thiếu niên.
M3ỗi tháng đều sẽ phát hành hai số báo điện tử, để cho thanh thiếu niên đọc.
Bình thường, thông tấn xã thanh niên
sẽ chỉ đăng một vài 1câu nói có tính khích lệ.
Còn đây mới là lần thứ hai họ trực tiếp nhắc đến tên như thế này.
Lần trước là về việc một9 nam sinh cấp 3 đã cứu được một nữ sinh cấp 2 trong tay kẻ xấu, thấy việc nghĩa chẳng từ
nan, thông tấn xã thanh niên còn gửi khen t3hưởng cho cậu bé.
Sau khi cư dân mạng bấm vào bảng hot search, sẽ nhìn thấy hashtag #Doanh Tử Khâm, trừ bạo an dân# này trướ8c.
Kéo xuống dưới thì mới nhìn thấy #Doanh Tử Khâm, đánh người vào bệnh viện#.
Cho nên như vậy thì phần lớn cư
dân mạng sẽ không chỉ không bị dắt mũi theo ý của Tu Nhan và các fan hâm mộ của cô ta, mà ngược lại còn có thể
nhìn nhận toàn bộ chân tướng sự việc.
Bởi vì bên dưới bài đăng của thông tấn xã thanh niên có đính kèm một bức ảnh dài, bên trên có cả tranh và chữ.
Dòng đầu tiên là giới thiệu vắn tắt về Phùng Hoa, tường thuật lại những hành vi của Phùng Hoa trong mấy năm
gần đây, đã hủy hoại bao nhiêu thiếu nữ vô tội, và phá hoại bao nhiêu gia đình êm ấm.
Phía sau kể tới việc Phùng Hoa lại nhắm vào Doanh Tử Khâm, định ngựa quen đường cũ, nhưng lại bị một cái bình
đập cho vỡ đầu.
Sự việc được tường thuật lại rất tỉ mỉ, những chữ lạ còn kèm theo cả chú thích.
Sức ảnh hưởng của thông tấn xã
thanh niên mạnh hơn rất nhiều so với nhóm fan lẻ tẻ của Tu Nhan.
Mà cùng lúc này, trong trại huấn luyện ISC.
Lúc chuyện ở trên mạng vừa mới bắt đầu ồn ào, thì bên phía ISC cũng đã nhận được thư tố cáo.
Khoảng thời gian này Doanh Tử Khâm xin nghỉ không đến, Tả Lê cũng để cô tùy ý.
Dù sao có những người không phải là thánh học nữa rồi, mà đơn giản là quái vật không ai thèm chấp.
Cố Diệp Phi
Từ giờ đến tháng mười, đợt huấn luyện đầu tiên chỉ còn mấy ngày nữa là kết thúc.
Tả Lê không ngờ rằng, ngay lúc
này lại xảy ra vấn đề, hơn nữa vấn đề còn xoay quanh học sinh mà anh ta coi trọng nhất.
Anh ta gọi hết các giáo viên và giáo sư khác tới: “Mọi người thấy chúng ta nên xử lý chuyện này như thế nào?”
Cô Mạnh phì cười, lạnh lùng cất tiếng: “Ban đầu tôi đã bảo rồi, con bé đấy không biết an phận đầu, còn giải quyết
gì nữa? Trực tiếp đuổi nó ra khỏi trại huấn luyện là được rồi, học sinh bạo lực như thế, chúng ta đâu dám thu
nhận.”
Tả Lê không thèm để ý đến cô ta, mà nhìn sang bên cạnh.
Thầy giáo do Thanh Trí cứ đi theo giám sát học sinh đẩy đẩy gọng kính, nói: “Trò Doanh không phải người như
vậy, clip này chắc chắn đã bị cắt ghép ác ý, tôi lấy danh dự của Thanh Trí và nhân cách của mình ra bảo đảm.”
Người đứng đầu lớp xuất sắc khối 11 tới đây tham gia huấn luyện cũng nghiêm túc gật đầu: “Doanh thần rất tốt,
chỉ cần lúc bạn ấy không ngủ, thì hỏi gì bạn ấy cũng trả lời.” “Tôi cũng không tin em ấy lại vô duyên vô cớ đánh
người.” Tả Lê gật đầu, anh ta nhíu mày: “Nhưng hiện giờ dư luận đang ồn ào trên mạng, chúng ta nhất định phải
lên tiếng.” “Giáo sư Tả, chúng ta không cần phải lên tiếng nữa rồi.” Một giáo viên khác lấy điện thoại ra: “Hashtag
và clip đều đã không còn, hơn nữa thông tấn xã thanh niên đã lên tiếng rồi.”
Tả Lê ghé lại nhìn, thì trông thấy bài viết do thông tấn xã thanh niên đăng lên, loạng choạng suýt ngã.
Đánh người, là trừ bạo an dân ấy hả?
Tả Lê đọc tiếp xuống dưới, lúc này mới hiểu rõ tình hình, anh ta lẩm bẩm: “Đâu phải chỉ là trừ bạo an dân, là tạo
phúc cho xã hội ấy chứ.”
Loại người như Phùng Hoa ỷ vào nhà có cơ to, chèn ép những người dân bình thường khác, nhan nhản trên đời
này.
Bình luận bên dưới đều đồng lòng nhất trí khen ngợi.
“Đập rất hay! Cải loại sâu một xã hội này c.h.ế.t bớt đi cho đỡ chật đất!”
“Cũng may con gái nhà người ta biết chút võ phòng thân đấy, nếu không thì cũng bị hủy hoại rồi, thật không dám
tưởng tượng mà.”
“Nói nhỏ, chị họ xa của tôi cũng là một người bị hại, nhưng chẳng có cách nào cả, chị ấy không quyền không thể,
hoàn toàn không có cách nào đối phó Phùng Hoa, chỉ có thể im lặng nhẫn nhục.
Hồi đó tôi đi thăm chị ấy, chị ấy
gặp vấn đề nghiêm trọng về tinh thần, lạy giời lạy đất, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Phùng Hoa phải chịu
trừng phạt rồi.”
“Phùng Hoa thành người thực vật thật chưa? Nếu như chưa thì nổ cho em xin cái địa chỉ của nó ạ, em cho nó thêm
viên gạch nữa [Cười mỉm chi]”
Phùng Hoa đúng là vẫn chưa thành người thực vật.
Gã đang ở bệnh viện Để đô, vẫn giống như xác ướp nằm cố định trên giường.
Bởi vì Phùng gia chủ đã bị đội Nhất Tự tổng vào tù, Phòng quản gia cùng phe với ông ta cũng bị dẫn đi nốt.
Không
có Phùng quản gia ở bên cạnh hầu hạ, mấy ngày nay Phùng Hoa thậm chí còn không được ăn no.
Bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều biết đến những chuyện bẩn thỉu mà gã làm, ai nấy tránh còn không kịp, không
ném trúng thổi lên người gã đã là tốt lắm rồi.
Đúng vào lúc Phùng Hoa sắp mất hết hy vọng thì cửa phòng bệnh được mở ra.
Gã ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy cô
gái đang đứng trước cửa phòng bệnh, đôi mắt phượng lạnh lùng bình thản.
Đây là lần thứ hai Phùng Hoa gặp Doanh Tử Khâm.
Phùng Hoa trợn trừng hai mắt, muốn mở miệng, nhưng miệng bị băng gạc bịt kín, không kêu lên được thành tiếng.
Doanh Tử Khâm đánh giá gã từ trên xuống dưới một lượt, dường như rất tiếc nuối lắc đầu: “Hình như ra tay có hơi
ác thật.”
“Ác mới tốt.” Phó Quân Thâm thản nhiên: “Vân Sơn, bảo hắn thuật lại một lượt những việc hắn đã làm, không nói
được thì đưa bản thảo cho hắn đọc.” “Vâng, thiếu gia.” Vân Sơn lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt Phùng Hoa,
gỡ băng gạc trên miệng gã xuống: “Nè, không nói được thì đọc đi, có biết chữ không?”
Phùng Hoa khó khăn lắm mới thở ra được một hơi, vẻ mặt có phần kinh ngạc: “Các, các người.” “Bớt phí lời đi.”
Vân Sơn không hề khách sáo đạp cho Phùng Hoa một phát: Nhanh nhẹn lên.”
Nói rồi, anh ta lấy ra một chiếc máy ảnh cơ đã chuẩn bị sẵn.
Phùng Hoa bị Doanh Tử Khâm đánh đến mức ám ảnh, nào dám phản kháng nữa.
Gã lập cà lập cập ngẩng đầu lên,
nhìn vào máy ảnh, lát sau đã mở miệng nói trong làn nước mắt nước mũi tèm nhem: “Tôi là Phùng Hoa, tôi đáng
chết, cô Doanh đánh tôi là đúng lắm.”
Gã nói rất nhiều, nói hết tất cả những việc mấy năm nay gã đã bắt nạt biết bao cô gái ra sao.
Vân Sơn ghi hình xong, tức muốn nổ phổi.
Anh ta không nhịn nổi, lại đạp cho Phùng Hoa thêm một phát: “Con mẹ
nó mày có còn là người không hả!” Vân Sơn là cổ võ giả, một cước này anh ta không kìm lực, đạp cho Phùng Hoa ngất luôn tại chỗ.
Anh ta ngẩn ra, quay đầu sang mách sếp: “Thiếu gia, anh xem, là do hắn yếu quá đấy, không thể trách em được.”
#
#
Phó Quân Thâm hoàn toàn không có ý định an ủi anh ta, chỉ nói: “Tung lên trên mạng.”
Một bên khác.
Tu Nhan bảo mấy người hâm mộ của cô ta tung clip lên mạng, còn mua cả hot search, sau đó thì không để ý đến
nữa.
Cô ta không thèm xem tiếp diễn biến, vì theo cô ta thấy, Doanh Tử Khâm chẳng có bối cảnh gì cả, chẳng cựa quậy
được gì đâu.
Dù sao thì thứ lan truyền nhanh nhất mãi mãi là lời đồn đại, cô ta chỉ cần bôi đen Doanh Tử Khâm
chút là được.
Tu Nhan đã đến buổi phỏng vấn của “Thanh Xuân 202”.
Cô ta là người đứng thứ hai trong tốp debut của “Thanh
Xuân 101”, bởi vì là “sư tỷ” nên cũng được mời đến buổi phỏng vấn của “Thanh Xuân 202” hôm nay.
Tu Nhan là nghệ sĩ dưới trướng Thiên Hành Ngu Lạc.
Chống lưng cho Thiên Hành Ngu Lạc là Truyền thông Thời Đại, một trong ba công ty giải trí hàng đầu lớn nhất thế
giới, tuy ở trong nước chỉ đành ngậm ngùi đứng sau Truyền thông Sở Quang, nhưng cũng là công ty giải trí duy
nhất có đủ khả năng cạnh tranh với Truyền thông Sơ Quang.
Thiên Hành Ngu Lạc đã đầu tư một khoản lớn vào “Thanh Xuân 202”.
Tu Nhan vừa xuống xe thì nhận được một cuộc điện thoại.
Cô ta nheo mắt nhìn số gọi đến, đôi môi đỏ cong lên, áp
điện thoại lên tai: “A lô?” “Tu Nhan, mày nhắm vào tao thì được.” Giọng nói ở đầu dây bên kia rất lạnh lùng: “Mày
đừng vì tạo mà nhắm vào người khác, làm vậy thì có gì hay?”
“Mày đang nói gì thế?” Trên mặt Tu Nhan vẫn duy trì nụ cười mỉm nho nhã đúng mực, cô ta gỡ kính râm xuống,
móc vào cổ áo: “Tu Vũ, chúng ta không thân thiết gì, sao tao phải nhằm vào mày, rồi thì sao lại phải vì mày mà
nhằm vào người khác? Tao quen người bên cạnh mày chắc?”.
“Tu Nhan, tao nói cho mày biết, tao đã rời khỏi nhà họ Tu rồi, tao chẳng tiếc gì đâu.” Tu Vũ cười lạnh: “Nhưng tao
cũng cảnh cáo mày, thứ tao muốn có được, thì không ai có thể lấy đi.”
“Nếu mày còn nhắm vào cậu ấy, thì cứ chống mắt lên xem tao có xử lý được mày không.” Nghe thấy cậu ấy, nụ
cười bên khóe miệng của Tu Nhan dần dần thu hẹp lại: “Tu Vũ, không phải mày tưởng là nếu mày quay về thì nhà
họ Tu vẫn còn vị trí cho mày đấy chứ?” Tuy nói thì nói vậy, nhưng Tu Nhan biết Tu Vũ không hề nói quá lời.
Dù sao thì tình hình của cô ta và Tu Vũ cũng rất khác nhau.
Tu Nhan cau mày, lúc định lên tiếng nói tiếp thì Tu Vũ
ở đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cô ta nhìn màn hình cuộc gọi, cười lạnh một tiếng.
Tu Vũ chẳng qua chỉ tiện miệng nói vậy thôi, cô ta không tin, Tu
Vũ lại thật sự có thể vì Doanh Tử Khâm mà quay trở về nhà họ Tu.
Nếu Tu Vũ muốn quay về thì đã về từ lâu rồi.
Tu Nhan cũng không để tâm đến lời Tu Vũ nói, cầm túi xách lên đi
vào trong tòa nhà.
Vừa bước vào đã có không ít người chào hỏi cô ta.
Tu Nhan gật đầu một cách tượng trưng, rồi bước vào thang máy đi lên tầng.
Gần đây cô ta không có công việc nên đến rất sớm, nhưng phải đợi các thành viên khác trong nhóm Thời đại thanh xuân đến thì mới có thể đi xem phỏng vấn.
Tu Nhan bước vào trong phòng nghỉ, người quản lý của cô ta, anh Trần đã đợi sẵn ở bên trong.
Anh Trần ngồi trên ghế sô pha, đặt máy tính trên đùi, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.
Tu Nhan rất tò mò với thái độ của anh ta: “Anh Trần, sao thế?”
“Tu Đại tiểu thư, Tu đại minh tinh.” Nghe thấy cô ta hỏi, anh Trần chậm rãi thở ra một hơi, có phần mệt mỏi: “Cô đã xem Weibo chưa?”