Ta chạy cực kỳ lâu, trong đầu trống rỗng, chỉ nghe được gió đang thổi vù vù bên tai ta, rốt cuộc ta cũng chạy hết nổi, chân mềm nhũn, ngã ngồi ở trên mặt đất, thở hổn hển, giống như vừa trải qua một giấc mộng.
Vừa mới xảy ra cái gì? Tại sao Kim Nguyên Bảo muốn làm vậy với ta? Tại sao đến bây giờ tim của ta vẫn đập bình bịch? Vô số vấn đề ở trong đầu ta xua đi không được, quậy đến tâm phiền ý loạn.
"Tiểu Bắc?" Một giọng nói kéo ta trở về thực tế, ta ngẩng đầu lên, thấy Công Tôn Liệt đứng ở trước mặt ta, kỳ quái nhìn ta, "Ngươi làm gì mà ngồi dưới đất thế?"
"Ta. . . . . . Ta không sao. . . . . ." Ta vội vàng đứng lên, muốn che giấu lúng túng, không ngờ thức dậy quá nhanh, không đứng vững.
"Cẩn thận!" Công Tôn Liệt vội vàng tới đây, đỡ hông của ta.
Ta ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với Công Tôn Liệt đang gần trong gang tấc, chẳng biết tại sao gương mặt này liền biến thành mặt của Kim Nguyên Bảo, một màn mới vừa rồi kia lại hiện lên rõ ràng ở trong đầu của ta, mới vừa rồi cậu ta chính là nhìn ta như vậy, sau đó, sau đó liền. . . . . . Mặt của ta chợt đỏ bừng, đẩy người trước mắt ra.
"Rốt cuộc ngươi làm sao, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Công Tôn Liệt tiến lên một bước hỏi ta.
"Đừng! Đừng tới đây!" Ta đưa tay ngăn hắn lại, "Ta...ta có chút không thoải mái, ngươi để cho ta yên tĩnh một mình một chút."
Sắc mặt của hắn trầm xuống, há mồm muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng, sau một lát, ta nghe hắn nói: "Vậy trước tiên ngươi cứ ở một mình, chờ tỉnh táo rồi đến thư phòng một chuyến, mẹ ta có chuyện tìm ngươi." Nói xong, xoay người rời đi.
Sau khi Công Tôn Liệt đi, ta lại đứng một lát, cuối cùng để cho mình tỉnh táo một chút, sau đó ta bắt đầu hồi tưởng chuyện vừa phát sinh, tâm tình vẫn không cách nào bình tĩnh.
Ta còn nhớ có mấy lần không cẩn thận nhìn thấy cha ta và mẹ ta gặm miệng, ta cảm thấy chơi khá vui liền hỏi mẹ ta tại sao muốn như vậy, ban đầu mẹ ta rất tức giận, trách cứ ta không nên nhìn lén. Sau đó, ta hỏi mãi, mẹ ta nói cho ta biết: "Chờ con lớn lên sẽ hiểu."
"Tại sao cần phải lớn lên mới hiểu chứ?" Ta không phục hỏi.
"Bởi vì chờ con trưởng thành, sẽ có người trong lòng, sau đó con liền đã hiểu."
"Nhưng người trong lòng với gặm miệng có quan hệ gì chứ?"
"Bởi vì có một số việc chỉ có thể cùng người trong lòng làm."
"A, con hiểu rồi!" Ta chợt hiểu hiểu ra, nhào qua nói, "Mẫu thân, con thích người, con muốn gặm miệng với người."
"Đứa nhỏ ngốc." Mẹ ta chỉ cười vuốt đầu của ta, nói, "Tiểu Bắc nhà ta vẫn là chưa lớn. . . . . ."
Mẹ ta cứ coi ta như đứa bé, nhưng hiện tại rõ ràng ta đã trưởng thành, tại sao ta vẫn không hiểu, Kim Nguyên Bảo gặm miệng ta, là ưa thích ta sao? Giống ta yêu thích mẹ ta? Nhưng tại sao cậu ta không nói, nhất định gặm ta. . . . . .
Có chút vấn đề nghĩ đến quá nhập tâm, thật sự là chuyện rất đáng ghét, phiền khiến tim ta cũng sắp nhảy ra, mặt đều muốn đỏ lên, cho tới khi ta đi gặp Công Tôn phu nhân, căn bản cũng không nghe rõ rốt cuộc bà đang nói gì.
"Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi!" Công Tôn phu nhân nói hết những lời này, nhìn ta hỏi, "Tiểu Bắc, con thấy có được không?"
"Hả?" Ta lấy lại tinh thần, không rõ chân tướng.
"Mới vừa rồi tổ chức hôn lễ con cũng đều nghe rõ ràng, cảm thấy thỏa đáng sao?"
"Oh." Ta hoảng hoảng hốt hốt gật đầu một cái.
"Thật tốt quá, vậy cứ quyết định như vậy!" Lão phu nhân tươi cười rạng rỡ, quay đầu lại phân phó người làm, "Các ngươi nhanh đi chuẩn bị một chút, đừng quên thông báo anh hùng trong trang, ba ngày sau tới tham gia hôn lễ của thiếu trang chủ."
Cái gì? Ba ngày! ! !
Ta liền ngây dại, bất khả tư nghị nhìn Công Tôn phu nhân, hỏi: "Ba ngày có phải quá nhanh hay không?"
"Không biết, thừa dịp hiện tại các môn các phái đều chưa rời khỏi Ngự Phong sơn trang, tổ chức hỉ sự sớm một chút, cũng xem như bớt đi một nỗi lòng cho ta." Lão phu nhân nói xong, phất tay một cái nói, "Tạm thời quyết định như vậy đi, những ngày qua mệt mỏi đầu ta cũng choáng váng, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, Liệt nhi ngươi đưa Tiểu Bắc trở về đi thôi."
"Vâng, mẫu thân." Công Tôn Liệt nói xong, nhìn nhìn ta.
Ta nhìn hắn một chút, lại nhìn Công Tôn phu nhân, không thể làm gì khác hơn là rời thư phòng.
Dọc theo đường đi, ta cúi đầu, tâm tình hết sức phức tạp. Một mặt còn không quên được hành động ban ngày Kim Nguyên Bảo làm với ta, một mặt lại phiền lòng việc hôn sự, vì vậy ta cũng không có chú ý tới Công Tôn Liệt đi ở phía trước đã dừng bước, đầu va vào trong ngực hắn.
"Ối, xin lỗi. . . . . ." Ta liên tục không ngừng mở miệng nói xin lỗi, muốn lui về phía sau, lại bị Công Tôn Liệt ôm chặt lấy.
Ta liền bối rối, theo bản năng ngẩng đầu lên, mới phát hiện cự ly giữa chúng ta gần như thế, mặt của hắn đang ở trước mắt ta, thận trọng chặt mím môi, vốn là ánh mắt lạnh lẽo, giờ phút này chợt tràn đầy cuồng nhiệt.
Ta giùng giằng nói: "Ngươi làm gì đấy nha? Mau buông ta ra!"
"Tại sao?" Hắn hỏi, "Vì cái gì phải né tránh ta... không phải chúng ta chuẩn bị thành thân rồi sao? Không phải là ngươi yêu thích ta sao? Nếu thích, để cho ta ôm một cái thì thế nào, dù sao sớm muộn ngươi đều là người của ta!"
Hắn nói xong, ôm chặt hơn nữa, ôm ta quả thật không thở nổi, gần như là một nháy mắt kia, tất cả uất ức mấy ngày qua đều xông lên trong lòng của ta, lỗ mũi của ta đau xót, khóc luôn.
Ta nói: "Công Tôn Liệt, ngươi nổi điên làm gì, ngươi mau buông ta ra, ta không thích ngươi chút nào, không thích chút nào!"
"Rốt cuộc ngươi chịu nói ra lời trong lòng rồi." Hắn cười lên, nụ cười kia dưới ánh trăng ảm đảm làm trái tim người ta băng giá như vậy, hắn nói, "Thì ra là ngươi một mực đang gạt ta, ngươi không yêu thích ta, bởi vì ta không phải Võ Lâm Minh Chủ, bởi vì ta vô dụng. . . . . . Được, ngươi đã đối với ta như vậy, đừng trách ta đối với ngươi như vậy." Hắn nói xong, bỗng nhiên thò tay bóp chặt cằm của ta, lại gần ta.
Tại sao, tại sao Công Tôn Liệt cũng phải đối với ta như vậy, ta thật ghét hắn như vậy, điều này làm cho ta cảm thấy thật ghê tởm. Ta liều mạng quay đầu, tránh khỏi bờ môi của hắn, nhưng tay của hắn dùng sức, giữ chặt cằm của ta, quả thật như muốn mạng của ta . Một khắc kia, nước mắt không cách nào khắc chế mà trào ra.
Cha, mẹ, con sai lầm rồi! Con sẽ không bao giờ không nghe lời của hai người, không bao giờ xông xáo giang hồ gì đó nữa, cũng không cần gả cho Võ Lâm Minh Chủ nữa, mau tới cứu cứu con có được hay không!
"Công! Tôn! Liệt!" Một giọng nói giận dữ đột nhiên nổ vang, gần như là đồng thời, Công Tôn Liệt đang ôm ta thật chặt bị kéo ra, sau đó cách một làn nước mắt, ta thấy một bóng người quen thuộc, lôi vạt áo Công Tôn Liệt, tung ra một quyền.
Một quyền này ra tay nặng, Công Tôn Liệt bị đánh ngã ở trên mặt đất, mặt đỏ hồng, khóe miệng cũng rịn ra tia máu.
"Kim Nguyên Bảo!" Ta tỉnh lại từ trong kinh sợ, chạy thật nhanh tới, ôm hông của Kim Nguyên Bảo, chết đều không buông tay.
"Đừng sợ, có ta ở đây," Kim Nguyên Bảo sờ sờ mặt của ta, hỏi, "Ngươi không sao chớ?"
Ta lắc đầu một cái, mắt liếc nhìn Công Tôn Liệt, kêu to: "Coi chừng!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Kim Nguyên Bảo đẩy ta ra, bản thân mình lại ăn một quyền của Công Tôn Liệt, lảo đảo lui về sau một bước. Dĩ nhiên, cậu ta sẽ không cứ để yên như vậy, nhào qua lại cho Công Tôn Liệt một quyền.
Cứ như vậy, hai người ngươi một quyền, ta một quyền, đánh nhau thành một đoàn, cho đến tiếng vang ầm ầm kinh động trên dưới Ngự Phong sơn trang, một nhóm người vây lại, mới tách được hai người bọn họ ra.
Giờ phút này, hai người đều đã bị thương, khóe mắt bầm tím, da cũng xước, khóe miệng còn chảy máu.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, làm sao mà lại đánh nhau?" Công Tôn phu nhân đang nghỉ ngơi chạy tới, chất vấn.
Hai người còn đang nổi nóng, ai cũng không nói chuyện, chỉ là hung hăng nhìn đối phương chằm chằm, một bộ muốn đánh nhau ngươi chết ta sống.
Công Tôn phu nhân nhìn ta một cái, hình như đã hiểu ra cái gì, nói với người vây xem: "Tiểu nhi lỗ mãng, quấy rầy các vị anh hùng, xin phiền các vị trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, ba ngày sau, tới tham gia hôn lễ của con ta."
"Phu nhân!" Ta muốn giải thích.
"Tất cả im miệng cho ta!" Công Tôn phu nhân vốn dịu dàng, giờ phút này chợt thay đổi vẻ mặt, "Còn chưa có mất hết cả mặt sao? Tất cả trở về cho ta!"