Mục lục
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Âm cau mày, đáp: “Những gì cần nói tôi đã nói hết trong buổi live rồi. Nếu họ là bạn anh, anh khuyên họ từ bỏ thì tốt hơn. Tôi không biết rõ tình trạng cụ thể của họ, hơn nữa trên video họ lại trang điểm nên tôi cũng chỉ nhìn được sơ qua.”

“Đó không phải trang điểm đâu, mà là hiệu ứng làm đẹp của ứng dụng live stream,” Đàm Từ xen vào giải thích.

Vu Âm quay qua nhìn anh, ngẩn người. “Thì ra là thế,” cô lẩm bẩm. Bản thân không rành mấy về công nghệ, cô cứ tưởng mấy người đó đi phẫu thuật thẩm mỹ cả.

Ngụy Hâm ở đầu dây bên kia thở dài, giọng lo lắng: “Tôi đã cố liên lạc với họ nhưng không được. Cô còn cách nào khác không?”

Hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, Vu Âm lấy trong túi ra hai lá bùa, đưa lên trước camera: “Đây là bùa bình an trừ tà. Trong tình huống nguy cấp, chúng có thể cứu mạng họ.”

“Hay quá! Tôi lấy cả hai lá nhé,” Ngụy Hâm vội vàng hỏi. “Bao nhiêu tiền, cô cứ bảo, tôi sẽ chuyển khoản cho Đàm Từ.”

“Một lá một vạn, không trả giá,” Vu Âm trả lời chắc nịch.

“Được, không thành vấn đề,” Ngụy Hâm đồng ý ngay.

Cô đưa điện thoại lại cho Đàm Từ, rồi đặt hai lá bùa lên bàn: “Lát nữa Ngụy Hâm tới, anh đưa giúp hai lá bùa này cho anh ấy. Nhớ dặn họ mang theo bên người, tuyệt đối đừng để dính nước.”

“Rồi lát nữa em đi đâu?” Đàm Từ hỏi.

“Nhóc béo mời tôi qua nhà ăn cơm. Tiện thể tôi qua đó giao bùa cho nhóc luôn. Thằng bé còn nợ tôi một bữa tiệc sinh nhật đấy,” Vu Âm bật cười.

“Để tôi chở em đi,” Đàm Từ nói, “Chiều nay nếu muốn live stream thì bảo tài xế đưa em quay lại đây.”

“Chiều nay tôi không live đâu, sáng mai tôi qua.” Cô nói rồi xé hai mảnh giấy nhỏ hình tam giác, đưa cho Đàm Từ. “Anh giữ một mảnh, còn một mảnh thì đưa cho Nghiêm Minh. Đây cũng là bùa bình an, mang theo bên người, đừng để dính nước.”

“Linh khí của tôi giờ không đủ mạnh để làm bùa chống nước đâu,” cô giải thích thêm.

Nói xong, Vu Âm nhìn xuống đôi chân của Đàm Từ, hỏi: “Triệu Cẩn Luân bảo mỗi khi trời mưa, chân anh lại đau nhức đúng không?”

Đàm Từ thoáng ngạc nhiên nhưng rồi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. “Quen rồi,” anh nói.

“Quen thì cũng không tốt đâu. Cảm giác khó chịu ấy chẳng dễ chịu chút nào.” Vu Âm ngồi xuống, đặt tay lên đầu gối của anh.

Đàm Từ chưa hiểu cô định làm gì, nhưng ngay khi lòng bàn tay cô chạm vào, anh cảm nhận được luồng hơi ấm lan tỏa từ tay cô, chảy dọc xuống hai chân. Cơn đau nhức như tan biến, thậm chí cả cảm giác tê mỏi vì ngồi lâu cũng biến mất hoàn toàn.

“Tôi vừa dùng linh khí thông kinh mạch cho anh. Hiệu quả chỉ tạm thời, khoảng một tuần thôi. Đây là trị ngọn chứ không trị gốc. Khi linh khí tan hết, anh sẽ lại thấy khó chịu,” Vu Âm giải thích.

Đàm Từ nhìn cô, ánh mắt phức tạp, nhưng chỉ khẽ nói: “Cảm ơn em.”

Vu Âm ngồi thẳng dậy, khẽ cười: “Chờ sau này tôi có nhiều linh khí hơn, tôi sẽ chữa khỏi hẳn cho anh.”

Chưa kịp để Đàm Từ nói gì, cô nghiêng đầu nhìn anh, nhướn mày: “Nhưng lần này coi như tôi lấy tiền điện và tiền xăng. Còn chuyện chữa bệnh cho anh, tôi sẽ tính phí đầy đủ đấy!”

“Được,” Đàm Từ bật cười.

“Đừng mừng vội,” Vu Âm hất cằm, giọng nghiêm túc nhưng không giấu được nét đùa cợt, “Phí chữa bệnh của tôi rất mắc. Nhưng… quên mất là anh giàu lắm rồi, chắc trả nổi thôi.”

Đàm Từ biết rõ Vu Âm không đùa. Ngày trước, anh đã từng đọc qua danh sách “báo giá” của cô, và đúng là giá cao ngất ngưởng. Nhưng điều đó chỉ khiến anh mỉm cười nhẹ.

Hai người đang nói chuyện thì bỗng Nghiêm Minh hốt hoảng chạy vào, mặt tái xanh. Vội vàng quá, anh ta vấp vào bàn trà, kêu lên một tiếng đau đớn.

“Ái, đau quá!” Nghiêm Minh khom người, ôm lấy chân, nhăn nhó. Nhưng chưa kịp xoa chỗ đau, anh ta đã vội vàng đưa điện thoại cho Vu Âm, giọng đầy lo lắng: “Đại sư, không hay rồi! Livestream của cô bị khóa rồi!”

Vu Âm nhướng mày nhìn anh ta, nhận lấy điện thoại. “Cụ thể là sao?” cô hỏi.

Nghiêm Minh vừa xoa chân vừa giải thích: “Sáng nay có một diễn viên tên Trình Ý Ninh tham gia phỏng vấn trên chương trình truyền hình. Vì cô và cô ta trông rất giống nhau, phóng viên đã hỏi về cô. Trình Ý Ninh nói nhiều lời không hay, còn ám chỉ cô làm việc lừa gạt người khác.”

Nghiêm Minh mở video trong điện thoại, đưa cho Vu Âm xem. Trong đoạn video, Trình Ý Ninh – một cô gái trang điểm lộng lẫy – đang trả lời phỏng vấn. Cô ta quả thật có nét giống Vu Âm đến bảy, tám phần.

Phóng viên hỏi: “Cô có biết đến Vu Âm – người nổi tiếng trên Vô Phương Cốc không? Hai người trông rất giống nhau. Cô có ý kiến gì về việc này? Và cả việc Vu Âm xem bói nữa?”

Trình Ý Ninh khẽ cười, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi nghe nói có nhiều người phẫu thuật thẩm mỹ để giống tôi. Tôi quen rồi. Có lẽ cô ấy cũng nằm trong số đó.”

Cô ta ngừng lại một chút, rồi tiếp: “Còn về việc xem bói, tôi có thấy trên hot search. Tôi nghĩ rằng, còn trẻ thì nên làm những việc có ích hơn là lừa gạt người khác. Thời đại bây giờ rất tốt, có sức khỏe và tay chân, làm gì cũng sống được. Một số người làm mạng xã hội hiện nay thật sự không đúng lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK