốn, ăn xong lại bắt đầu ăn bữa chính. Lê Minh Tùng ngồi cạnh Quỳnh Quỳnh, cuối cùng thì anh và Thanh Thu cũng cách nhau bởi Quỳnh Quỳnh ngồi giữa.
Một bữa cơm, bởi vì sự xuất hiện của Phương Thu mà trở lên vô cùng gượng gạo và căng thẳng, Lê Minh Tùng nói rất ít, chỉ thỉnh thoảng gắp chân gà cho Thùy Thùy ngồi cách mình 2 người, nhưng điều đó lại thể hiện rõ anh đang không được tự nhiên.
Thanh Thu cũng chẳng nói gì, cho bọn trẻ ăn xong rồi, liền dắt tay bọn chúng, "Chị Lạc, Minh Tùng, mọi người cứ từ từ dùng bữa, tôi đưa bọn trẻ đi vệ sinh."
Lê Minh Tùng phất phất tay, chẳng biết đã cầm điếu thuốc lá trong tay từ khi nào, có lẽ là vì kiềm chế không hút thuốc nơi công cộng, nên tay anh hờ hững cầm điếu thuốc kia đùa nghịch.
Đi thôi, đi thôi, anh đến đuổi theo cô và bọn trẻ quả thật là không nên mà, anh không thể cho cô thứ mà cô muốn.
Không đáp ứng được thứ duy nhất đó, thì chẳng cần làm gì.
Càng nghĩ, trong lòng lại càng đau, nỗi đau đó tựa như nỗi đau phải xa lìa cốt nhục tình thân của mình vậy, khiến cô không chịu đựng được nữa, chỉ muốn rời xa anh, càng xa càng tốt.
"Mẹ, toilet ở bên kia." Lúc trưa đã đi qua đó cùng với Bùi Minh Vũ, cho nên Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều nhớ rất rõ phía có toilet.
"Chúng ta quay về phòng trước đã rồi đi toilet sau."
"Vâng ạ, con nghe lời mẹ." Quỳnh Quỳnh mơ hồ cảm thấy Thanh Thu có gì đó không giống như bình thường, nhưng cô bé chọn tin tưởng mẹ mình.
Rảo bước nhanh đến cầu thang, vừa mới quay đầu lại nhìn, đã thấy Mẫn Mẫn đứng lên tự bao giờ, trên chiếc bàn to to kia chỉ còn lại hai người, một người là Lê Minh Tùng, người còn lại là Lạc Phương Thu, cả hai người ngồi đối diện nhau, chỉ lặng lẽ nhìn người còn lại, dường như dù chẳng ai nói gì, nhưng trong ánh mắt bọn họ đều tràn ngập hình ảnh của đối phương, cảnh tượng đó, điềm tĩnh như vậy, hài hòa như vậy, khiến Thanh Thu cứ ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu mới quay đi.
"Mẹ, mẹ khóc sao?"
"Không, có con bọ bay vào trong mắt mẹ thôi." Cố ý lấy ngón tay dụi dụi mắt, trái tim và đôi mắt cô đều ướt đẫm lệ sầu.
Đi thôi, cô thật sự không nên bước vào thế giới của Lê Minh Tùng.
Quay trở về phòng, Thanh Thu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Mẹ, sao mẹ lại thu dọn hành lý vậy?"
"À, chúng ta phải về nhà rồi."
"Không muốn, bọn con vẫn chưa đi thăm quan đảo Hỏa Sơn mà, con không muốn về nhà đâu." Thùy Thùy không muốn nghe lời mẹ đi về nhà, "Mẹ, con không muốn về nhà."
"Ngoan, đừng có quậy, mẹ không được thoải mái, nên muốn về nhà để đi khám xem sao." Lý do này rất thích đáng, cô tin cục cưng của cô nhất định sẽ không nỡ làm trái ý cô nữa.
"Mẹ khó chịu chỗ nào?" Thùy Thúy ngay lập tức trở lên lo lắng.
Cô đặt tay lên bụng mình: "Dạ dày mẹ khó chịu."
"Vâng, vậy chờ mẹ khỏe hơn một chút chúng ta sẽ quay trở lại, có được không ạ?" Thật tiếc quá, chỗ này cô bé vẫn chưa chơi đủ, mới chỉ được đi bơi một buổi chiều mà thôi.
"Được, mẹ hứa với các con, sau này nhất định sẽ đưa các con quay trở lại đây."
Lúc đến cũng không mang theo nhiều đồ, khi đó là bởi vì trốn tránh Lê Minh Tùng, mà chẳng ngờ lại bị Bùi Minh Vũ tố giác, hiện tại khi rời khỏi đây, cũng là vì trốn tránh Lê Minh Tùng.
Phương Thu đã đến rồi, thì giao anh ấy cho Phương Thu đi, ánh mắt mà họ dành cho nhau mới đúng là tình yêu, còn cô, chỉ là một kẻ dư thừa giữa bọn họ mà thôi.
Động tác rất nhanh, cô dẫn bọn trẻ vào thang máy, mới hơn tám giờ tối, nên có lẽ vẫn bắt được xe buýt chuyến cuối.
Phải nhanh, nhất định phải nhanh lên, nếu không, tối nay mẹ con cô sẽ phải lang thang ngoài đường mất.
"Mẹ ơi, nơi đây đẹp quá, con thích nơi này."
Chỉ tay vào chóp mũi của Quỳnh Quỳnh, "Được, sau này có tiền, mẹ sẽ mua một căn nhà ở gần nơi đây, sau đó sẽ dẫn con và Thùy Thùy đến đây ở, các con có đồng ý không?"
"Vâng, con hoàn toàn đồng ý, mẹ ơi, thế khi nào thì mẹ có tiền?"
"Chuyện này..." Mặt cô đỏ lên, chuyện này không thể nói trước được.
Cô cũng muốn có tiền lắm chứ, nhưng tiền khó kiếm quá, hoặc cũng có thể là cô vẫn chưa tìm ra cách kiếm tiền dễ dàng hơn.
"Mẹ, mẹ nhìn kìa, ba và mẹ nuôi ở kia." Đúng lúc Thanh Thu đang ngẩn ngơ nhìn cảnh trời đêm bên ngoài thang máy, thì Thùy Thùy lại chỉ chiếc thang máy đang đi lên ở phía đối diện nói.
Quay đầu nhìn, Thanh Thu thấy Lê Minh Tùng đang đứng quay lưng về phía mình, còn có cả Phương Thu đang đứng bên cạnh anh, không có Mẫn Mẫn, cả hai lặng lẽ đứng trong thang máy, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, Lê Minh Tùng dù trên người đang bị thương, nhưng khi đứng cạnh Phương Thu nhỏ bé kia lại giống như chỗ dựa vững chắc cho cô ấy vậy.
"Soạt..." chỉ trong chớp mắt, hai chiếc thang máy giao nhau, Thanh Thu thu hồi lại ánh nhìn, hốc mắt lại càng nhòe ướt.
"Mẹ, chúng ta sẽ đi xuống đại sảnh dưới tầng đợi ba sao?"
"Không, ba và mẹ nuôi có chuyện cần phải bàn bạc, nên ba con đi trước rồi, mẹ và các con sẽ về trước."
"Mẹ, sao lại phải như vậy chứ? Con muốn mẹ và ba ở bên cạnh nhau cơ."
"Mẹ không thoải mái." Cô gượng cười, ngoài cách đó ra, cô không còn lý do nào khác.
"Dạ dày mẹ khó chịu, vậy thì mau đi nhanh thôi." Quỳnh Quỳnh lè lười, cũng không nói gì thêm nữa.
Thanh Thu thở phào, lừa gạt hai nhóc này cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhanh, cô nhất định phải nhanh lên mới được, bởi vì Lê Minh Tùng đang quay trở lại phòng rồi.
Chỉ mong anh sẽ đến phòng của Phương Thu, có như vậy thì anh mới phát hiện ra cô đã rời đi muộn một chút.
Lúc tới chật vật, lúc đi cũng chật vật.
Bên ngoài khách sạn có taxi, cô bắt xe đi đến trạm xe buýt, đường đến trạm xe buýt rất gần, người lái taxi nghe xong cô nói muốn đến trạm xe buýt liền nói: "Cô ơi, nơi đó cách đây không xa lắm, cô có thể đi bộ đến đó cũng được."
"Tôi muốn đi nhanh, tôi sợ không kịp chuyến xe buýt cuối cùng."
"Kịp mà, chuyến mười giờ mới là chuyến xe cuối."
Cô nghe vậy, liền thở phảo nhẹ nhõm, chỉ cần có xe về là tốt rồi, chỉ cần có thể rời xa Lê Minh Tùng ngay lập tức là tốt rồi.
Cả hai người đều điên rồi, cô không nên nói hết sự thật với anh, anh cũng không nên nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, bây giờ phải làm sao đây?
Anh không thể cho bọn trẻ một tổ ấm, thì cũng không nên đến trêu đùa chúng.
Đi lên xe buýt, trong lòng cầu khẩn xe buýt hãy mau chóng rời đi, Lê Minh Tùng anh ấy không đuổi theo cô, chứng tỏ trong lòng anh ấy hiện tại chỉ có Phương Thu thôi.
Nhưng em trai của anh là Phong Thiếu Dương thì sao?
Nhớ đến ánh nhìn mờ ám của người đàn ông nọ, trong lòng Thanh Thu cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng chẳng thể nói nên lời, chỉ cảm thấy người đàn ông kia đang che giấu điều gì đó, cô không hiểu rõ về con người của Phong Thiếu Dương, nhưng Phong Thiếu Dương dường như lại biết tất cả mọi thứ về cô.
Xe buýt cuối cùng cũng bắt đầu lăn bánh, nhìn từ cửa sổ xe ra bên ngoài, cô vừa rời khỏi căn phòng trong khách sạn kia, bên ngoài cửa sổ là một mảng tối đen, Lê Minh Tùng quả nhiên không quay trở về căn phòng đó, có điều như thế cũng tốt, vậy thì cô rời xa nơi đây cũng thuận tiện hơn vài phần.
Cuốn theo vòng quay của bánh xe buýt, bọn trẻ cũng dần dựa vào người cô để ngủ.
Thật gần, nơi này cách thành phố F khoảng hai giờ đi xe, quả thực đi lại cũng vô cùng thuận tiện, tương lai, cô nhất định sẽ dẫn bọn nhỏ quay trở lại đây.
Lần này vẫn chưa đi chơi hay thăm quan được cái gì cả, vậy mà cô lại tàn nhẫn bắt bọn trẻ quay về.
Vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Thùy Thùy, con bé đang ngủ rất ngoan, chắc hẳn là đang mơ một giấc mơ đẹp, khóe môi cũng cong lên nở nụ cười.
Lẳng lặng nhìn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, không rời mắt.
"Mẹ… ba…" Một tiếng nói mớ, nhưng lại là gọi cô, và cả Lê Minh Tùng.
Lê Minh Tùng, anh thật hạnh phúc biết bao, dù chỉ nhận nhau thôi, vậy mà bọn trẻ đã khắc sâu hình bóng anh vào trong tâm trí mình, thậm chí ngay cả trong mơ cũng gọi tên Lê Minh Tùng.