“Đi thôi.” Vu Âm vẫy tay ra hiệu, dẫn mọi người tiến về căn nhà cấp bốn.
Khi họ vừa đến gần, tiếng cãi vã bên trong càng rõ ràng hơn.
“Cô có khóc c.h.ế.t cũng vô dụng! Tôi cũng không thể giúp cô đổi mặt được!” Giọng một người đàn ông trong nhà bực tức vang lên. “Cô muốn đổi mặt thành ai? Người đó tên gì? Ngày sinh tháng đẻ ra sao? Cô chẳng biết gì cả, chỉ nói là người đó đẹp, da trắng. Cô bảo tôi làm sao mà đổi được?”
“Với cả, cậu kia nữa!” Ông ta quát lớn. “Đừng có dùng điện thoại gõ chữ chửi bới tôi! Ngày trước, Từ Khiết nhờ cậu chuyển đồ, nếu không phải cậu tham lam lấy hết, thì sao cổ trùng lại dính vào người cậu chứ?”
“Cậu tự tham lam thì tự gánh hậu quả. Tôi chưa từng thấy ai ngu như cậu! Đắc tội với người tài giỏi, không biết xin lỗi mà còn dám chửi bới! Sao không tìm người ta mà xin lỗi đi?”
Vu Âm hít một hơi, chân đạp mạnh vào cánh cửa gỗ cũ kỹ.
“Cạch!”
Cửa chính bật tung, tiếng cãi vã bên trong lập tức im bặt.
Cô bước vào, theo sau là Lữ Văn Quân và Đại Không. Bên trong, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
“Ai cho các người tự ý xông vào nhà dân thế này?” Một phụ nữ trẻ, Nghê Khê, hét lên, giọng run rẩy.
Từ Khiết nhìn thấy Vu Âm, lập tức mừng rỡ kêu lên: “Đại sư! Con muốn đổi mặt! Con thấy người đó cũng đến đây rồi, người mau giúp con đổi mặt với cô ấy đi!”
Ngay khi Từ Khiết vừa dứt lời, một cô gái khác – Dư Tiểu Ngư – lao đến, tát thẳng vào mặt cô ta một cái rõ mạnh.
“Đổi cái gì mà đổi! Cô có nhìn xem cái mặt cô muốn đổi là của ai không?” Dư Tiểu Ngư gằn giọng, ánh mắt lườm sắc như dao.
Chưa dừng lại, cô quay sang Quách Á, không ngần ngại giáng thêm một cái tát mạnh mẽ.
“Còn mày nữa! Con cóc ghẻ như mày cũng dám mơ tưởng đến cục trưởng nhà chúng tao à? Mày có xứng không?”
Quách Á lảo đảo, ngã sõng soài xuống đất, mặt đỏ bừng vừa vì xấu hổ, vừa vì đau đớn.
Mọi người trong phòng sững sờ nhìn Dư Tiểu Ngư, không ngờ cô lại ra tay nhanh như vậy. Nhưng trong lòng họ đều thầm hả hê: Làm tốt lắm! Đây chính là việc mà cục trưởng Vu Âm muốn làm!
Nghê Khê thấy ánh mắt sắc lạnh của Dư Tiểu Ngư quét sang mình, sợ hãi rụt đầu lại, không dám nói thêm lời nào.
Vu Âm chậm rãi bước đến gần Từ Khiết. Cô ta giờ đây đã tiều tụy đến đáng thương, thân hình gầy gò như chỉ còn da bọc xương. So với lần gặp trước, Từ Khiết đã thay đổi quá nhiều.
“Tôi đã nói với cô rồi,” Vu Âm cất giọng lạnh lùng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhợt nhạt của Từ Khiết, “nếu không kịp thời lấy cổ trùng trong người ra, cô sẽ chết. Giờ nhìn xem, cô như một con ma đói vậy. Đổi mặt có ích gì? Dù có đổi mặt, cô cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Tốt nhất là thay đổi suy nghĩ đi.”
Từ Khiết lau nước mắt, giọng run rẩy nhưng vẫn cố gào lên: “Dù có chết, c.h.ế.t đẹp còn hơn c.h.ế.t xấu! Cô đâu hiểu được nỗi khổ của tôi! Sinh ra xinh đẹp như cô, đương nhiên cô không biết khó khăn khi sống trong thân phận một người như tôi! Tôi béo, tôi xấu, tôi không có dáng người chuẩn… Tôi yêu một người bao nhiêu năm, nhưng anh ấy chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một lần!”
Từ Khiết nghẹn ngào, tiếp tục: “Cô có biết đau khổ thế nào khi yêu mà không được đáp lại không? Cô xinh đẹp như vậy, muốn gì chẳng dễ dàng, đương nhiên cô không thể hiểu được nỗi đau của tôi!”
Vu Âm nhếch môi cười nhạt, giọng nói điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc sảo: “Cô nghĩ tôi không biết yêu đơn phương là gì sao? Tôi còn biết rõ hơn ai hết rằng những người có tâm địa xấu xa như cô, dù có thay đổi thành tiên nữ giáng trần cũng chẳng ai yêu được. Từ Khiết, cô không chỉ xấu bên ngoài, mà cả tâm hồn cô cũng mục rữa rồi. Đó mới là lý do không ai yêu cô.”
Vu Âm ngừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Từ Khiết, rồi tiếp tục: “Vẻ đẹp bên ngoài chỉ là cái vỏ. Linh hồn mới là thứ độc nhất vô nhị. Dù cô có gương mặt đẹp đến đâu thì cũng sẽ già đi. Nếu ai đó chỉ thích cô vì vẻ ngoài, người đó không đáng để cô đặt tình cảm.”
Cô hít một hơi sâu, giọng nói đanh thép: “Yêu một người không sai, nhưng yêu mà không có đạo đức, không có giới hạn thì đó là tội lỗi. Người mà cô yêu đúng là xui xẻo khi bị một kẻ như cô đeo bám. May mắn thay, con trùng đã chuyển sang người khác. Hai người các người, một xấu xa, một hư hỏng, đúng là trời sinh một cặp.”
Lời nói của Vu Âm như mũi d.a.o xuyên thẳng vào lòng Từ Khiết. Nhưng cô ta không chịu thua, gào lên: “Tôi yêu ai là việc của tôi! Nếu cô cao thượng như vậy, sao không cho tôi gương mặt của cô đi? Cô làm đại sư mà lại nói những lời cay nghiệt như thế à?”
Vu Âm khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng: “Cô không phải bị bệnh mà cần thuốc tăng cân. Cô chỉ không biết kiểm soát cái miệng thôi! Ăn uống không biết điểm dừng, lười biếng lại oán trách người khác. Cô không tự trách mình mà còn đi đổ lỗi cho mọi thứ xung quanh? Sao cô không nhìn lại bản thân đi!”