Chấp Đình ngồi trên cùng, tiếp sau đó là người của ba tiên sơn còn lại. Hôm nay, ngoài đại diện sơn chủ của các tiên môn, còn có trưởng lão và phong chủ của ba tiên sơn.
Lúc trước Doanh Châu phát thiệp mời cho tất cả các tu sĩ có tiếng tăm trong tu tiên giới, hôm nay ngồi trên đây không chỉ có người của tứ đại tiên sơn mà còn rất nhiều người có danh vọng trong các động thiên phúc địa và đệ tử, trưởng lão của các môn phái lớn, tán tu có tu vi đạt tới Hóa Tiên cảnh cũng có vài người.
Những tu sĩ còn lại thì ngồi trong Ngọc Yến cung dưới Lạc Thiên đài để cùng dự yến tiệc. Hai nơi cách nhau một khoảng xa nhưng giọng nói của Chấp Đình vẫn xuyên qua hàng ghế trên cùng đến tai những người ngồi dưới Ngọc Yến cung một cách rõ ràng.
“Hai năm trước, ta đi nhầm vào một bí cảnh, có được không ít linh bảo từ đó.”
Chấp Đình vừa nói xong, phía trên còn ổn chứ những người dưới Ngọc Yến cung đã bắt đầu xôn xao. Bí cảnh! Linh bảo! Ngày nay, thiên địa linh khí không còn dồi dào như xưa, thiên tài địa bảo xuất hiện ngày càng hiếm. Số ít bí cảnh đều nằm trong tay các đại tiên sơn, những tiểu môn phái còn lại chẳng hưởng được tí nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử của các đại tông tiên môn ngày càng vượt xa mình.
Mà tu hành như chèo thuyền xuôi dòng nước, không tiến tất sẽ lùi, ai ai cũng muốn giành trước. Nếu có linh bảo bên người thì tất nhiên sẽ có nhiều cơ hội hơn người khác.
Chấp Đình không nhanh không chậm nói: “Ngoài linh bảo ra còn rất nhiều linh dược linh đan, thậm chí còn vài bộ pháp công pháp quyết cao cấp.”
Lần này, đến những người ngồi phía trên cũng ngạc nhiên chấn động. Linh dược linh bảo thì thôi đi nhưng công pháp là nền tảng của các đại tông môn, đến cả tứ đại tiên sơn cũng chỉ có mấy bộ công pháp cao cấp thôi. Một bộ công pháp như thế có thể giúp một môn phái nhỏ vươn lên thành môn phái thượng lưu. Thế là biết công pháp cao cấp này quan trọng tới nhường nào rồi.
Nhưng thứ thật sự khiến bọn họ động lòng là ý nghĩa phía sau lời nói của Chấp Đình, đó là bí cảnh chưa từng được biết đến, ở đó chắc chắn còn nhiều món quý giá hơn nữa!
Chấp Đình nhìn biểu cảm của mọi người, nói; “Ta sẽ mở đại hội tiên đạo trên Doanh Châu tiên sơn, cùng luận bàn với chư vị tiên hữu, cuối cùng ta sẽ chọn ra năm ngàn người để tặng phần lớn linh bảo linh dược có được từ bí cảnh, mười người đầu tiên sẽ có được một bộ công pháp từ cao cấp đến thứ cấp.”
“Và năm ngàn người giành chiến thắng này sẽ có cơ hội đi vào bí cảnh cùng với ta.”
Chấp Đình nói xong, dưới Ngọc Yến cung ồn ào bàn tán, những người hàng trên cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn có người nhìn Chấp Đình bằng ánh mắt sáng rực. Chu Đan thượng tiên Nguyễn Huỳnh ngồi phía bắc nhìn quanh một lượt, lên tiếng trước: “Chấp Đình thượng tiên thật có khí phách, cơ hội thế này lại tặng không cho chúng ta, mấy người chúng ta chẳng làm gì cả mà chiếm được phần lợi ích này của ngươi rồi, thế bảo mọi người phải thế nào mới hợp lẽ đây.”
Nàng ta vừa nói đôi mắt phượng cong cong nhìn Chấp Đình, nụ cười mang ý tứ sâu xa.
Trên chỗ ngồi của Phương Hồ tiên sơn phía nam, thiếu sơn chủ Thôi Ngọc Đồng cười vang nói: “Nguyễn cô cô, người bạn này của ta tâm tại thiên hạ thương sinh, huynh ấy làm chuyện thế này ta không thấy lạ chút nào. Nếu Nguyễn cô cô cảm thấy không ổn thì bỏ đi, để tiểu chất (*) mày dày đây nhận thêm vài phần. Mấy linh bảo linh dược đó Phương Hồ tiên sơn ta không chê nhiều đâu.”
Cuộc đời Chu Đan thượng tiên Nguyễn Huỳnh ghét nhất là nghe người ta gọi tuổi tác của mình, nên khi nghe Thôi Ngọc Đồng gọi như thế, sắc mặt nàng ta lạnh đi, lại nghe thêm mấy lời khích bác của hắn ta, chỉ hận không thể giáo huấn tên nhóc này một trận. Nhưng nàng ta vẫn còn hơi kiêng dè lão sơn chủ của Phương Hồ tiên sơn, chỉ sợ đánh nhỏ lớn ra mặt (*) thôi, bây giờ còn chưa phải lúc trở mặt nhau. Nàng ta hừ lạnh nói: “Tiểu tử không biết trời cao đất dày, ôm đồm bừa bãi, cuối cùng bị người ta gạt còn không biết.”
Ý của nàng ta là Chấp Đình không có ý tốt, dùng bí cảnh lừa gạt người khác. Hai tiên sơn Phương Hồ Viên Kiệu vừa lên tiếng đã muốn đối đầu nhau, đệ tử của Đại Dư tiên sơn ngồi phía tây đến đại diện cho Thương Lâm Tị không dám hé răng nửa lời, im phăng phắc ngồi trên ghế giả vờ như mình chỉ là người giả mà thôi.
Chấp Đình ngồi trên ghế chủ vị để mặt bọn họ đấy khẩu một hồi, sau đó mới nói: “Tên gọi của bí cảnh này lúc nãy ta còn chưa nói.”
Thôi Ngọc Đồng nghe vậy bèn cười nói, “Chấp Đình thượng tiên đừng trêu đùa nữa, mau nói đi, để tiểu đệ nghe xem nơi đó có lai lịch ghê gớm cỡ nào.”
Chấp Đình khẽ gật đầu với y, mỉm cười nói: “Là Hàm Dương bí cảnh.”
Hiện trường bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, có một vị tán tu thất thố đứng bật dậy, hỏi liên hồi: “Là Hàm Dương đó ư?!”
Mọi người nhìn chằm chằm Chấp Đình, thấy hắn gật đầu thì ai nấy đều kích động đỏ cả mặt. Một vị trưởng lão của Phương Hồ tiên sơn vuốt râu lẩm bẩm: “Hóa ra là Hàm Dương! Là Hàm Dương!”
Thậm chí cả Chu Đan thượng tiên Nguyễn Huỳnh còn đề cao cảnh giác ban nãy cũng lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, huống chi là những người khác.
Phía dưới Ngọc Yến cung có người còn chưa biết “Hàm Dương” là thứ gì, người biết chuyện vẻ mặt đầy kích động giải thích: “Hàm Dương là vị thần cuối cùng của thế giới này từ ngàn năm trước…”
Tương truyền Hàm Dương là vị thần cuối cùng trong trời đất, sau khi y chết, linh hồn không vào luân hồi mà hóa thành thiên địa linh khí, mà các loại bảo vật y để lại được cất giữ trong Quân Thiên Trượng. Quân Thiên Trượng này là một không gian độc lập, bên trong không chỉ có linh bảo linh vật của Hàm Dương để lại mà linh dược và linh thú sinh trưởng trong đó cũng đếm không xuể, ngoài ra còn rất nhiều công pháp pháp quyết y để lại.
Chỉ như thế thôi đã đủ khiến người ta đổ xô vào như xua vịt. Trong truyền thuyết còn nói trước khi Hàm Dương biến mất đã dùng tu vi cả đời mình luyện chế ra thần khí. Mặc dù không biết cụ thể thần khí ấy là vật gì nhưng nó đang ở đâu thì chẳng còn gì để nghi vấn.
Những thứ đầy đều được cất trong Quân Thiên Trượng ở Hàm Dương bí cảnh.
Nhưng bí cảnh này đã biến mất theo cái chết của Hàm Dương, tuy năm xưa có rất nhiều tu sĩ tham vọng muốn một bước lên mây tìm kiếm điên cuồng nhưng ngàn năm trôi qua vẫn không ai có thể tìm ra tung tích của Hàm Dương bí cảnh.
Ai ngờ đến hôm nay đột nhiên lại có được tin tức của nó từ Chấp Đình thượng tiên. Vậy mà trước kia hắn không hề tiết lộ một lời, thật khiến người ta kinh ngạc. Mà ai cũng biết Hàm Dương bí cảnh là bảo sơn khổng lồ tới nhường nào, thế mà hắn vẫn vững vàng như núi.
Mọi người kích động, bàn tán xôn xao xong thì một vị nam tử trung niên tuấn lãng cất lời: “Chấp Đình thượng tiên, không biết ngài có kế hoạch gì về Hàm Dương bí cảnh này? Trên dưới Dương Hiến cung ta sẽ toàn lực phối hợp.”
“Hành Vân động tiên ta cũng vậy!”
“Khoan đã.” Chu Đan thượng tiên hỏi tiếp, “Chấp Đình thượng tiên, ngươi nói Hàm Dương bí cảnh thế có chứng cứ gì không? Sự việc trọng đại, chúng ta không thể không cẩn thận, chỉ nghe lời một phía từ Chấp Đình thượng tiên thì e là không phục chúng được.”
Thôi Ngọc Đồng định nói gì đó nhưng bị một vị trưởng lão phía sau kéo lại nên chỉ đánh ngậm miệng, cười khẩy nói nhỏ: “Nghi ngờ cái gì mà nghi ngờ, có bản lĩnh thì sau này đừng có đi.”
Chu Đan thượng tiên xem như không nghe thấy, chỉ đợi Chấp Đình trả lời mình. Dù nàng ta có hẹn với Thương Lâm Tị trước rồi nhưng món lợi ích khổng lồ bày ra trước mắt thế này nàng ta có thể trơ mắt bỏ qua được hay sao, nếu Chấp Đình có thể cho nàng ta nhiều hơn thì nàng ta cũng không ngại đổi hướng sang Chấp Đình đâu.
Chấp Đình nói: “Chu Đan thượng tiên nói cũng có lý, đúng thật không thể chỉ nghe lời một phía từ ta.” Dứt lời, hắn phất tay áo, vô số linh bảo linh dược lấp lánh linh quang xuất hiện trên Lạc Thiên đài.
“Đây là linh bảo ta mang về trong lần vô ý rơi vào Hàm Dương bí cảnh, các vị quan sát khí cơ linh tức bên trong sẽ rõ. Còn nữa, lúc ấy ta cảm thấy nơi đó hơi kỳ dị nên đã dùng pháp bảo tùy thân ghi lại một số cảnh tượng nhìn thấy, mọi người có thể xem.”
Ánh mắt của mọi người còn đang tập trung vào đống linh bảo, nghe thế thì vội vàng ngẩng đầu nhìn Chấp Đình lấy ra một miếng bạch ngọc. Trên bạch ngọc dần hiện lên một vùng giống như tiên cảnh bình thường. Cảnh sắc nơi đó còn chẳng đẹp bằng Doanh Châu tiên sơn nhưng mọi người xem không chợp mắt.
“Thứ sinh trưởng trên đất kia há chẳng phải là, chẳng phải là Tử Diệp Nhục Chi sao?!” Một vị lão đan sư rất có danh vọng ôm ngực, mắt nhìn chầm chậm vào khung cảnh trước mặt, hơi thở dồn dập.
Sau đó, nhiều người nối tiếp nhau ngạc nhiên hô lên, “Đó là cây Liên Âm đã thất lạc nhiều năm!”
“Một cục to thế kia là Vân Kim Ngọc Thủy ư?!”
Cảnh tượng chỉ có một đoạn ngắn nhưng sau khi kết thúc mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, còn chìm trong hồi tưởng về những gì được thấy lúc nãy. Hiển nhiên, đó chỉ là một góc trong bí cảnh nhưng như thế cũng đã đủ khiến bọn họ động lòng rồi. Trong mắt toàn là hình ảnh của thiên tài địa bảo và nhiều linh vật đã tuyệt chủng từ lâu, ngoài Hàm Dương bí cảnh ra thì chẳng còn nơi nào có những thứ này. Lợi ích to lớn nhường ấy, tất cả những người có mặt tại đây làm sao không động lòng cho được.
Chấp Đình ngồi trên ghế chủ vị, không bỏ sót biểu cảm của bất cứ ai, hắn mỉm cười nói: “Hai năm trước ta vô ý đi nhầm vào Hàm Dương bí cảnh, ở trong đó một lúc thì bị đẩy ra, lúc ta muốn tìm lại lần nữa thì không tài nào tìm ra vị trí của bí cảnh. Hai năm qua, ta bế quan vô số lần nhằm tìm cách để bí cảnh hiện thế, nay cuối cùng đã có thu hoạch, vì thế mới nhân buổi thọ yến này thông báo với các vị.”
“Chuyện này không phải chuyện nhỏ, Hàm Dương bí cảnh cũng không phải thuộc sở hữu của Doanh Châu tiên sơn ta nên ta mới chia sẻ chuyện này với chư vị, đồng thời cũng mong chư vị phối hợp với ta. Muốn Hàm Dương bí cảnh ẩn trong kẽ hở không gian hiện thế thì một mình ta không thể nào làm được, chuyện này vẫn cần sự hợp lực của mọi người.”
Chấp Đình nói xong, người ở hàng ghế trên nói: “Đó là đương nhiên, nhất định sẽ phối hợp.”
“Chuyện tốt tạo phúc cho tu tiên giới thế này làm sao không đồng ý phối hợp được. Chấp Đình thượng tiên muốn chúng ta làm gì cứ việc nói, Võ Cương Thiên chúng ta tuyệt đối không nói hai lời!”
Mọi người thể hiện thái độ xong còn không quên khen ngợi hắn. Ngay cả Chu Đan thượng tiên cũng chẳng còn nghi ngờ gì nữa, cười tươi phối hợp với không khí nhiệt huyết xung quanh tán dương Chấp Đình mấy câu.
Đợi mọi người yên tĩnh lại, Chấp Đình mới nói ra cách của mình.
“Ta thay đổi một trận pháp tìm được từ Hàm Dương bí cảnh biến nó thành Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận, bốn mắt trận sẽ bố trí lần lượt ở tứ đại tiên sơn, bảy mắt trận nhỏ khác sẽ đặt ở năm phúc địa động thiên và hai môn phái.” Chấp Đình điểm tay, trước mặt mọi người xuất hiện một tấm tinh đồ.
Chấp Đình chỉ tay nói: “Bốn điểm này là tứ đại tiên sơn, bảy nơi khác bao gồm Trường Thịnh Thiên, Võ Cương Thiên, sơn mạch Long Nha, Nam Cung Sơn, Vô Nhai Động, Triều Mộ kiếm phái và Yến Lâm sơn phái. Chỉ cần bố trí mắt trận ở mười một nơi này thì sau khi trận pháp hoàn thành, không quá ba tháng, Hàm Dương bí cảnh sẽ tự động… xuất hiện tại đây.”
Ngón tay hắn chỉ lên một vị trí giữa tứ đại tiên sơn.
– Hết chương 040 –