"Cửu tử nhất sinh ngàn toi luyện"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Thập Nhị Nương chịu ảnh hưởng từ oán khí ngút ngàn tích lũy hơn trăm năm của Giang Ly nên thần hồn đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu dao động, nhưng nàng cố gắng tập trung, không để mình bị ác ý từ sức mạnh của thần châu xâm chiếm.
Ý thức của nàng và sức mạnh đó bắt đầu đấu tranh, vật lộn với nhau.
Bất chợt, trong người Thập Nhị Nương xuất hiện kim quang giống như kim quang tỏa ra từ thần châu.
Kim quang vừa xuất hiện, ý thức Thập Nhị Nương bị kéo vào phần ý thức tăm tối sâu thẳm hơn.
Thập Nhị Nương cố gắng thoát ly sự lôi kéo của ý thức nọ, trong lúc nàng nghĩ thần hồn mình sắp trở về nguyên thể thì lại có biến cố.
Trời đất quay cuồng, nàng lại nếm trải cảm giác choáng váng khi rơi vào ý thức của một cơ thể khác.
Nhưng lần này hơi khác, bởi vì nàng không phụ thuộc vào thân thể của bất kỳ ai mà tự do bên ngoài.
Thứ thu hút sự chú ý của nàng là đứa bé bị Ánh Hoàng thượng tiên dẫn đi, cũng chính là Chấp Đình.
Nàng lơ lửng trên không trung, nhìn xuống dưới, đây là một mật thất, mà trong mật thất này Ánh Hoàng thượng tiên và con trai của ông ta Tiếu Ương thượng nhân đang ngồi đối diện nhau, thử luyện hóa đứa bé ở giữa.
Thời gian hiện tại có lẽ cách lúc Ánh Hoàng thượng tiên mang đứa bé này đi không lâu, bởi vì Thập Nhị Nương nhìn thấy hình hài đứa bé vẫn giống như lúc nhìn thấy trong ký ức của Giang Ly.
"Không được, cha, sức mạnh thần châu trong người nó không thể luyện hóa." Tiếu Ương thượng nhân thu lại công lực.
Ánh Hoàng thượng tiên nhìn đứa bé đau đớn gào khóc, nét mặt không cam lòng và đầy tham lam.
"Ba viên thần châu lận đó, đặt hết trong người một đứa bé còn chưa hiểu chuyện thì lãng phí quá."
Tiếu Ương thượng nhân chần chừ: "Hay là… luyện chế nó thành thần đan?"
Ánh Hoàng thượng tiên phất tay áo: "Vậy thì sức mạnh thần châu bổn sơn chủ có được sẽ giảm đi một nửa! Viên thần châu trong tay ta hiện giờ là của con nên ba viên trong cơ thể đứa bé này ta chắc chắn phải đoạt được."
Ông ta trầm ngâm giây lát rồi hút đứa bé vào lòng bàn tay, điểm lên ngực đứa bé để nó không khóc la nữa, sau đó dò xét kỹ càng linh mạch linh căn trong cơ thể nó.
Ánh mắt Ánh Hoàng thượng tiên hiện ra nét kinh ngạc, sự tham lam trong mắt càng rõ ràng hơn.
Ông ta lẩm bẩm: "Đứa bé có thể chất hơn người, một cơ thể có tư chất cao và linh mạch linh căn tuyệt vời chưa từng có thế này, đây đúng là một thân thể được trời ưu ái."
Ông ta nhìn sang bàn tay già nua của mình, bật cười, "Bổn sơn chủ quyết định rồi, cơ thể có tư chất vô lượng này sẽ trở thành khối thân thể tiếp theo của bổn sơn chủ."
Con trai ông ta Tiếu Ương thượng nhân ngạc nhiên, "Cái này… cha, đứa bé này không có tu vi, cha định đoạt xá(*) nó à? E là nó chịu không nổi đâu."
(*) Đoạt xá là hành động một thần hồn mạnh cưỡng chế chiếm cơ thể một thần hồn yếu hơn.
Ánh Hoàng thượng tiên hừ một tiếng, "Vậy thì nuôi nó một khoảng thời gian, thân thể này của ta còn chịu được, đến khi không được nữa thì thân thể nó sẽ là của ta."
"Trong ba tiên sơn kia, Chu Đan thượng tiên và Thương Hoán thượng tiên đang âm thầm tìm kiếm tung tích của ba viên thần châu còn lại nên sự tồn tại của đứa bé này không thể cho ai khác biết.
Tiếu Ương, con xử lý gọn ghẽ hết những người biết chuyện đi, còn đứa bé này thì cứ để nó ở đây.
Trong thời gian này ta sẽ bế quan, giúp đứa bé này sớm ngày vấn đạo, sau đó ta sẽ hủy đi thần thức của nó, chỉ nuôi dưỡng máu thịt nó, bồi dưỡng thành khối thân thể bổn sơn chủ vừa ý nhất."
"Vâng ạ."
Thập Nhị Nương nổi sát tâm, hận không thể xiên chết hai cha con này ngay tại đây.
Đáng tiếc nàng chỉ là một sợi ý thức bị kéo tới mà thôi, chỉ biết trơ mắt nhìn những chuyện xảy ra mà không thay đổi được gì.
Đứa bé số mệnh nhiều chông gai bên dưới chỉ mới ra đời mà phải đối diện với hoàn cảnh nguy hiểm thế này.
Thập Nhị Nương bất giác giơ tay chạm vào gò má đứa bé, nhưng ngay khoảnh khắc nàng chạm vào nó, một lực hút hút nàng vào trong cơ thể của đứa bé.
Vừa tiến vào cơ thể nó, Thập Nhị Nương sửng sốt.
Vốn dĩ thiên phủ của con nít phải yếu ớt và bình lặng mới phải, nhưng thiên phủ đứa bé này cực kỳ hỗn loạn, linh thức gốc của nó co rút một góc trong thiên phủ, một linh thức lớn mạnh khác chiếm lĩnh cả thiên phủ khiến linh trí gốc của đứa bé lung lay sắp đổ.
Sao lại thế này? Tình trạng này rất giống đoạt xá, nhưng Ánh Hoàng thượng tiên còn chưa động thủ cơ mà, tại sao trong thiên phú thằng bé lại có hai nguồn thần thức? Một thần thức còn lại ở đâu ra?
Chả nhẽ… Thập Nhị Nương bỗng nghĩ đến một khả năng.
Vị Hàm Dương để lại Quân Thiên Trượng, được Chấp Đình nhắc đến với giọng điệu vừa chán ghét vừa thân thuộc, chẳng lẽ trong thần châu mà y để lại còn tàn dư ý thức của y? Nếu một trong những viên thần châu lưu giữ ý thức của y vô tình bị đứa trẻ này luyện hóa, vậy thì tình huống hiện tại cũng hợp lý rồi.
Hàm Dương từng là vị thần cuối cùng trong thiên địa, tu luyện đến thần thì thần thức của y phải mạnh mẽ đến mức nào, cho dù chỉ còn lại một sợi cũng không phải thứ một đứa bé mới sinh có thể chống chọi được.
Nhìn linh trí của đứa bé sắp bị hủy hoại, Thập Nhị Nương không khỏi nghi ngờ rốt cuộc thần thức của Chấp Đình là thần thức của chính bản thân hắn hay là thần thức của Hàm Dương sau khi đoạt xá.
Nếu là vế sau, vậy thì nhiều năm qua người nàng đối mặt là một tồn tại rất đáng sợ.
Chuyện này gần như làm điên đảo những thứ mà Thập Nhị Nương được biết, nàng không thể bình tĩnh nổi nữa, dốc lòng nghĩ cách ngăn cản mọi thứ xảy ra.
Nhưng nàng không thể can thiệp, đây là chuyện của trăm năm trước, mà nàng bây giờ chỉ là một người khách qua đường trong ký ức mà thôi.
Trong lúc nguy cấp thế này, trong thiên phú đứa bé lại thêm một linh thức.
Đấy là Ánh Hoàng thượng tiên đang thử chiếm thiên phủ của nó nhưng sau đó ông ta cũng phát hiện ra điều không đúng, trong thiên phủ đáng lẽ ra phải yếu ớt không sức phản kháng có tận hai thần thức.
Thần thức của Ánh Hoàng thượng tiên nhanh chóng chạm mặt đại thần thức cũng chiếm lĩnh nơi này, hai bên gặp nhau, thế là sóng gió nổi lên trong thiên phủ nhỏ bé yếu ớt này.
Đến Thập Nhị Nương cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn khi một cái đầu đang sống sờ sờ bị xé ra.
Nỗi đau này còn gấp mấy lần moi tim chặt cốt.
Để một đứa bé sơ sinh phải chịu những thứ này thật quá tàn nhẫn.
Nhìn linh thức gốc yếu ớt chực sáng chực tối ở một góc trong thiên phủ như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, trái tim Thập Nhị Nương rúng động.
Hai thần thức mạnh mẽ đối kháng nhau, hao mòn sức lực của nhau, chuyện đến nước này, không bên nào được lùi bước, bởi vì hễ lùi bước thì thần thức sẽ tiêu tan, nên chỉ có thể liều chết tới cùng.
Trùng hợp thay, linh trí yếu ớt kia trải qua vô vàn đau đớn cuối cùng trong họa có phúc, may mắn sống sót khỏi hiểm cảnh.
Không biết qua bao lâu, cuộc chiến giữa hai thần thức kia kết thúc, Ánh Hoàng thượng tiên giành chiến thắng, hoàn toàn đánh tan sợi ý thức còn sót lại của Hàm Dương.
Tuy thắng lợi nhưng tình trạng của Ánh Hoàng thượng tiên cũng rất tệ, không thể tiến hành đoạt xá nữa, ông ta chỉ đành rút ra khỏi thiên phủ, trở về cơ thể mình phục hồi thần thức.
Trải qua trận chiến bất ngờ này, ông ta bị thương nghiêm trọng, Thập Nhị Nương đoán trong khoảng thời gian ngắn ông ta không thể nào tỉnh táo lại.
Nguy cơ của đứa bé tạm thời được hóa giải nhưng trong thiên phủ lại xuất hiện biến hóa mới.
Những mảnh vỡ từ thần thức bị đánh tan dần dần bám lên linh trí gốc thuần khiết hoàn mỹ kia.
Thần trí đã tiêu tan nhưng mảnh vỡ mang theo oán khí, thù hận và một số ký ức vụn vặt có ảnh hưởng rất lớn đến đứa bé.
Thập Nhị Nương trơ mắt nhìn vô số mảnh vỡ bám lên linh trí trong thiên phủ, như thể để một đứa bé chẳng biết gì đột ngột phải tiếp nhận những hiểu biết như ngân hà biển rộng, đau khổ không nói nên lời.
Linh trí thần thức đều bài trừ thứ đến từ bên ngoài, loại cưỡng chế dung hòa này là một loại tổn hại đối với linh trí gốc.
Ngày xưa khi đi vân du khắp nơi Thập Nhị Nương từng chứng kiến người bị xâm nhập thiên phủ, bị ép phải dung hợp mảnh vỡ thần thức của kẻ khác.
Người đó ngày nào cũng điên điên dại dại, không còn nhận thức được thế sự, cuối cùng đau khổ không chịu nổi, đập đầu tự sát.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Chấp Đình, trạng thái khi đó của hắn y như người chết, Thập Nhị Nương đoán, hắn phải chịu đựng sự xâm lược thần trí nhiều năm.
Dù linh gốc của hắn không bị thần trí còn sót lại của Hàm Dương nuốt lấy nhưng cũng có tác động rất nhiều.
Còn Ánh Hoàng thượng tiên lúc nào cũng chực chờ bên cạnh như hổ rình mồi thì khỏi phải nói.
Sau khi ông ta tu dưỡng thần thức xong, chắc chắn sẽ tiếp tục ra tay với đứa bé, đến lúc đó lại là đau khổ vô biên.
E rằng đau khổ này chỉ mới bắt đầu.
Thập Nhị Nương đoán không sai, sau đó, nàng nhìn thấy Ánh Hoàng thử đánh tan linh trí của đứa bé mấy lần nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Linh trí đứa bé chịu ảnh hưởng của thần trí còn sót lại, được mài giũa vô cùng cứng cáp, với linh thức bị tổn thương của Ánh Hoàng thượng tiên bây giờ thì chẳng làm gì được nó.
Cách này không được, ông ta lại nghĩ ra cách khác.
"Nếu linh trí quá cứng cỏi vậy thì ta sẽ đảo loạn thần thức của nó, làm nó phát điên, tới lúc nó sụp đổ rồi ta lại đoạt linh trí của nó."
Ánh Hoàng thượng tiên dùng một cách rất ác độc, ông ta cấy vào đầu đứa bé những ký ức về Bồng Lai bị diệt vong, để trong đầu nó ngày nào cũng lặp đi lặp lại những cảnh tượng hủy diệt chết chóc ấy, để nó chứng kiến cái chết thảm khốc của mọi người trên Bồng Lai.
Ngoài ra, để kéo dài mạng sống, ông ta cắt thịt lấy máu của đứa bé đem đi luyện đan, duy trì cơ thể đang lão hóa của mình.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, để nó chịu đựng đau đớn đến suy sụp cũng xem như giải được nỗi nhục của ta.
Đợi khi có được thân thể này ta sẽ dùng linh đan để phục hồi vết thương."
Đứa bé dần dần trưởng thành trong hoàn cảnh đầy rẫy hiểm ác.
Nó chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, chưa từng nhìn thấy người nào khác ngoài hai cha con Ánh Hoàng thượng tiên, nhưng nó biết rất nhiều thứ, bởi vì trong ký ức của nó dung hợp cả thần thức của Hàm Dương và những cảnh tượng Ánh Hoàng thượng tiên muốn nó thấy, nhưng tiếc rằng đó đều là những ký ức tàn khốc và đen tối.
Cuộc sống như thế, bất kỳ ai cũng sẽ điên mất.
Chấp Đình nói hắn điên từ lâu rồi, khi đó Thập Nhị Nương không hiểu, mãi cho đến hôm nay nàng mới biết vì sao Chấp Đình lại nói như thế.
Hắn nói không sai, hắn điên rồi.
Mở Hàm Dương bí cảnh, trả thù cho Bồng Lai, tất cả là những thứ đã ăn sâu bén rễ vào trong tiềm thức của hắn.
- Hết chương 55 -
NNPH lảm nhảm:
Chấp Đình: không giết không được mà.
Cái đầu t là chỗ cho chúng bây oánh lộn à.:)))
Định bonus thêm c56 nhưng t thật sự quá buồn ngủ rồi.
Ngày mai vậy..
Danh Sách Chương: