Từ chân đến lưng chừng núi chìm ngập trong sương mù màu đỏ, bên trong thấp thoáng trông thấy những tảng đá lởm chởm và bóng cây khô héo. Nơi đây tĩnh mịch đến chết chóc, ngoài tiếng bước chân của Thập Nhị Nương thì chẳng còn âm thanh nào khác, còn đáng sợ hơn rừng Ác Quỷ lúc trước gấp mấy trăm lần. Ít nhất trong rừng Ác Quỷ còn có sinh vật sống, còn ngọn núi này hoàn toàn là vật chết.
Thập Nhị Nương đi qua màng sương mù đỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng răng va vào nhau run lập cập, nàng cúi đầu nhìn rồi bật cười không đúng thời điểm cho lắm. Nàng ôm Kim Bảo trên tay, chưa bỏ xuống, bấy giờ trông thấy cậu ta đang bịt chặt hai mắt, sợ đến run lẩy bẩy.
“Kim Bảo, sợ không?” Nàng biết rõ rồi mà còn hỏi.
“Sợ.” Giọng Kim Bảo nghe như sắp khóc tới nơi, “Thập Nhị Nương, ở đây có ma không?”
Thập Nhị Nương: “Không hề, dù khung cảnh không đẹp gì cho cam nhưng ta bảo đảm trên núi không có con ma nào hết.”
Đúng thật là vậy, năm xưa người chết trên núi đa số là ác phỉ nhưng hồn phách của bọn họ hoàn toàn bị hiến tế vào năm mươi năm trước rồi, đến nửa mảng hồn cũng không còn. Sương mù đỏ hiện tại chỉ là một ít oán khí còn lại mà thôi.
Người chết nhiều, còn là kẻ ác, lúc chết quá thê thảm, không cam lòng và oán hận tích tụ lâu ngày sẽ ngưng kết thành oán khí, quanh quẩn mãi trên núi không tan biến.
Kim Bảo không biết những chuyện này, cậu ta nghe thấy không có ma thì yên tâm hơn một chút, cậu ta nhìn xung quanh qua kẽ hở ngón tay, “Nhưng mà, ở đây, ở đây cũng đáng sợ quá, giống như địa phụ vậy á, có phải dưới địa phụ cũng đáng sợ thế này không?”
Thằng bé này còn không biết mình từng dạo qua địa phủ một lần. Dưới địa phủ không hề đáng sợ chút nào, đặc biệt là dòng Vong Xuyên và hoa Bỉ Ngạn trên bờ, thậm chí còn được xem là đẹp.
“Kim Bảo, chúng ta đi vào trong xem. Ta cũng không biết tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì, ngươi nhất định phải theo sát ta đấy.” Thập Nhị Nương nghiêm túc nói.
Kim Bảo đáp ừm rồi được Thập Nhị Nương thả xuống. Nhưng khi chân chạm đất, cậy ta la toáng lên: “Aaa Thập Nhị Nương, dưới giày, dưới giày!”
Thập Nhị Nương lại ôm cậu ta lên, nhìn xuống dưới giày, bên dưới đang bốc khói như vừa bị thiêu đốt.
“Biết bao nhiêu năm rồi ngọn núi này vẫn độc như vậy.” Thập Nhị Nương vỗ trán rồi đẩy Kim Bảo ra sau lưng, “Ôm chặt cổ vào, ta cõng ngươi đi. Ôm chặt đấy, lỡ mà rớt xuống, ừm, chắc sẽ thành đống xương khô đó.”
Kim Bảo vội vàng ôm chặt cổ Thập Nhị Nương. Thập Nhị Nương bị siết đến mức phải ngước đầu lên, “Ê ê ê đùa thôi mà, đừng dùng sức vậy, Thập Nhị Nương sắp bị ngươi siết chết rồi nè!”
Kim Bảo hít hít mũi, ôm Thập Nhị Nương như con khỉ nhỏ ôm cây. Thập Nhị Nương vừa quan sát xung quanh vừa dặn dò cậu ta, “Đừng có lau nước mũi lên người ta đó.”
Nàng nhanh chóng xác định rõ đường đi, sau đó đi về phía một hướng. Lát sau, nàng nhìn thấy một ngôi thần miếu quen thuộc.
Ngôi miếu này là thần miếu trên Chướng Âm Sơn, cũng là lối vào địa cung mà đám ác phỉ kia chế tạo năm mươi năm trước, và là… nơi Thập Nhị Nương sống lại.
Mái hiên cao vút, cánh cửa đen ngòm mở rộng, hai tòa bảo tháp và lư hương còn vương đầy vết tích khói lửa. Lúc trước Thập Nhị Nương cũng từng trông thấy nó ở ảo ảnh trong rừng Ác Quỷ nhưng đó chỉ là huyễn cảnh, không phải thật. Càng bước đến gần, biểu cảm trên mặt Thập Nhị Nương hoàn toàn biến mất. Nàng đứng trước thần miếu, ngẩng đầu nhìn bộ xương trắng treo trước cửa.
Nhìn một hồi, nàng nhấc chân bước vào trong.
Phía trong đại điện thần miếu còn vương vãi rất nhiều vết máu đen. Mấy chục năm đã qua nhưng ảnh hưởng của trận pháp vẫn còn đấy, mùi vị kỳ quái phảng phất không tan đi. Riêng một vùng ở giữa đại điện là khác biệt nhất, bởi nơi đó không có vết đen, mà trên mặt đất sạch sẽ còn đặt một cỗ quan tài bằng ngọc.
Thập Nhị Nương giẫm lên những vết đen, bước đến trước ngọc quan, giơ tay sờ ngọc quan màu xanh.
Trước mắt tối sầm lại, dường như nàng lại trở về cái đêm của năm mươi năm trước.
Nàng tỉnh lại từ trong ngọc quan, đồng thời cũng trở về từ Minh Phủ. Thứ đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt ra là những vết máu thấm đầy trong đại điện và rất nhiều thi thể, mùi máu nồng nặc suýt nữa khiến nàng lầm tưởng mình đang ngâm mình trong bể máu. Còn tứ đồ đệ Vi Hành của nàng thất khiếu chảy máu, quỳ trước ngọc quan, bái lạy nàng, đầu vùi thật sâu xuống đất.
“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, đồ nhi, biết sai rồi.”
Hắn chỉ nói một câu như thế rồi chết đi trong tư thế đó. Hồn phách của hắn tan biến ngay trước mắt nàng, vào khoảnh khắc đó, Thập Nhị Nương nghĩ bản thân người làm sư phụ như nàng thật hoang đường biết mấy.
Vi Hành là tứ đồ đệ của nàng, mặc dù người ta đồn hắn là người không được yêu thương nhất nhưng thật ra Liên Hề Vi không hề bạc đãi hắn. Có điều trong số các đồ đệ thì đại đồ đệ Chấp Đình ở bên nàng nhiều năm, được nàng tin cậy nhất, còn nhị đồ đệ Tắc Dung và tam đồ đệ Tắc Tồn cũng ở bên nàng một khoảng thời gian rất dài. Tam đồ đệ Tắc Tồn ưa làm nũng với nàng, tiểu đồ đệ Chiêu Nhạc thì khỏi phải nói, nữ đệ tử duy nhất, từ lúc mới chào đời đã được đưa tới chỗ nàng nuôi dưỡng nên càng thêm thân thiết.
Chỉ riêng tứ đồ đệ Vi Hành là đệ tử thu nhận ngoài ý muốn, lúc hắn nhập môn tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tính tình lại ít nói, hơi nhút nhát, không nhiệt tình giống như tam đồ đệ, bình thường rất hiếm khi chủ động đến tìm nàng. Liên Hề Vi cũng không biết nên đối đãi với đồ đệ này như thế nào mới phải, thế là chỉ đành giao cho Chấp Đình và Tắc Dung trông nom.
Nhưng nàng không ngờ rằng cuối cùng lại đi tới bước đường này. Dù là tam đồ đệ Tắc Tồn hay tứ đồ đệ Vi Hành đều có thể xem như là khi sư diệt tổ. Năm đó, khi Liên Hề Vi trách phạt hai người họ, trong lòng đương nhiên có tức giận nhưng phần nhiều là tự trách bản thân, cảm thấy mình làm sư phụ quá tất trách mới khiến bọn họ nảy sinh ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy.
Nàng phạt Tắc Tồn và Vi Hành thật nặng, vốn tưởng bọn họ ít nhiều sẽ sinh lòng oán hận nhưng nàng không ngờ, sau khi nàng chết đi Vi Hành lại có thể vì phục sinh nàng mà gây ra loại chuyện như vậy, sau đó rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
Thân làm sư phụ, Liên Hề Vi không đành lòng, mà cũng rất đau xót. Tình cảm của con người, cho dù là thần tiên lợi hại tới mấy cũng không thoát khỏi. Mãi cho đến tận bây giờ, nhớ lại tình cảnh lúc ấy nàng vẫn thấy đau lòng khó nói nên lời.
Đêm đó, Thập Nhị Nương tỉnh lại, trên mặt có thêm mệnh chú dùng để ngăn cản nàng sử dụng linh lực, chết mất một đồ đệ, trên núi lại chất chồng biết bao thi thể. Tất cả thi thể được đặt theo quy luật ở khắp nơi trên núi, cả ngọn núi biến thành một đại trận, dùng sinh linh trên núi làm vật tế, thần miếu làm mắt trận.
Tất cả đều như nói với Thập Nhị Nương rằng tứ đồ đệ Vi Hành của nàng muốn phục sinh nàng mà làm ra những chuyện này. Đây là sự thật bày ra trước mắt nhưng Thập Nhị Nương vẫn thấy hơi nghi ngờ.
Một trận pháp nghịch thiên để nàng sống lại thế này thật sự chỉ dùng một số sinh mạng bù đắp sao? Nếu trận pháp đó chỉ để mở Quỷ Môn thì Thập Nhị Nương tin, muốn mở Quỷ Môn thật sự mà không phải tiểu Quỷ Môn thì quả thật cần bỏ ra cái giá như thế. Nhìn cảnh tượng âm khí xâm nhập toàn bộ Chướng Âm Sơn thì thật sự đã mở Quỷ Môn.
Nhưng muốn thân thể nàng khôi phục như ban đầu, chết đi sống lại, trận pháp đó làm được thật ư? Chỉ một mình Vi Hành có thể hoàn thành tất cả ư? Trong đây nhất định còn thứ gì đó mà nàng không biết, nhưng khi ấy Thập Nhị Nương không muốn truy cứu đến cùng. Biết được bí mật của Chấp Đình và bí ẩn của Bồng Lai tiên sơn năm xưa, tận mắt chứng kiến Vi Hành hồn phi phách tán, mọi thứ đã đủ khiến nàng chán nản chẳng còn hơi sức đâu truy cứu tiếp.
Có ý nghĩa gì chứ, sinh ra không do mình, chết đi cũng chẳng do mình, cho dù nàng là sơn chủ Doanh Châu tiên sơn, tu thành tiên thân, được người người ca tụng thì đã sao, có rất nhiều chuyện nàng vẫn không làm được. Với Chấp Đình và Tắc Dung, nàng lực bất tòng tâm, với Tắc Tồn và Vi Hành, nàng cũng lực bất tòng tâm, cái gì cũng lực bất tòng tâm. Một chuỗi những sự chuyện xảy ra vào năm mươi năm trước là lần thứ hai Thập Nhị Nương cảm thấy mình bất lực, lần đầu tiên là khi chứng kiến cha nàng độ không qua lôi kiếp, người mất đạo tan.
Thập Nhị Nương bỏ tay xuống, sắc đỏ trong mắt cũng mau chóng tiêu tan.
“Thập Nhị Nương?” Kim Bảo sau lưng nàng cảm nhận được nàng hơi là lạ, do dự lên tiếng gọi.
Thập Nhị Nương cởi bỏ tấm vải đen che mặt, lắc đầu, “Không có gì, ta chỉ đang nghĩ cái quan tài ngọc này hình như rất đáng tiền thì phải.”
Kim Bảo: “Phải ha, hay là lúc đi chúng ta đem nó theo luôn đi?”
Thập Nhị Nương: “…” Ta chỉ nói vậy thôi ngươi còn dám tin thật đấy à.
“Xì, có kẻ còn nhanh hơn cả Vu gia à.” Giọng nói khàn khàn vang lên,sau đó một nam tử cao gầy xõa tóc bước vào trong thần miếu.
Nam tử cao gầy này cứ ngỡ mình là người nhanh nhất, ai dè lúc đến thần miếu thì trông thấy một người nhanh hơn hắn một bước. Có thể đi trước hắn thì chắc cũng có chút bản lĩnh đấy, không thể xem thường được. Nam tử đó híp mắt đánh giá Thập Nhị Nương từ trên xuống dưới và Kim Bảo trên lưng nàng, chưa dám hành động khinh suất.
Ai cũng biết, những kẻ khó chọc nhất ở tu tiên giới không phải những tên nhìn bên ngoài có vẻ lợi hại mà là nữ nhân và con nít trông có vẻ yếu ớt, bởi một khi đạt đến cảnh giới nhất định thì đáng gờm vô cùng. Nam tử đó nghĩ thế nên chưa dám tiến lên.
Thập Nhị Nương nhìn nam tử đó mấy cái, rất nhanh đã nhận ra hắn là tên nào, sau đó không kiềm được nghiến răng.
Nam tử này rất có tiếng tăm ở tà đạo, tên là Ảnh Vu. Nghe nói hắn xuất thân từ bộ tộc nào đó, sở trường về các loại tạp môn kỳ học.
Có thể đứng vào hàng ngũ danh tiếng trong tà đạo thì chuyện xấu phải làm cho tới cùng. Năm xưa Liên Hề Vi chưa tìm tới cửa giết hắn thì hắn đã tự dâng mình tới cửa rồi, còn lớn họng nói muốn mang đệ nhất mỹ nhân về duy trì hương hỏa nhà mình.
Vừa nói hết câu, Liên Hề Vi chưa kịp động thủ hắn đã bị người ta bao vây, nhưng mà hắn không những không bị thương còn giết hết tất cả những người vây giết hắn, sau đó ném ra trước cửa cổng Doanh Châu tiên sơn.
Cổng nhà mình bị ném nhiều thi thể chính đạo tiên môn và tà đạo như thế, đối với loại hành vi khiêu khích này, thân làm sơn chủ Liên Hề Vi làm sao mà nhịn cho được. Nàng lập tức rút kiếm truy sát Ảnh Vu khắp nơi từ trên trời xuống đất, truy sát hắn suốt mười tháng, khí thế như kiểu không giết được hắn thì tuyệt đối không chịu dừng tay.
Tuy có danh xưng đệ nhất mỹ nhân nhưng chẳng ai cho rằng Liên Hề Vi là một mỹ nhân yếu đuối cần người ta bảo vệ. Ngược lại, phần lớn những người ái mộ nàng đều kính sợ nàng theo bản năng, đó là nỗi sợ khi đối mặt với kẻ mạnh.
Hề Vi thượng tiên đẹp nhất là khi mặt đằng đằng sát khí, một kiếm giết chết kẻ địch. Không nhớ là ai nói như vậy mà sau này có rất nhiều người tới khiêu chiến nàng, cam tâm tình nguyện chết dưới kiếm của nàng. Liên Hề Vi không tài nào hiểu nổi những con người tự tìm đường chết ấy. Trong số đó, chỉ có vị này đây là năm lần bảy lượt tới khiêu khích nàng, còn bị nàng chém tơi bời tơi tả mấy lần. Liên Hề Vi thật chẳng hiểu nổi.
Trong vòng mười tháng Liên Hề Vi giết Ảnh Vu ba mươi ba lần, chính nàng cũng bị trọng thương mấy lần nhưng không biết Ảnh Vu tu luyện pháp thuật gì mà lần nào cũng giết không chết. Dù là chém qua đầu hay đâm thủng tim, thiêu thành tro hắn cũng có cách sống lại, giống như Liên Hề Vi chỉ giết những con rối của hắn thôi vậy. Mỗi lần bị nàng giết pháp lực của Ảnh Vu sẽ suy giảm mạnh nhưng đợi hắn chui vào đâu khôi phục pháp lực rồi lại hung hăng đi khiêu khích Liên Hề Vi giết hắn tiếp.
Giết tới cùng, Liên Hề Vi cũng mệt rồi. Lần nào tên Ảnh Vu này cũng rất hưng phấn, hai mắt phát sáng, đặc biệt là lúc bị nàng giết lần nữa, Liên Hề Vi cảm thấy hắn đang mong chờ kiếm của nàng xuyên qua đầu hắn vậy. Quá mức là phiền, lại thêm sắp đến thọ thần của Chấp Đình nên nàng không dây dưa với Ảnh Vu nữa, bỏ về Doanh Châu tiên sơn.
Nói thật, Liên Hề Vi từng giết biết bao nhiêu tu sĩ tà môn nhưng Ảnh Vu này là tên khó giết nhất. Nhiều năm sau, lúc tâm trạng nàng không tốt mới phản ứng lại khiêu khích của Ảnh Vu, tìm giết hắn mấy lần, đến khi tâm trạng tốt thì lơ đi không thèm quan tâm.
Ảnh Vu này đúng là thủ lĩnh của vạn ác, sau này có mấy tu tà tới khiêu khích hòng khiến nàng nổi điên lên đều học theo tên Ảnh Vu này. Liên Hề Vi thật sự chẳng nuốt nổi những phiền phức này.
Đương lúc nhớ lại chuyện truy sát Ảnh Vu ngày xưa thì trong sơn thần miếu lại xuất hiện thêm một vị.
– Hết chương 028 –