Ngay lúc lời vừa dứt, Vu Âm nhìn thấy rõ bóng ma nữ sau lưng Vương Phú Quý bỗng trở nên phẫn nộ. Đôi tay đầy âm khí của nó lao thẳng đến cổ ông ta. Giọng nói sắc lạnh vang lên, như lưỡi d.a.o cắt qua không gian:
“Anh nói dối! Chính anh hại gia đình chúng tôi thành ra thế này!”
Tiếng khóc bi thương của ma nữ làm khung hình livestream rung lắc. Khuôn mặt ma vỡ vụn, âm thanh chói tai vang lên khiến người xem không khỏi rùng mình. Trên màn hình, Vương Phú Quý đang tự bóp cổ mình, gào lên trong hoảng loạn:
“Cứu tôi! Cổ tôi bị bóp! Thật sự có ma!”
Người xem đồng loạt để lại bình luận đầy lo lắng:
“Streamer, cứu ông ấy đi! Hình như tôi vừa thấy một bóng ma nữ sau lưng ông ấy!”
“Đúng rồi, là ma thật! Cô ấy có tóc dài! Thật đáng sợ!”
Vu Âm bình tĩnh nhìn vào màn hình, giọng nói rõ ràng:
“Vương Phú Quý, tôi cho ông một gợi ý. Con ma này là một cô gái trẻ, khoảng 20 tuổi, mới qua đời không lâu. Ông nghĩ kỹ đi, ông có quen ai như vậy không?”
Ma nữ dường như nghe thấy lời nói của Vu Âm, bàn tay đang bóp cổ Vương Phú Quý từ từ buông ra. Ông ta ngã xuống sàn, thở d.ốc, nhưng ngay sau đó liền quay sang chửi bới:
“Con lừa đảo! Mày bảo thu ma cơ mà! Sao nó suýt g.i.ế.c tao? Mau thu con ma này đi!”
Nghe vậy, gương mặt ma nữ biến sắc, đôi mắt tràn đầy oán hận. Lần này, không còn sự do dự, bàn tay của cô ta lại siết chặt lấy cổ Vương Phú Quý, nhấc bổng ông ta lên khỏi ghế rồi đập mạnh vào tường. Vương Phú Quý không ngừng giãy giụa, hai tay gắt gao ôm lấy cổ mình, tiếng kêu yếu ớt vang lên.
Vu Âm lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy quyền:
“Ông ta không chịu nói. Vậy bạn hãy nói! Bạn vốn không định g.i.ế.c người, vậy hãy giữ vững bản tâm của mình.”
Lời nói này không dành cho Vương Phú Quý mà hướng thẳng đến ma nữ. Cô ta khựng lại, đôi tay từ từ buông lỏng. Dáng vẻ hùng hổ ban nãy giờ đã dịu xuống, đôi mắt chứa đầy cảm xúc mâu thuẫn. Cô từ từ quay sang Vu Âm, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng ngạc nhiên:
“Streamer, cô có thể nhìn thấy tôi sao?”
Vu Âm gật đầu, ánh mắt dịu lại:
“Tôi thấy được. Vì vậy, tôi cho bạn cơ hội. Hãy nói cho tôi biết, tại sao bạn lại quấn lấy Vương Phú Quý.”
Ma nữ ném mạnh Vương Phú Quý về góc phòng, sau đó bay đến gần màn hình livestream. Hơi thở nặng nề của cô dần ổn định lại. Gương mặt méo mó do oán khí từ từ thay đổi, trở lại hình dáng của một cô gái trẻ với mái tóc dài buông xõa, đôi mắt tràn đầy uất ức.
“Tôi c.h.ế.t oan…” cô khẽ nói, giọng nghẹn ngào. “Chính ông ta đã hại c.h.ế.t gia đình tôi…”
Màn livestream chìm trong bầu không khí đặc quánh khi ma nữ đứng đối diện Vu Âm qua màn hình điện thoại, giọng nói sắc lạnh vang lên, nhưng vẫn mang theo chút uất nghẹn:
“Streamer, tôi là Vương Hiểu Nhã. Tôi từng là hàng xóm của Vương Phú Quý, chúng tôi còn là họ hàng xa, cách nhau năm đời. Nhà tôi vốn không giàu có, nhưng cha mẹ luôn cố gắng hết mình vì tôi. Đời họ chỉ có mỗi tôi là con, tôi là niềm hy vọng duy nhất của họ.”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt đỏ tươi nhìn Vương Phú Quý đang nằm bất động nơi góc phòng, rồi tiếp tục:
“Năm tôi học cấp ba, tôi bất ngờ bị bệnh nặng. Khi đi khám, bác sĩ kết luận rằng chỉ có phẫu thuật mới có thể kéo dài sự sống. Cha mẹ tôi dù nghèo đến đâu, cũng không ngần ngại đập nồi bán sắt, làm tất cả để gom tiền chữa bệnh cho tôi.
Suốt nhiều năm trời, tôi phải nằm viện, vừa điều trị vừa chờ cơ hội được phẫu thuật. Cha mẹ tôi đi vay tiền khắp nơi, họ hàng, bạn bè, ai giúp được đều đã giúp. Nửa năm trước, cuối cùng tôi cũng có cơ hội phẫu thuật. Cha mẹ gom đủ từng đồng từng cắc, mừng rỡ vì nghĩ tôi có thể sống tiếp. Nhưng rồi…”
Nói đến đây, Vương Hiểu Nhã nghẹn lại, giọng cô trầm xuống, mang theo sự đau đớn và phẫn nộ:
“Hôm đó, mẹ tôi ở bệnh viện cùng tôi. Cha tôi mang theo túi tiền tích góp đi nộp phí phẫu thuật. Nhưng khi đến nơi, ông sờ túi mới phát hiện toàn bộ số tiền đã không cánh mà bay. Cha tôi hoảng hốt quay lại tìm, báo cả cảnh sát, nhưng chẳng có ai trả lại.
Ngày phẫu thuật cận kề, cha mẹ tôi như người ngồi trên đống lửa, đi khắp nơi hỏi han hàng xóm láng giềng, mong mỏi ai đó nếu thấy tiền thì trả lại. Nhưng không ai lên tiếng. Không có tiền, tôi chẳng thể phẫu thuật. Sức khỏe tôi yếu dần, rồi chỉ hai tháng sau, tôi qua đời trên giường bệnh.”
Câu chuyện làm không khí như đông cứng lại, người xem lặng đi trong kinh hãi. Ánh mắt ma nữ đẫm đầy hận thù, giọng cô như lưỡi d.a.o cắt sâu vào lòng mọi người:
“Bảy ngày sau khi tôi chết, tôi trở về nhà. Tôi thấy cha mình đứng trên mái nhà, tự trách bản thân vì sự bất cẩn mà khiến tôi mất đi cơ hội sống. Nếu mẹ tôi không kịp kéo ông xuống, cha tôi đã nhảy lầu tìm cái c.h.ế.t để đi theo tôi rồi.
Mẹ tôi thì thầm với tôi, bà sẽ làm tất cả để trả hết nợ họ hàng, không thể phụ lòng tin của mọi người. Bà hứa, khi nào trả hết nợ, cha mẹ sẽ đến bên tôi để đoàn viên.”
Giọng cô trở nên sắc bén hơn, sát khí tỏa ra khắp nơi:
“Nhưng tôi không cam lòng! Không cam lòng c.h.ế.t như vậy! Tôi đi khắp làng xóm để tìm kẻ đã lấy cắp số tiền đó. Cuối cùng, tôi phát hiện hung thủ chính là Vương Phú Quý!