Mục lục
Cô Thiên Kim Thất Lạc - Tố Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta gọi điện tới trụ sở công ty Truyền thông Thiên Hành.

Năm nay tình hình phát triển của Truyền thông Thiên Hành h3ơn Truyền thông Sơ Quang, bởi vì mấy người đứng

đầu trong “Thanh xuân 101” đều là người của Truyền thông Thiên Hành, hơn nữa1 còn có thêm một ngôi sao đang

rất nổi tiếng là Diệp Hi.

Nhưng trên thực tế thì mấy năm trước Truyền thông Sơ Quang 9sớm đã khai thác thị trường điện ảnh và âm nhạc

quốc tế, tựa như Tạ Mạn Vũ vậy, giờ bọn họ đã không hoạt động ở thị trường t3rong nước nữa rồi.

Sau khi có vị ánh để đứng đầu là Thương Diệu Chi gia nhập, Truyền thông Sơn Quang đã bắt đầu tiếp8 xúc với thị

trường quốc tế.

Luận sức ảnh hưởng, Truyền thông Thiên Hành vẫn không thể nào so sánh với Truyền thông Sơ Quang được.

Vào năm ngoái, Truyền thông Thiên Hành gia nhập vào công ty Truyền thông Thời Đại, đây là một công ty giải trí

mang tầm quốc tế, bọn họ làm vậy là để cạnh tranh với Truyền thông Sơ Quang.

Vậy nên Truyền thông Thiên Hành rất xem trọng chương trình “Thanh xuân 202” lần này, bọn họ muốn tạo ra một

ngôi sao nhân tạo, dù như nào cũng phải chế tạo ra một ngôi sao nam hàng đầu, không nói tới việc vượt qua với

Thượng Diệu Chi nhưng tối thiểu cũng phải sánh vai cùng.

“Chuyện nhà sản xuất Lý là sao vậy hả?” Trần Lê nhíu mày: “Sao anh ta quan tâm tới chuyện này.”

“Chị Lê, em hỏi qua thì biết là do Truyền thông Sơ Quang gọi điện sang.” Trợ lý ở đầu dây bên kia nói: “Họ nói thi

đấu xuất hiện hành vi không công bằng, nếu như không xử lý thì bọn họ sẽ rút vốn đầu tư.”

Trần Lê cười nhạo: “Vậy thì để bọn họ rút vốn đi, ai sợ ai chứ? Chẳng lẽ chúng ta không đầu tư sao?”

“Nhưng… nhưng là thế này chị Lê à.

Truyền thông Sơ Quang đầu tư sáu trăm triệu lận.” Trợ lý lau mồ hôi: “Chúng

ta chỉ đầu tư hai trăm triệu thôi, hơn nữa gần đây tài chính công ty rất căng thẳng, nếu như Truyền thông Sơ Quang

rút vốn, vậy thì…”

Sắc mặt Trần Lê lúc trắng lúc xanh, cảm thấy khó thở, cô ta vung tay lên nói: “Tôi nói thẳng một câu thôi, nếu như

giống Truyền thông Sơn Quang thì sớm muộn cũng xong đời thôi.”

Đây là thời đại mọi người chỉ quan tâm tới lượng view, có ai vẫn bảo thủ không chịu thay đổi như vậy chứ? Chỉ cần

vài chiêu trò thì không cần thực lực cũng có thể kiếm được tương đối nhiều tiền.

Truyền thông Sơ Quang vẫn chơi bài chỉ bồi dưỡng diễn viên và ca sĩ Trần Lê tin rằng cuối cùng bọn họ nhất định

sẽ bị giải trí Thiên Hành thay thế.

Trần Lê tức giận nghĩ không thông, cô ta suy tính một hồi, cuối cùng lại gọi một cuộc điện thoại.

Bất kể như thế nào, cô ta cũng phải dốc hết sức để ngăn cản Vân Hòa Nguyệt dự thi.

***

Trung tuần tháng một trại huấn luyện đợt thứ hai của ISC cũng đã bắt đầu.

Doanh Tử Khâm rời khỏi nhà họ Lăng, dọn vào ký túc xá của trại huấn luyện.

Bởi vì lần trước Tu Nhan bị đuổi ra ngoài nên lại có thêm một suất nữa dành cho một thần học chân chính khác, bầu

không khí tốt hơn nhiều.

“Trò Doanh.” Sau vài tháng không gặp, Tả Lê cao hứng chào hỏi cô, anh ta còn cởi mũ xuống: “Em nhìn tóc của tôi

này, có phải là vừa đen vừa dày không?”

Anh ta đã là người nhiều tác nhất trong số các giáo sư khoa vật lý rồi.

Doanh Tử Khâm nhìn mái tóc bù xù như tổ quạ của anh ta: “…”

Cô cảm thấy mình cần phải báo bệnh viện Thiệu Nhân hãy đổi dầu gội đầu mọc tóc của Tả Lệ thành thuốc rụng tóc

mới được.

“Giáo sư Hickman gọi điện cho tôi mấy lần.” Tả Lê đội mũ lên, than thở: “Sao em lại nhận lời mời tham gia vào

phòng thí nghiệm của ông ta vậy? Hai chúng ta quen nhau trước mà?”

Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn anh ta, không nhanh không chạm đáp: “Bởi vì ông ấy là chuyên gia hàng đầu trong

lĩnh vực vật lý lượng tử.” “Thôi cũng được.” Tả Lễ tưởng tượng: “Dù sao thì em cũng là người nước Hoa, cũng sẽ

trở về, nhân cơ hội này em hãy học hết kỹ thuật của ông ta đi, sau khi về thì lén lút dạy cho tôi.”

Doanh Tử Khâm trầm ngâm vài giây: “Nhưng cũng không thể nói chắc được, em cũng sẽ tới Đế đô, đến lúc đó tính

sau.”

Cô phải giải quyết chuyện của Ôn Phong Miên, những vấn đề khác không thể quan trọng bằng người thân được.

Tả Lê gật đầu: “Dù sao thì tôi cũng sẽ treo một chức danh phó giáo sư cho em ở khoa vật lý, em muốn tới lúc nào

cũng được.”

Doanh Tử Khâm gật đầu, đi lên tầng.

Lúc này điện thoại đổ chuông, là Giang Nhiên gọi tới.

“Bổ Doanh, cậu nghe tôi nói.” Giọng nói của cậu ta mang theo vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Cậu tuyệt

đối đừng nói cho người khác biết chuyện cậu đã cứu tôi, chuyện này tôi và Tu Vũ biết là đủ rồi, nếu không cậu sẽ

gặp nguy hiểm tính mạng đó.”

Vẻ mặt Doanh Tử Khâm cứng đờ, lông mày nhíu lại.

Cô đột nhiên cảm thấy vừa được con trai quan tâm tới.

“Tôi biết rồi.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: “Yên tâm, cũng không có ai tin đầu.”

Giang Nhiên: “…”

Cậu ta không thể phản bác câu này được.

Cổ y và cổ võ phải trải qua nhiều năm tháng tích lũy.

Ngoài một vài

người thiên phú cao ra thì bình thường sẽ là thế hệ trước lợi hại hơn cả.

Giang Nhiên cũng từng gặp khá nhiều thiên tài.

Cổ võ nhiều con trai, cổ y nhiều con gái.

Giới cổ y có ba vị cổ y trẻ tuổi, cả ba đều là nữ, năm nay mới chỉ hai mươi lăm mà thôi.

Nhất là con thứ của gia chủ nhà họ Lâm – Lâm Cẩm Vân là Lâm Thanh Gia, thiên phú cổ võ của cô ta rất cao, nhưng

y thuật cũng rất cao siêu.

Cho nên dù mẹ cô ta là người bình thường nhưng cũng không có ai ở nhà họ Lâm dám ý

kiến gì cả.

Dù sao người kiêm tụ cả cổ võ cổ y quá hiếm, vài chục năm chưa hẳn đã có một người.

Nhưng Giang Nhiên chưa từng gặp ai như Doanh Tử Khâm cả, đó không còn là thiên tài nữa rồi mà là thần.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không ai tin tưởng cả.

“Bổ Doanh, cậu không biết rồi.” Giang Nhiên nói: “Lão tổ tông nhà họ Phục đưa cho mẹ tôi một viên Dưỡng Nhan

đan có thể kéo dài tám mươi năm tuổi thọ.”

Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt lại: “Phục trong Thử Khởi Bỉ Phục à?”

Cố Diệp Phi

“Đúng vậy.” Giang Nhiên lẩm bẩm: “Không biết vị lão tổ tông kia lớn hơn bố tôi bao nhiêu đời nữa, bố tôi cũng

cảm thấy run sợ.

Chỉ là Thạch Phượng Nghi thôi mà, nào có giá trị lớn như vậy, đúng là kỳ lạ.”

Doanh Tử Khâm không nói gì nữa, im lặng.

Cô đã đoán ra được nguyên nhân của chuyện này.

Cô đồ đệ Phục Tịch

này cái gì cũng tốt, chỉ là có nhiều lúc hào phóng quá, không biết chăm sóc bản thân mình.

Không biết viên thuốc kéo dài tám mươi năm tuổi thọ kia sẽ hao tổn bao nhiêu bản nguyên của thân thể nữa.

Doanh Tử Khâm đặt điện thoại di động xuống, bóp đầu.

Xem ra cô phải tới giới cổ y một chuyển rồi.

Sáng ngày 23 tháng 1, “Thanh xuân 202” tung ảnh chụp của 101 thí sinh lên.

Có người được chỉnh sửa cẩn thận, có người không.

Vân Hòa Nguyệt không được chỉnh sửa, nhưng một bức ảnh được trang điểm của cô đã đủ để g.i.ế.c sạch những

người khác rồi

“Đậu xanh, tôi đi c.h.ế.t đây, sao thiếu niên này lại đẹp tuyệt trần đến vậy, nhìn cậu ta mà xem, g.i.ế.c c.h.ế.t tôi luôn đi!”

“Xin phổ cập kiến thức cho bạn bên trên một chút, thí sinh này tên là Vân Hòa Nguyệt, năm nay 20 tuổi, là một thực

tập sinh, hát lẫn nhảy đều rất giỏi, bên trên web B có đăng video nhảy của cậu ta, cậu ta hát rất hay đó!”

“Bình chọn cho cậu ta nào, một thiếu niên đẹp như vậy nhất định phải nổi tiếng!” Khi trên mạng đang sôi nổi bàn

luận thì “Thanh xuân 202” cũng được bắt đầu ghi hình vào chiều ngày hôm nay, cuối tuần sẽ được biên tập lại, sau

đó chiếu trên đài Nho.

Lúc này các thí sinh đang xếp hàng trang điểm.

Tổ chương trình có sắp xếp thợ trang điểm,

cũng đã bố trí phòng hóa trang.

Doanh Tử Khâm vẫn đóng vai nhân vật trợ lý như lần trước, cùng Vân Hòa Nguyệt đi vào trong.

Vân Hòa Nguyệt gõ chữ cho cô xem.

“Chị, em đi toilet cái đã, chị chờ em một chút nhé.”

Doanh Tử Khâm gật đầu, đi vào phòng hóa trang trước, ngồi xuống.

Lúc này, một nhân viên đi tới, tức giận nói: “Ai

cho cô vào hả? Đây là phòng hóa trang riêng của chị Diệp Hi, nếu cô làm hỏng thứ gì thì cô đền được à?” Doanh Tử

Khâm quay đầu lại, ánh mắt bình thản như tỏa ra khí lạnh như tuyết: “Phòng hóa trang mà còn sắp xếp cho thí sinh

hả?”

Nhân viên kia hơi chùn lại nhưng vẫn cố tình tỏ vẻ mạnh mẽ: “Làm vậy thì sao hả?”

Doanh Tử Khâm không thèm quan tâm tới gã, cầm điện thoại di động lên báo cho thư ký: “Sắp xếp một phòng hóa

trang ở công ty, mời một thợ trang điểm hàng đầu tới và mang một bộ đồ trang điểm tốt nhất đến, tôi sẽ dẫn một

người tới đó.”

Truyền thông Sơ Quang chỉ cách nơi này chừng mười phút di chuyển, muốn sang cũng rất nhanh.

Điểm không tốt duy nhất khi không có năng lực thần toán chính là lãng phí thời gian.

Nhưng cũng may là sắp khôi

phục lại rồi.

Doanh Tử Khâm đứng dậy, rời khỏi phòng hóa trang.

Đúng lúc Vân Hòa Nguyệt trở về, cô ấy nhìn Doanh Tử Khâm hỏi dò.

“Đi thôi.” Doanh Tử Khâm tỏ vẻ lười nhác: “Đồ trang điểm nơi này rẻ mạt quá, đổi chỗ khác cho em.”

Sao Vân Hòa Nguyệt lại không hiểu đã có chuyện gì xảy ra cho được, cô ấy giơ điện thoại lên, bên trên viết một câu.

[Chị, em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền cho chị!]

***

Trong phòng hóa trang.

Nhân viên kia lau cái ghế xong, hừ lạnh một tiếng: “Giả vờ cái nỗi gì chứ, tưởng rằng mình là chủ của công ty hay

sao, hừ.”

Một trợ lý mà cứ thích ra về.

Năm phút sau, Diệp Hi đi tới phòng hóa trang.

Nơi này đúng là phòng hóa trang chuyên dụng của Diệp Hi, lần này cô ta là người khởi xướng đội nam, mang tới

không ít chủ đề cho tổ chương trình.

“Chị Hi.” Trợ lý của cô ta xách túi giúp cô ta: “Chị Lê đã cố tình sắp xếp phòng hóa trang của Vân Hòa Nguyệt

thành dành cho chị, việc này không tạo thành ảnh hưởng gì với chị chứ? Bây giờ cậu ta đang rất hot trên mạng.”

“Dù sao thì chị Lê cũng là Bá Nhạc của tôi.” Diệp Hi bình thản đáp: “Mấy chuyện vặt vãnh như này thì vẫn giúp

được, xảy ra chuyện gì thì cũng là trách nhiệm của tổ sản xuất chương trình.”

Nói xong, cô ta cầm lấy chổi và phấn lót ở bên cạnh lên, bắt đầu trang điểm.

Sau khi đánh phấn lót xong, cô ta cầm phần che khuyết điểm lên.

Trợ lý đột nhiên thấy điều gì đó, mở miệng thốt lên: “Chị Hi, cổ… cổ chị…”

“Sao vậy?” Diệp Hi kéo gương xuống dưới, bàn tay run rẩy, sau đó chiếc gương rơi xuống bàn.

ở cổ của cô ta có

nhiều chấm đỏ, những chấm đỏ này vẫn đang tiếp tục lan ra, giờ đã tới cằm rồi.

Diệp Hi đứng bật dậy, nghiêm

giọng hỏi: “Ai đã vào đây thế? Ai động vào đồ trang điểm của tôi?!”

Buổi chiều là bắt đầu quay rồi, với tình trạng hiện giờ thì sao cô ta quay được?

Nhân viên ở bên cạnh cũng sợ hãi, c.h.ế.t đứng người.

Gã đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hét lớn một tiếng: “Có! Trợ lý của Vân Hòa Nguyệt!”

Trợ lý cũng tức sôi máu: “Vậy còn không mau dẫn cô ta tới đây? Cô ta bỏ mạng mình ra đền cũng không đủ đền bảo hiểm gương mặt chị Hi đâu!”

Bây giờ Diệp Hi đang hot, cô ta và Thương Diệu Chi còn có rất đông fan couple, nhóm fan hâm mộ này hung hăng hơn fan hâm mộ của cô ta nhiều.

Xảy ra loại chuyện như thế này, sợ rằng các fan hâm mộ của cô ta sẽ xé xác trợ lý của Vân Hòa Nguyệt luôn.

Théo đó, Vân Hòa Nguyệt cũng sẽ xong đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK