Cái bạt tai xé gió, dĩ nhiên là dùng sức rất mạnh.
Chủ nhiệm đạo đức không ngờ tới, hơi ngẩn người: “Bà Doanh, có gì thì từ từ nói, không nên đánh con cái.”
Chung Mạn Hoa quen thói ngang ngược, tất nhiên không hề bỏ vào tai.
“Chát.”
Một cái tát nữa giáng xuống, chỉ đứng nghe thôi cũng thấy xót.
Những người bị đánh không phải là Doanh Tử Khâm.
Chung Mạn Hoa sửng sốt nhìn Chung Tri Vãn hứng chịu cái tát của mình, sững sờ: “Tri Vãn?”
Doanh Tử Khâm thản nhiên buông hai vai Chung Tri Vãn ra: “Xin lỗi nhé, trượt tay.”
Chung Mạn Hoa ra tay dứt khoát, Chung Tri Vãn lãnh đủ, đứng ngơ ngác.
Cô ta đau đến mức hai mắt ầng ậng nước, hai tai kêu ong ong.
“Cậu không sao chứ?” Tu Vũ không tưởng tượng nổi: “Đó là mẹ cậu thật à?” “Không.” Doanh Tử Khâm hạ giọng cười khẽ, vẻ bất cần: “Con nuôi thôi.” “Vãn Vãn…” Chung Mạn Hoa lúng túng: “Không phải cô cố ý đâu, cô xin lỗi cháu.” “Không… không sao ạ” Chung Tri Vãn khó nhọc cất lời, vừa nói một câu, nước mắt đã lã chã tuôn rơi.
Cô ta không chịu nổi nữa, ôm lấy mặt chạy vù đi.
“Chị còn dám tránh?” Lửa giận bùng lên: “Chị tránh cũng được nhưng sao chị còn dám lôi Vãn Vãn che cho mình? Tôi dạy dỗ chị thế sao?”
“Cô ơi cháu bảo tí, cô nực cười vừa vừa chứ.” Tu Vũ bước lên một bước, đứng chắn trước mặt cô gái, cười khinh bỉ: “Cô không phải mẹ ruột cũng chẳng nuôi nấng thì làm gì có tư cách nói câu dạy dỗ?”
“Chó mẹ còn biết nhảy xuống cứu cho con ngã nước, cô vừa ló mặt tôi đã đánh chửi, cô đúng là không bằng một con chó.”
“Sao tôi lại không…” Chung Mạn Hoa đang định vặn lại, bỗng đứng hình.
Đúng thể.
Người ngoài nhìn vào, Doanh Tử Khâm chỉ là một đứa con nuôi.
Đứa con gái ruột bà ta tệ hại thế này, nếu bị đồn ra ngoài, bà ta sẽ chẳng biết giấu mặt vào đầu.
“Người lớn dạy dỗ trẻ con là lẽ thường tình.” Chung Mạn Hoa cười nhạt: “Còn có, cô là ai mà can dự vào việc riêng của nhà họ Doanh?”
“Rầm!”
Vừa dứt lời, một chai nước suối đã bay vượt qua mặt Chung Mạn Hoa, bà ta sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngã xuống sofa.
Tu Vũ sửng sốt.
Thế nghĩa là mình được bố Doanh “bảo kê” ư?
Doanh Tử Khâm ngẩng lên, mặt lạnh tanh: “Cẩn thận cái miệng của bà.”
Chung Mạn Hoa ngẩn người, không tin được Doanh Tử Khâm dám hành xử như vậy với mình.
Bấy giờ Tu Vũ mới ngộ ra lý do Chung Mạn Hoa tới tận đây, cười khinh bỉ.
“Thế này vậy.” Cô ấy ném điện thoại cho chủ nhiệm đạo đức: “Bây giờ chúng ta gọi điện thử cho phụ huynh của Giang Nhiên, để xem họ có muốn bố Doanh xin lỗi cậu ta không.” Chủ nhiệm đạo đức sực tỉnh, vội vàng đón lấy, màn hình điện thoại đã kết nối với một số điện thoại.
Ông ta hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi sao Tu Vũ lại có số điện thoại của phụ huynh Giang Nhiên, vội vàng cất lời: “Alo, xin chào…”
Giang Nhiên trở về căn hộ riêng của mình.
Trên mặt dán một miếng băng cá nhân, mặt cau mày có, giơ chân đá cửa bước vào.
Kết quả, vừa đặt chân vào nhà, cậu ta đã giáp mặt với một khuôn mặt trắng bệch, hai con mắt sáng quắc, trông như vong hồn.
Giang Nhiên giật nảy mình suýt nữa đột quỵ, đợi sau khi nhìn rõ hình hài ấy, cậu ta sửng sốt: “Mẹ?” Vong hồn đã hiện nguyên hình là Giang phu nhân – Giang Hòa Bình đang đắp mặt nạ, lúc này bà khẽ quắc mắt với Giang Nhiên: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, chị vẫn còn trẻ, gọi là chị thôi.” Giang Nhiên: “… Mẹ, mẹ đừng có dọa người ta như thế nữa được
không?”
Hôm nay cả thể xác lẫn tâm hồn cậu ta đều chịu tổn thương nghiêm trọng, mẹ cậu ta còn xát thêm muối nữa.
Giang phu nhân rất lạnh lùng: “Ừm, không được.” Giang Nhiên cạn lời.
Cậu ta xin đầu hàng, định bụng lặng lẽ ngủ một giấc để quên đi chuyện nhục nhã hồi sáng.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp động đậy, Giang Họa Bình đã lên tiếng: “Bị đánh hả?”
Giang Nhiên bỗng dưng thẳng lưng: “Mẹ, sao mẹ biết? “Người ta đã gọi đến cho mẹ anh rồi.” Giang Họa Bình lắc lắc điện thoại: “Haiz, con thích phá huỷ thời gian tươi đẹp của mẹ mình thật đấy.” Ngừng một lát, bà như có tâm sự gì: “Người gọi điện thoại nói, con bị con gái đánh hả?”
“… Vâng.” Giang Nhiên không muốn thừa nhận chút nào, thầm nguyền rủa cái người gọi mách chuyện này cho mẹ cậu ta.
Giang Họa Bình vui vẻ hoan hô: “Đảnh hay lắm.”
Giang Nhiên ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngửa.
Mẹ ruột thật ư?
“Từ lâu mẹ đã mong có một người dạy dỗ thằng ranh như con rồi.”
Giang Hòa Bình lột miếng mặt nạ: “Coi như mẹ đã đợi đến ngày ấy.”
“Mẹ!” Giang Nhiên nổi khùng: “Mẹ bớt nói vài câu đi có được không?”
“Khà khà, mẹ còn nói gì được nữa, con ngốc quá đi mất.” Giang Họa Bình đứng lên: “Đi thôi.”
Giang Nhiên ngơ ngác: “Đi đâu?”
“Đến trường.” Giang phu nhân duyên dáng cầm lấy túi xách: “Mẹ đến cảm ơn con gái nhà người ta đã dạy dỗ được con trai mẹ.”
***
“Bà Doanh, bà Giang sẽ đến đây ngay.” Chủ nhiệm đạo đức không có tí cảm tình nào với Chung Mạn Hoa: “Mọi chuyện xin để hai bên tự bàn bạc giải quyết.”
Ông ta chưa bao giờ gặp vị phụ huynh nào như thế này, mặc dù ông ta hay bắt các trường hợp yêu sớm nên bị gọi là Diệt Tuyệt Sư Công, nhưng đâu có hở tí là động chân động tay?
“Có gì mà phải bàn bạc?” Chung Mạn Hoa thẹn quá hoá giận, bà ta không muốn xé to chuyện, bèn định lôi Doanh Tử Khâm đi: “Doanh Tử Khâm, theo mẹ đi xin lỗi nhà họ Giang.”
Tu Vũ lập tức lôi ra một cây chuỳ gai cỡ nhỏ từ sau lưng, hăm he: “Bà làm gì vậy?”
Chung Mạn Hoa kinh hãi.
Chủ nhiệm đạo đức không biết nói gì hơn.
Thứ này mà cũng mang đến trường đến lớp được ư? Có xem ông ta ra gì không?
Máu nóng dồn lên não khiến Chung Mạn Hoa đang sắp phát điện, thì đột nhiên quản gia đứng chờ bên ngoài hớt hải đẩy cửa văn phòng vào:
“Phu nhân, Giang phu nhân đến.” “Doanh Tử Khâm, nhìn chuyện tốt mà chị gây ra kìa, để người ta kéo đến tận nơi hỏi tội, còn chưa đủ mất mặt hay sao!” Chung Mạn Hoa tối sầm mặt, hằm hằm giận dữ “Đứng dậy xin lỗi người ta mau lên!”
Cánh cửa bật mở, một người đàn bà mặc sườn xám bước vào.
Chung Mạn Hoa bật dạy, hổ then vô cùng: “Chào bà, tại tôi không dạy dỗ con cẩn thận, mong bà.”
Giang Họa Bình lướt qua bà ta.
Chung Mạn Hoa đứng đơ ra như tượng.
Giang Họa Bình bước tới trước mặt cô gái, cầm lấy tay cô, ôn tồn: “Cháu là Doanh Tử Khâm đúng không? Cảm ơn cháu nhiều lắm, phiền cháu sau này đánh nó nhiều lên cho nó tỉnh ra, cho biết thế gian hiểm ác thế nào.”