Tiễn hết người đi rồi, nhà cũ nhà họ Cố yên tĩnh hơn hẳn. Bên ngoài có người giúp việc dọn dẹp, Cố Húc thì dìu cụ Cố vào phòng.
Cụ Cố năm nay hơn 90 tuổi, mặc áo tang(1), mái tóc hoa râm, làn da chảy xệ nhưng đôi mắt của cụ vẫn giữ được khí khái thời trẻ. Thần thái sáng láng, thoạt nhìn rất có tinh thần.
(1)Áo tang là một loại áo khoác Trung Quốc có cổ thẳng. Nó là một hình thức cập nhật của Qing magua, bản thân nó là một bản chuyển thể thời trang hơn của chiếc áo khoác cưỡi ngựa từng được mặc bởi kỵ sĩ Manchu. (theo wikipedia)
Khi còn trẻ, cụ rất hay nghiêm mặt dạy dỗ người khác. Mà giờ đã già nên tính tình càng ngày càng dễ chịu hơn. Nhưng ánh mắt vẫn còn chút gì đó giống khí thế thời trẻ.
Chắc do hôm nay có không ít người thăm nhà nên cụ rất vui, trên mặt còn vương ý cười. Cố Húc đẩy cụ vào phòng rồi mà cụ vẫn chưa buồn ngủ, trò chuyện thêm với anh về tin đồn mình mới nghe được: “Nãy ông nghe Tiểu Khải nói, ông sắp có cháu dâu?”
“Con gái nhà ai thế? Ông có quen không?”
Biết ngay Cố Khải không kín mồm kín miệng mà.
Thế nên, Cố Húc chẳng bất ngờ gì khi nghe cụ Cố hỏi, vừa đẩy người vào vừa nói: “Cô ấy không sinh ra trong gia đình quyền thế, chỉ là một cô gái bình thường, rất ngoan ngoãn, tính cách cũng tốt. Hiện cô ấy đang ở cùng một đoàn làm phim với cháu.”
Nói đến đây, anh khựng lại chút mới nói tiếp: “Cô ấy dễ xấu hổ lắm. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, cháu nắm chắc rồi sẽ đưa cô ấy đến gặp ông. Chắc chắn ông sẽ thích.”
“Người trong giới giải trí à?” Cụ Cố thuận miệng hỏi một câu, không cảm thấy có gì không ổn cả. Gia tộc giống như nhà họ đã sớm không cần phải liên hôn đủ kiểu, cứ làm chính mình là được.
Có điều, cụ hơi bất ngờ với giọng điệu của Cố Húc. Từ nhỏ, anh đã hay đánh bậy đánh bạ, làm việc tùy hứng. Đây là lần đầu tiên cụ nghe thấy anh nhắc đến người khác mà nói rất đỗi dịu dàng.
Vốn cụ đang lo đứa cháu này của mình sẽ cô đơn đến già. Không ngờ, nó lại có người mình thích. Vậy coi như nó hiểu nỗi lòng của cụ rồi.
Cụ quay đầu vỗ tay anh, ôn hòa nói: “Đã thích thì phải đối xử tốt với người ta một chút. Tính cách của cháu thối lắm, đừng dọa cho cô bé ấy tức đến nỗi bỏ chạy. Nếu ông không có cháu dâu, cháu cứ chờ ông xử lý đi.”
“Mọi người hay nói cháu giống ông lúc còn trẻ…” Cố Húc đỡ cụ Cố lên giường, nhướng mày cười: “Sao đang yên đang lành ông lại tự mắng bản thân thế?”
Tên nhóc thối này!
Cụ Cố trừng mắt, định mắng mà Cố Húc cười nói trước: “Được rồi, ông yên tâm đi.”
Anh vừa nói vừa đắp chăn đàng hoàng lại cho cụ: “Nếu cô ấy đồng ý ở bên cháu, cháu vui sướng muốn điên, nào nỡ bắt nạt?”
“Muộn rồi, ông mau ngủ đi.”
“Hôm nay ông ngủ muộn, mai cháu sẽ bảo chú Trương gọi bác sĩ Vương đến khám cho ông.”
Nghe vậy, cụ Cố chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Giờ cụ không bằng lúc còn trẻ nữa. Ba năm trước từng vào nằm viện, nay lại ồn ào ầm ĩ với đám con cháu đến tối muộn, mệt vô cùng. Đầu vừa đặt xuống gối được mấy phút đã có tiếng hít thở đều đều truyền tới.
Thấy cụ ngủ, Cố Húc không đi ngay mà ở lại điều chỉnh đèn ngủ, kiểm tra chuông gọi ở mép giường. Sau khi xác nhận mọi thứ không vấn đề, anh mới rời đi.
Ra cửa, nhớ đến câu cô gái nhỏ nói, anh lập tức gọi điện cho Trang Kỳ.
Trang Kỳ nhận điện thoại rất nhanh.
Cuộc gọi vừa thông đã hỏi: “Tối muộn cậu không ngủ, gọi điện cho tôi làm gì?”
Mấy dì giúp việc đã thu dọn xong phòng khách, đi nghỉ hết nên không gian khá im ắng. Cố Húc đứng trước cửa sổ ngắm trời tuyết mênh mông bên ngoài, nói: “Ngày mai chị giúp tôi sắp xếp một hoạt động ở viện phúc lợi đi. Viện phúc lợi Thiên Sứ ấy. Chuẩn bị nhiều đồ mang đến cho trẻ con vào, không cần kéo theo bên truyền thông hay nhiếp ảnh gia.”
Nghe xong, Trang Kỳ hơi bất ngờ. Mấy năm nay, Cố Húc cũng hay quyên tiền ủng hộ nhưng chưa từng lộ mặt hay để lại tên họ chứ đừng nói đến việc tự mình tới viện phúc lợi.
Nhưng cô không nói gì.
Tuy cô là người đại diện của Cố Húc nhưng anh lại là boss. Ông chủ lên tiếng, đương nhiên cô phải nghe theo, hơn nữa việc này không khó. Trang Kỳ không nhiều lời nữa, tính toán thời gian chút rồi đáp: “Được, tôi sẽ liên hệ với viện phúc lợi trước. Vừa hay ngày mai tôi không có việc gì, sẽ cùng cậu qua đó.”
“Có điều…”
Trang Kỳ xem vị trí viện phúc lợi Thiên Sứ, khó xử nói: “Tuy nơi này ở thành phố A nhưng cách chúng ta rất xa, không thể đi đi lại lại trong vòng một ngày được, chất lượng khách sạn bên đó có vẻ cũng không tốt lắm.”
Nãy Cố Húc cũng xem thử vị trí địa điểm, hờ hững nói: “Chị cứ giải quyết chỗ dừng chân cho mình đi, tạm thời không cần quan tâm đến tôi.”
Anh đi một quãng đường xa đến đó không đơn giản chỉ để thăm mấy đứa trẻ.
Anh ấy mà, có ý đồ riêng.
Trang Kỳ: …
Tuy không biết Cố Húc có chủ ý gì nhưng là một người cấp dưới đủ tư cách luôn làm tròn bổn phận, cô không đặt câu hỏi. Chỉ cần Cố Húc không làm loạn, cô lười quản.
Cúp điện thoại rồi, Cố Húc lại giương mắt nhìn trời tuyết mênh mông. Sau đó, anh xem thử nhiệt độ ngày mai, mở wechat để lại lời nhắn cho cô gái nhỏ: [Ngày mai trời lạnh, mặc nhiều đồ chút.], xong xuôi mới cất di động, lên tầng.
**
Viện phúc lợi Thiên Sứ nằm ở phía Bắc thành phố A, mất khoảng ba, bốn tiếng lái xe đến. Mà mấy ngày nay trời liên tục đổ tuyết, đường đọng lớp tuyết rất dày nên tài xế không dám lái quá nhanh.
Nếu là ngày thường, sắc mặt Cố Húc đã sa sầm.
Nhưng hôm nay anh chẳng có phản ứng gì, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, trông tâm trạng rất tốt.
Trang Kỳ theo anh đã nhiều năm, tính anh thế nào hiểu quá rõ. Ấy vậy mà hôm nay cô lại đoán không ra tổ tông đang suy nghĩ gì. Nay trời lạnh lại vào lịch nghỉ, không ở nhà ngủ mà chạy đến viện phúc lợi xa xôi làm gì không biết.
Cố Húc đâu giống người thích trẻ con?
Hoang mang trong lòng họ lập tức được giải đáp khi đến viện phúc lợi.
Xe vừa dừng trước cửa viện phúc lợi đã thấy một người phụ nữ chừng 50 tuổi ra đón. Bà là viện trưởng viện phúc lợi Thiên Sứ, họ Lâm, tên có một chữ Phương.
Lúc nhận được cuộc gọi của Trang Kỳ, Lâm Phương khá ngạc nhiên.
Vị trí viện nằm ở chỗ khá hẻo lánh. Tuy ngày thường cũng có minh tinh hoặc mấy nhân viên làm công tác xã hội giúp đỡ nhưng hiếm khi có minh tinh tự mình xuất hiện, đặc biệt là khi trời còn đổ tuyết lớn.
Nếu không phải sáng nay Trang Kỳ hỏi đường rồi thêm wechat, sau còn trực tiếp chuyển thẳng tiền sang thì bà đã coi đây là trò đùa dai. Thấy xe dừng, bà lập tức mỉm cười đi qua, khách sáo nói: “Chào mọi người, tôi là viện trưởng viện phúc lợi ở đây. Tôi họ Lâm.”
“Chào bà, viện trưởng Lâm.”
Trang Kỳ cười và bắt tay với bà, giới thiệu người đứng bên cạnh: “Người này là Cố Húc.”
Lâm Phương không phải người am hiểu giới giải trí nhưng từng nghe tên Cố Húc, định chào hỏi thì khựng lại khi thấy rõ người đến.
Đây chẳng phải là…
Vị minh tinh mà Tiểu Nguyễn thích sao?
“Viện trưởng Lâm?”
Thấy bà ngẩn ra, Trang Kỳ nhẹ nhàng lên tiếng gọi.
“Ôi trời, xem tôi này, một bó tuổi rồi còn nhìn người ta chăm chú.” Lâm Phương cười, chào hỏi Cố Húc rồi nói với hai người: “Bên ngoài lạnh lắm, mọi người mau vào đi. Đồ đạc tôi sẽ bảo người trong viện thu dọn.” Nói xong, bà dẫn họ đi vào, dọc theo đường đi giới thiệu tình huống ở viện phúc lợi.
Trang Kỳ nghe rất nghiêm túc.
Cố Húc lại chẳng để ý mấy, tay cầm ô còn mắt thì đảo quanh khắp viện phúc lợi cho đến khi tìm được bóng hình quen thuộc mới để lộ nụ cười.
“Cố Húc…”
Trang Kỳ ở bên cạnh gọi.
Thấy anh không phản ứng, chỉ tập trung nhìn về đúng một phía, cô cũng nhìn theo. Vừa bắt gặp người đứng giữa đám trẻ, Trang Kỳ đã hiểu ngay vì sao tổ tông lại muốn chạy đến đây vào ngày lạnh như này, gửi tiền còn đến tặng đồ, thậm chí lúc mệt còn không ngủ.
Hóa ra có người trong lòng ở đây.
Chậc.
Trang Kỳ lười để ý đến anh.
Chẳng biết Lâm Phương nghĩ gì mà hỏi Cố Húc: “Tôi suýt thì quên mất chuyện hôm nay Tiểu Nguyễn cũng tới. Cô bé cũng là người trong giới giải trí đấy. Không biết thầy Cố có quen không?”
Cố Húc cầm ô đứng giữa trời tuyết, ngắm cô gái luôn cười tươi khi bị đám trẻ vây quanh, ý cười càng lúc càng hiện rõ.
Anh cứ nhìn mãi ra chỗ xa xa, hơi ngửa đầu, cười nói: “Quen.”
Anh vừa dứt lời, Nguyễn Tinh Trầm ở trong phòng như cảm nhận được gì đó, xoay người nhìn qua. Thấy Cố Húc ở bên ngoài, phản ứng đầu tiên của cô là ngạc nhiên, sau đó thì dụi mắt, xác nhận mình không nhìn nhầm mới chào mấy bạn nhỏ trong phòng, đi ra ngoài.
Nguyễn Tinh Trầm hơi ngẩng đầu, hỏi Cố Húc đang cầm ô đứng trước mặt mình: “Thầy Cố, sao anh lại ở đây?”
Xong, cô quay sang chỗ Lâm Phương với Trang Kỳ, ấp úng nói: “Người tài trợ mà nãy viện trưởng Lâm nhắc đến là thầy Cố sao?”
Nguyễn Tinh Trầm tới đây lúc sáng. Khi ấy, viện trưởng Lâm nói với cô rằng hôm nay sẽ có một nhà tài trợ đến và cô không hỏi thêm. Ai ngờ, người đến lại là Cố Húc.
Cố Húc cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, hơi nhếch môi, quan sát ánh mắt thôi cũng thấy anh đang vui. Nghe cô hỏi, anh trả lời rất đỗi tự nhiên: “Trước đó, Trang Kỳ có nhắc tới mấy viện phúc lợi ở thành phố A với tôi. Tôi thấy nơi này không tồi nên nhân dịp nay rảnh đến xem thử.”
“Không ngờ…”
Anh cười, dịu dàng nói: “Không ngờ lại gặp được em ở đây.”
Trang Kỳ đứng bên cạnh: …
Kẻ dở hơi này nói dối giỏi quá cơ, y như thật vậy.
Cô không thể vạch trần lời nói dối vào lúc này, đành gật đầu thay cho lời chào Nguyễn Tinh Trầm, tự giác nói với Lâm Phương: “Viện trưởng Lâm, tôi muốn biết thêm một số chuyện liên quan đến viện phúc lợi. Chúng ta vào văn phòng trò chuyện nhé?”
Lâm Phương không có ý kiến.
Hai người kia đi rồi mà Nguyễn Tinh Trầm vẫn ngẩng đầu nhìn Cố Húc với vẻ không thể tin được.
Này, này cũng quá trùng hợp?
Cố Húc tùy tiện chọn một viện phúc lợi lại chọn trúng chỗ cô?
Tuy khá ngạc nhiên nhưng Nguyễn Tinh Trầm không mảy may nghi ngờ Cố Húc, thấy bên ngoài tuyết rơi liền nói: “Thầy Cố, chúng ta vào nhà đi.”
“Được.”
Nãy hai người đứng bên ngoài nói chuyện, có không ít bạn nhỏ đổ xô ra xem, đứng trước cửa sổ quan sát. Độ tuổi các bé khá nhỏ, khoảng từ năm đến mười tuổi nhưng rất thông minh. Thấy Nguyễn Tinh Trầm đưa Cố Húc vào, một bé ngây thơ hỏi: “Chị Tiểu Trầm ơi, đây là bạn trai chị ạ?”
Nhớ đến hôm qua mình còn bị gọi là “bà mợ”, Nguyễn Tinh Trầm xấu hổ đỏ mặt, liếc Cố Húc một cái, thấy anh không tức giận mới nhỏ giọng phủ nhận: “Không phải.”
“Anh ơi, anh không phải bạn trai của chị Tiểu Trầm ạ?” Một đứa bé ngẩng đầu nhìn Cố Húc, giòn giã hỏi: “Thế anh là ai?”
Thật ra, Cố Húc không thích trẻ con lắm, cảm thấy chúng quá ồn ào, rất đau đầu. Nhưng nghe vậy, anh nhướng mày, đánh giá bé vừa rồi rất có mắt quan sát. Sau đó, anh nhìn về phía cô. Ai đó đỏ mặt cúi đầu, đến tai cũng phiếm hồng.
Anh cười, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, ngồi xổm xuống, xoa đầu bé và nói: “Anh à? Anh chỉ là người bình thường thôi.” Xong, nhìn xung quanh một lượt: “Các em đang chơi gì thế? Để anh chơi cùng các em nào.”
Lời anh thuận tiện giải vây cho cả Nguyễn Tinh Trầm. Trẻ con ưa náo nhiệt, nghe có người muốn chơi cùng mình thì đổ xô tới, chẳng mất bao lâu đã vây quanh hết chỗ Cố Húc.
Nguyễn Tinh Trầm đứng ở một góc nhìn bọn họ.
Tuy mặt hây hây đỏ nhưng trái tim đập “thình thịch” ban nãy đã bình tĩnh hơn. Cô không hùa vào theo mà chỉ đứng một bên xem Cố Húc chơi đùa với bọn trẻ.
Cô nhớ trước kia có một chương trình mời Cố Húc làm khách quý. Tập anh tham gia có thể coi là “tai nạn” của chương trình. Trong khi những người “bố” khác nghiêm túc chăm sóc trẻ nhỏ, dịu dàng vô cùng thì Cố Húc…
Toàn bộ quá trình làm lơ quy tắc của chương trình, thấy trẻ con khóc là sa sầm mặt cho nên mấy đứa trẻ đó thấy anh như chuột thấy mèo. Đừng nói khóc, ngay cả nghẹn ngào thôi còn chẳng dám.
Sau khi chương trình lên sóng, có người phỏng vấn Cố Húc, hỏi: “Sau có con, anh định chăm sóc con thế luôn sao?”
Nguyễn Tinh Trầm nhớ rất rõ lúc ấy Cố Húc hờ hững đáp: “Không. Nếu là con tôi, có khi tôi ra tay luôn.”
Từ đó trở đi, không chương trình nào có motip như thế tìm Cố Húc.
Thậm chí, có không ít người lôi chuyện này ra để bôi nhọ anh, nói anh về sau chắc chắn không phải là một người bố tốt.
Nhưng giờ xem ra, Cố Húc rất có kiên nhẫn, bị nhiều trẻ con vây quanh mà không thấy phiền. Nếu sau có con, anh sẽ là một người bố tốt.
Không, không phải sẽ là.
Mà là chắc chắn.