Dường như chú mèo nhỏ có thể hiểu tính người nên Cố Húc vừa ngoắc tay một cái nó đã chạy qua, còn thuần thục tìm một tư thế thoải mái.
Tuy nó nhỏ nhưng không hề nhẹ. Lúc thả người nằm xuống có thể nhìn thấy trên người nó lượng thịt rất nhiều. Nó vừa liếm chân vừa kêu “meo meo” như muốn hỏi “đồ của trẫm đâu”.
“Đã béo thế này rồi còn muốn ăn? Béo chết con.”
Cố Húc ghét bỏ duỗi tay ra xoa đầu nó nhưng vẫn mang đồ ăn đã chuẩn bị lên, đặt ở một bên trên mặt đất, rồi vỗ nhẹ vào thân nó, bảo nó tự mình đi ăn.
Chờ nó chạy đi rồi, Cố Húc mới dựa hẳn người vào sofa, ngước mắt nhìn Nguyễn Tinh Trầm.
Nãy cô gái nhỏ giật mình ngẩn người ra cho tới giờ cả mặt đã đỏ như trái táo, vừa mềm vừa ngon miệng. Hàng lông mi dài xinh đẹp run lên như thể hiện rằng mình đang ngượng ngùng. Thoạt nhìn cô rất dễ khiến người khác muốn bắt nạt.
Cố Húc quả thật đã bắt đầu “bắt nạt” người ta. Anh tùy ý bắt chéo chân, đặt tay trên đầu gối, nhìn cô, cố ý kéo dài giọng: “Cô gái nhỏ, sao em không nói gì cả? Hửm?”
“Em…”
Nhận được ánh mắt của Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm hơi hé miệng. Có điều, cô thật sự rất xấu hổ nên ngoài một từ đó ra, cô không thể nào nói tiếp được.
Vừa rồi cô thấy chú mèo nhỏ quá đáng yêu, không nhịn được muốn trêu ghẹo chút.
Cô đâu ngờ được Cố Húc lại đột ngột xuất hiện. Nghe được thì thôi đi, anh còn trêu cô nữa chứ. Trước giờ, cô không thấy nam thần sai. Nhưng có lẽ lần này Nguyễn Tinh Trầm quá mức xấu hổ nên thấy nam thần chẳng những không nghiêm túc mà còn rất xấu xa.
Vốn dĩ Cố Húc định trêu tiếp nhưng thấy cô đỏ bừng mặt ngồi một góc, dưới ánh đèn ấm áp càng thêm xinh đẹp mềm mại, dáng vẻ luống cuống cũng động làm người lại thành chính mình không chịu nổi. Anh nắm tay lại, bóp nhẹ chóp mũi mình rồi hắng giọng: “Em uống sữa đi. Tôi có thêm ít mật ong vào trong đó, không biết em có thích không?”
Không cần trả lời vấn đề trước đó, Nguyễn Tinh Trầm cũng không xấu hổ nữa. Cô cầm cốc lên, chưa uống đã dịu dàng nói: “Thích ạ.”
Đây là sữa mà nam thần tự mình rót cho cô đấy, dù thế nào cô cũng thích.
Cô gái nhỏ cả người mềm mại, ngay cả giọng cũng nhẹ nhàng, không hề có chút nào cảnh giác khiến Cố Húc nhìn mà mềm lòng. Anh dựa người vào sofa, một tay chống cằm quay ra nhìn người. Ngày thường, anh nhìn ai cũng bày ra dáng vẻ kiêu ngạo nhưng giờ lại rất ấm áp, trên mặt còn thấp thoáng ý cười.
Nguyễn Tinh Trầm vừa uống sữa bò vừa nhìn chú mèo nhỏ, không chú ý tới ánh mắt của Cố Húc.
“Thầy Cố…” Đột nhiên, cô cất giọng hỏi: “Nó tên gì thế?”
Cố Húc mải ngắm cô nên không nghe rõ: “Cái gì?”
Cô lặp lại câu hỏi lần nữa, anh cười bưng cốc nước lên uống một ngụm: “Nó à?” Nhìn về phía mèo, anh thấy nó đã ăn xong đồ trong bát, phơi bụng ra liếm chân, vẻ mặt thỏa mãn vì được ăn uống no đủ.
Anh cười: “Bình thường tôi hay gọi nó là vật nhỏ, khi nào trông nó ngốc nghếch thì lại gọi nó là đồ ngốc chứ không có tên gọi chính thức.”
Chú mèo nhỏ bị bảo là ngốc như hiểu được câu nói của Cố Húc, dù bận nhưng vẫn “meo” một tiếng lên án.
Vật nhỏ.
Đồ ngốc.
Tên kiểu gì thế này?
Nguyễn Tinh Trầm nhìn Cố Húc, cảm thấy có chút không nói nên lời. Đúng là càng tiếp xúc với nam thần thì cô càng thấy anh không giống đóa hoa cao ngạo lạnh lùng trong truyền thuyết. Nhưng mà, một nam thần có cuộc sống phong phú như này càng khiến cô thích hơn.
“Hay là…”
Cố Húc nhìn cô, khẽ cười: “Em đặt tên cho nó nhé?”
“Em?”
Nguyễn Tinh Trầm ngẩn người nhìn Cố Húc. Thấy anh gật đầu, cô lại không nhịn được mà đỏ mặt: “Hình như không ổn lắm.” Đây là mèo của Cố Húc, để cô đặt tên làm sao được?
“Chẳng có gì không ổn cả.”
Cố Húc bỏ cốc nước xuống, ngoắc tay. Chú mèo nhỏ đang liếm móng vuốt thuận thế nhảy lên sofa, bò lên đùi anh. Anh nhẹ nhàng vuốt ve nó nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Nguyễn Tinh Trầm, thấp giọng nói: “Dù sao sau này cũng là chúng ta nuôi.”
Anh nói rất nhỏ nên Nguyễn Tinh Trầm nghe không rõ, ngẩng đầu hỏi: “Thầy Cố, anh vừa nói gì thế?”
Cố Húc hắng giọng, nói: “Không có gì.” Rồi lại hỏi: “Nghĩ ra tên chưa? Vật nhỏ rất chờ mong tên em đặt cho nó đấy.”
“Hửm? Có đúng không hả vật nhỏ?”
“Meo.”
Từ trước tới nay, Nguyễn Tinh Trầm không có thói quen từ chối yêu cầu của Cố Húc, hơn nữa mèo nhỏ cũng đang ngước mắt nhìn cô. Tuy cô thấy hơi xấu hổ song không từ chối. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Húc trêu mèo.Vốn cô định nhìn mèo xem đặt tên gì thì hợp nhưng nhìn được lúc lại bị tay Cố Húc hấp dẫn.
Tay anh rất đẹp, vừa dài vừa thon, khớp xương cực kỳ rõ ràng. Nhìn kỹ còn có thể thấy chỗ ngón trỏ anh có một nốt ruồi nhỏ.
Không biết là do mình bị choáng váng bởi tay Cố Húc hay là do động tác trêu mèo của anh quá dịu dàng mà cô nhìn tới xuất thần.
Chờ tới khi phục hồi tinh thần, Nguyễn Tinh Trầm thấy hơi ngượng. Bảo là đặt tên cho mèo mà cô lại ngồi nhìn chủ nhân của nó tới choáng váng. Lần này, cô nghiêm túc nhìn mèo nhỏ để nghĩ tên. Dường như nó cũng cảm nhận được là đang nghĩ tên cho mình nên quay qua nhìn cô, “meo” một tiếng lấy lòng dù cả người vẫn nằm trên đùi Cố Húc.
Cô không nhịn được mà bật cười, dịu dàng nói: “Gọi nó là Bình An đi.” Cô hi vọng cả nó và Cố Húc đều bình an, vạn sự như ý.
“Bình An?” Cố Húc nhẹ giọng đọc lại hai chữ này, phát hiện cô gái nhỏ mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, dùng sự im lặng để dò hỏi xem tên này được không. Anh bật cười, cổ vũ cô: “Rất ý nghĩa, rất dễ nghe.”
Sau đó, anh đưa tay xoa vật nhỏ trong lòng, cúi đầu hỏi: “Vật nhỏ, con thích cái tên này không?”
“Meo.”
Bình An kêu lên một tiếng.
Cố Húc nhìn Nguyễn Tinh Trầm, cười: “Ồ, nó thích lắm.”
Nguyễn Tinh Trầm ngắm một người một mèo, cười tít mắt. Có lẽ, cuộc trò chuyện này đã kéo khoảng cách hai người gần nhau hơn nên làm cô thốt ra nghi hoặc trong lòng mình: “Thầy Cố, một mình anh nuôi chú mèo này ạ?” Cô luôn cảm thấy Cố Húc không giống người biết nuôi động vật.
Cố Húc biết ngay cô đang nghi ngờ điều gì, vừa vuốt lông Bình An vừa nói: “Có một hôm, tôi quay về nhà vào buổi tối khi đóng phim xong thì thấy nó đứng ở góc tường. Nhìn nó đáng thương quá nên nuôi.” Nói xong, anh cười: “Em đừng để dáng vẻ hiền lành hiện tại của nó lừa. Hồi tôi mới nuôi, nó như con báo nhỏ vậy, tôi bị nó cắn mấy lần đấy.”
Nguyễn Tinh Trầm nhớ tới hồi mình vừa vào đoàn làm phim. Có một lần, cô nhìn thấy dấu răng trên ngón tay Cố Húc nhưng khi đó hai người không thân nên cô không hỏi.
Ai ngờ, mới có vài tháng trôi qua, cô đã được vào nhà nam thần ngồi, cùng nam thần thảo luận về chú mèo anh nuôi. Đây là chuyện mà trước kia cô không dám mơ tới. Đôi mắt Nguyễn Tinh Trầm cong lên như vầng trăng non, biểu cảm cực kỳ sung sướng. Quá khứ, cô luôn thấy bản thân quá xui xẻo nên mới gặp gia đình đó và sự việc kia.
Nhưng bây giờ, cô lại thấy thế giới này rất đẹp.
Cô khoan khoái hít thở, tươi cười vì niềm vui, cả người như lơ lửng trong không trung, tâm trạng thoải mái và thả lỏng. Nó giống như những gì trước kia Cố Húc viết trong thư cho cô, cô sẽ tìm được thứ tốt đẹp thuộc về mình trên cuộc đời này.
Và Cố Húc…
Là điều tốt đẹp nhỏ bé của cô.
Cố Húc không biết sao khuôn mặt cô lại thả lỏng như vậy. Anh nhướng mày, không đặt câu hỏi, mặc cô cười trộm như một chú mèo. Phòng khách rộng rãi bỗng chốc chẳng có tiếng người nói, chỉ có tiếng nhạc vờn quanh. Sau thấy đã muộn, anh mới nói: “Được rồi, để tôi đưa em lên tầng.”
Chỉ một câu thôi đã làm Nguyễn Tinh Trầm cứng người, mặt đỏ bừng.
Nãy nói chuyện thì không có cảm giác gì nhưng hiện tại, dây thần kinh cô căng như dây đàn. Cô… thật sự ngủ lại nhà nam thần rồi.
Nhìn vành tai đỏ bừng cộng thêm ánh mắt né tránh là Cố Húc biết cô đang thẹn thùng. Trong lòng anh vừa thấy bất đắc dĩ lại buồn cười. Cô dễ xấu hổ quá! Nếu sau này anh nói những câu lưu manh hơn thì có phải cô sẽ trốn luôn trong động, không chui ra không?
Lúc này không nên trêu cô nữa.
Anh dẫn cô lên tầng. Tuy nhà anh có không ít phòng trống nhưng Cố Húc chưa bao giờ để người khác qua đêm ở đây nên chỉ còn mỗi một phòng cho khách là dùng được. Đệm giường, vỏ chăn bên trong còn mới, chỉ cần bóc vỏ bên ngoài ra là dùng được: “Đây là công tắc đèn, nước nóng trong phòng tắm tôi cũng kiểm tra rồi, em có thể tắm. Khăn và bàn chải đánh răng ở đây là đồ mới hết.”
Nói tới đây, anh mới nhớ ra cô gái nhỏ không có quần áo để thay.
Cố Húc đành để cô chờ một lúc, đi tới phòng đối diện cầm một cái áo phông dài sạch sẽ tới: “Này là đồ mới, tôi chưa mặc đâu. Em lấy mặc tạm đi. Ngày mai tôi sẽ bảo Ngô Nguyệt mang một bộ đồ sạch sẽ qua cho em.”
Chắc do quá xấu hổ nên từ đầu tới cuối, Nguyễn Tinh Trầm chỉ cúi đầu. Cố Húc nói cái gì cô cũng gật đầu hoặc nói “được”, bảo gì làm đó, ngoan ngoãn vô cùng.
Thấy cô mải đắm chìm trong thế giới của riêng mình, Cố Húc mỉm cười, không nhiều lời nữa, chỉ dặn dò thêm một câu: “Phòng tôi ở đối diện, có gì cứ gọi. Thế thì…” Đột nhiên, anh đưa tay xoa đầu cô gái trước mặt, thấp giọng nói: “Bé con, ngủ ngon nhé.”
Giờ Nguyễn Tinh Trầm mới khôi phục tinh thần.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt biết cười của Cố Húc, ấp úng nói: “Anh, anh ngủ ngon.”
Chờ Cố Húc đi ra, Nguyễn Tinh Trầm mới thở phào nhẹ nhõm, ôm quần áo ngồi trên giường. Ngắm khung cảnh lạ lẫm xung quanh, cả người cô lâng lâng. Cô ngủ lại nhà nam thần thật này!
Nhà Cố Húc, giường Cố Húc.
Còn có…
Cô cúi đầu nhìn vật trong tay, quần áo của Cố Húc.
Kiềm chế không nổi kích động trong lòng, Nguyễn Tinh Trầm mở điện thoại, ấn vào phần nhắn tin với Tô Mạt trên wechat, gửi tin: “Mạt Mạt, cậu đoán xem tớ đang ở đâu?”
Tô Mạt là cú đêm, chưa được mấy giây đã trả lời: [“Ở đâu?”]
Nguyễn Tinh Trầm nén cơn kích động trong lòng, trả lời: “Nhà Cố Húc.”
[Tô Mạt: “Mẹ nó chứ?”]
[Tô Mạt: “!!!! Tình huống gì đây?”]
Nói thêm vài câu với cô bạn, Nguyễn Tinh Trầm ôm quần áo nằm trên giường. Chăn mềm, đệm cũng mềm ghê! Cô không nhịn được mà lật người vài lần, cười khẽ.
Cười xong, cô che miệng lại, chớp mắt. Hiệu quả cách âm ở nhà nam thần chắc khá tốt nhỉ?
Cố Húc đứng ngoài hành lang tắt đèn xong, chuẩn bị về phòng ngủ thì nghe thấy tiếng cười khẽ ở phòng cách vách, nó làm anh cũng cười theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Trầm: A a a, em được ngủ lại nhà nam thần. Nam thần yêu chiều fan quá. Em yêu nam thần!
Cố Húc: Tôi thành công lừa được vợ ngủ lại rồi. Tuy vợ chẳng chủ động chút nào nhưng tôi tin rằng đây là khởi đầu tốt. Ví dụ như việc hôm nay vợ đã đặt tên cho thằng nhóc nhà tôi. Bốn bỏ lên năm, nó là nhóc con của chúng tôi.
Nhóc con nào đó:???