Ta vốn muốn trang điểm xinh đẹp một chút rồi mới đi sắc dụ Kim Nguyên Bảo, nhưng ngại vì giờ phút này đang ở Tướng phủ, tạm thời vẫn không thể bại lộ thân phận, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lấy một thân nam trang đi tìm cậu ta, cảm giác bớt chút sức mạnh.
Kể từ sau khi Kim Nguyên Bảo nói chuyện với Lạc Vân Thu, thì trở nên cực kỳ thần bí, ta thật vất vả ngăn cậu ta ở trong phòng, thế nhưng cậu ta lại nhắm mắt tĩnh tọa, không hề không đề cập tới chuyện cứu người, quả thật không coi ta ra gì.
Lúc ấy ta đã muốn mắng cậu ta một trận, nhưng là vừa nghĩ tới mục đích tới chỗ này, không thể làm gì khác hơn là cắn răng im hơi lặng tiếng nói: "Nguyên Bảo ca, hôm nay ngươi cùng họ Lạc đi đến chỗ nào rồi? Các ngươi thảo luận ra phương pháp cứu người sao? Không bằng nói ra để cho ta cũng nghe chút. . . . . ."
"Không còn sớm, ngươi trở về phòng ngủ đi." Cậu ta đến mắt cũng không mở, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Cho là như vậy thì có thể khiến ta biết khó mà lui sao? Nằm mơ! Vì bảo vệ phái Thanh Thương, cứu vớt cả võ lâm, hôm nay Sở Tiểu Bắc ta bất chấp. Ta cắn răng một cái, bước nhanh về phía trước, dùng cả tay lẫn chân bò đến trên giường Kim Nguyên Bảo, ôm lấy cánh tay của cậu ta bắt đầu liều mạng lắc, ta nói: "Kim Nguyên Bảo, hôm nay ngươi không nói cho ta biết, ta liền không đi, ta cứ ở lại chỗ ngươi!"
"Hồ đồ, mau buông tay cho ta!" Rốt cuộc cậu ta cũng mở mắt ra, vẻ mặt tức giận, giận đến mặt đỏ rần.
"Ta hồ đồ, hồ đồ đó, hôm nay nếu ngươi không nói cho ta biết, ta liền náo loạn chết ngươi! Náo loạn chết ngươi!" Ta liều mạng bám dính cánh tay của cậu ta, nói gì đều không buông tay.
"Được, ngươi không đi ta đi." Cậu ta kéo tay của ta ra, đứng dậy liền muốn rời đi.
Ta thấy vậy, trong lòng quýnh lên, không nói hai lời nhào tới, ôm chặt lấy chân của cậu ta: "Hôm nay ta không đi, ngươi cũng không được đi, không nói cho ta ngươi chuẩn bị cứu người thế nào, ta liền dây dưa với ngươi đến khi trời sáng!"
"Sở Tiểu Bắc, có ai điêu ngoa tùy hứng như ngươi không?"
Nói ta điêu ngoa tùy hứng? Ngươi thúi lắm! Ta nói: "Ta điêu ngoa tùy hứng thì thế nào? Ngươi có thể tùy tùy tiện tiện gặm miệng ta, lại không cho ta không cho ngươi đi sao? Kim Nguyên Bảo, hôm nay hai ta ở chỗ này nói rõ ràng, rốt cuộc ngươi có ý gì với ta?"
Ta mới vừa nói cái gì? Ta bị chính mình nhanh miệng nhất thời sợ ngây người, không hiểu đề tài đang êm đẹp làm sao lại chuyển qua đề tài này, nhất thời, trong đầu oanh một cái thành trống không.
Cùng lúc đó, không khí trong phòng này cũng bởi vì lời ta nói mà lúng túng tới cực điểm, thân thể Kim Nguyên Bảo rõ ràng cứng lại, đưa lưng về phía ta, không nói một lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua trong trầm mặc, thời gian ngắn ngủi với ta mà nói đều trở thành cực hình, tâm tình chợt trở nên hết sức phiền não, bởi vì ta vốn dĩ cũng không biết trong lòng mình là nghĩ như thế nào, tại sao muốn hỏi Kim Nguyên Bảo như vậy. Nói trắng ra là, ta không biết cậu ta đối với ta có ý gì, càng không biết ta đối với cậu ta có ý gì.
Loạn, rất loạn!
"Ta. . . . . . Ta nên trở về đi ngủ." Ta đứng lên, cúi đầu, bước nhanh muốn rời khỏi địa phương khiến ta suy nghĩ lung tung này.
Tay, chợt bị túm.
"Tiểu Bắc." Giọng Kim Nguyên Bảo vang lên bên tai, trầm thấp mà có lực.
Bàn tay bị cậu ta nắm thật là nóng, ngay tiếp theo toàn thân đều như bị thiêu cháy, ta không dám xoay người, không dám quay đầu lại nhìn cậu ta, trong lòng có chút khẩn trương, lại giống như xen lẫn âm thầm mong đợi, mong đợi tiếp theo cậu ta sẽ nói gì với ta. Một khắc kia, ta hình như có gan, nghĩ muốn từ đáp án của cậu ta tìm kiếm đáp án của ta.
"Thật xin lỗi." Sau thời gian dài trầm mặc, ta nghe đến cũng là ba chữ này.
Ta ngây ngẩn cả người, đây coi là đáp án gì?
"Là ta quá xúc động, ta. . . . . ."
"Ta cái đầu ngươi ý!" Ta xoay người, hung hăng hất tay của cậu ta ra, "Ngươi cảm thấy có lỗi với ta đúng không? Vậy thì các ngươi mang theo ta cùng đi cứu người, nếu không đừng mơ tưởng ta tha thứ ngươi, đây là ngươi thiếu nợ ta!"
Cậu ta nhìn ta chằm chằm, vốn là ánh mắt kiên định rốt cuộc có một tia dao động, cuối cùng thở dài thật dài: "Ta đồng ý ngươi là được, nhưng là. . . . . ."
"Hãy bớt nói nhảm đi, chỉ cần để cho ta cùng đi cứu người, cái gì ta cũng đồng ý vẫn không được sao? Tốt lắm, một lời đã định, người nào nuốt lời là con cún, ta đi ngủ đây!" Ta nói một hơi, không đợi cậu ta đáp lời, chạy nhanh ra khỏi gian phòng .
Đêm đã khuya, gió thật lạnh, kế hoạch hình như rất thành công, nhưng tại sao trong lòng của ta lại không có một chút vui sướng sau khi thành công? Ai, ta nghĩ ta nên ngủ một giấc thật ngon rồi. . . . . .
Cả đêm ta ngủ không ngon, hai mắt quầng thâm đi theo Kim Nguyên Bảo đi tìm Lạc Vân Thu, trên xe ngựa ta lim dim, cậu ta tĩnh tọa, một đường không nói gì đến Lạc phủ. Lạc gia quả nhiên giàu nứt đố đổ vách, toàn phủ từ trên xuống dưới tràn ngập một hơi thở nhà giàu nồng nặc.
Lạc Vân Thu thấy ta rất là kỳ quái, hỏi: "Làm sao ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt?"
Ta liếc cậu ta một cái: "Ngươi mới tham gia náo nhiệt, ta là nghiêm túc tới cứu người ."
"Chỉ bằng ngươi?" Cậu ta một bộ khinh thường bộ dáng.
"Ta thì sao? Ta chính là chưởng môn phái Thanh Thương!"
"Vậy cũng đúng, ngươi thiếu chút nữa thành nữ chủ nhân của Ngự Phong sơn trang."
Lạc Vân Thu vừa nói dứt, ta lập tức liền trầm mặc, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, người này rõ ràng là trách ta đào hôn, cùng ta mang thù rồi sao, trường hợp hết sức khó xử, ta nhịn không được len lén liếc Kim Nguyên Bảo một cái.
Lại thấy mặt cậu ta không chút thay đổi nói: "Đến đây chấm dứt, thương lượng chính sự thôi."
"Đang có ý đó." Lạc Vân Thu nhanh chóng thu hồi nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Ngay cả Lạc Vân Thu luôn luôn không đứng đắn đều cẩn thận như vậy, có thể thấy được hành động cứu người lần này hung hiểm cực kỳ, ta không có cách nào tham dự vào cuộc thảo luận giữa hai cậu ta, chỉ có thể ở bên cạnh lặng lẽ nghe, cũng biết đại khái kế hoạch cứu người lần này.
Hai người bọn họ quả nhiên tính toán đi cướp ngục, thời gian là giờ tí (23h-1h) ngày mai, mục tiêu là Tông Nhân phủ nơi nhốt võ lâm nhân sĩ. Lạc Vân Thu phái người âm thầm thu thập tin tức, biết được triều đình hết sức coi trọng lần càn quét này, bên ngoài mỗi phòng giam đều có trọng binh canh giữ, muốn cướp tù hết sức khó khăn. Nhưng là khéo liền khéo ở đây, tối mai là đám cưới thái tử, triều đình điều một số đông thủ vệ vào cung, dẫn đến đại lao trông không đủ, chính là cơ hội cướp ngục tuyệt vời.
Sống chết của tất cả võ lâm nhân sĩ trong tù đều phụ thuộc vào hành động lần này, Kim Nguyên Bảo và Lạc Vân Thu cũng là cực kỳ thận trọng với lần cướp ngục này, xét đến hành động lần này quá mức nguy hiểm, không nên điều động nhiều nhân lực, cho nên lần này Lạc Vân Thu chỉ vận dụng tử sĩ bên cạnh mình, cộng thêm Kim Nguyên Bảo tổng cộng là sáu người. Kim Nguyên Bảo, Lạc Vân Thu mỗi người mang một tử sĩ đi vào cứu người, còn thừa lại hai người phụ trách trông chừng cùng tiếp ứng.
"Còn ta?" Thấy hai người sắp xếp xong xuôi tất cả, ta nhịn không được hỏi.
"Ngươi ở trong phòng đợi, đừng đến quấy rối." Lạc Vân Thu Đạo.
"Không được!" Ta kháng nghị, "Các ngươi đã đồng ý cho ta cùng đi cứu người, không có lý do gì bỏ ta ở lại một mình, ta cũng muốn cùng đi với các ngươi cùng!"
Lạc Vân Thu: "Người nào đồng ý ngươi cùng đi cứu người?"
"Kim Nguyên Bảo!" Ta đưa ánh mắt hướng tới Kim Nguyên Bảo, "Ngươi nói, tối hôm qua ngươi đáp ứng ta thế nào?"
Ánh mắt của Kim Nguyên Bảo có chút lóe lên, hồi lâu, bất đắc dĩ nói: "Ngươi ở bên ngoài phụ trách tiếp ứng thôi."
Cái này còn được, ta làm mặt quỷ với Lạc Vân Thu đang có chút kinh ngạc, nghe được không, bản cô nương phụ trách tiếp ứng, bản cô nương cũng hữu dụng! Lại thấy Lạc Vân Thu có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Buổi tối ngày thứ hai, nhóm tám người Kim Nguyên Bảo mặc y phục dạ hành, chuẩn bị lên đường cứu người. Ta tò mò đi quanh sáu tử sĩ một vòng, quả nhiên đều là người cao ngựa lớn, vẻ mặt nghiêm túc, dạng người không sợ chết. Ta lôi kéo làm quen với một người phụ trách tiếp ứng: "Tại hạ họ Sở tên Tiểu Bắc, là chưởng môn phái Thanh Thương, xin hỏi đại ca xưng hô như thế nào?"
"Đinh giáp."
"Đinh đại ca, đợi lát nữa ta cũng phụ trách tiếp ứng, hai ta thật là có duyên!"
Đinh Giáp khóe miệng giật giật.
"Đã đến lúc rồi, chuẩn bị lên đường." Ta nghe đến Lạc Vân Thu nói.
"Ai, đợi chút, ta còn chưa đổi y phục !" Ta vội vàng xoay người.
"Thật xin lỗi, không chuẩn bị y phục của ngươi." Lạc Vân Thu không khách khí nói.
"Cái gì?" Ta đang chuẩn bị lý luận cùng hắn ta, lại bị Kim Nguyên Bảo kéo sang một bên.
"Hành động lần này hung hiểm cực kỳ, ta hỏi lại ngươi, ngươi chắc chắn muốn đi sao?" Cậu ta hỏi ta.
"Muốn!" Ta rất khẳng định gật đầu một cái, "Người là ta muốn cứu, có lý nào ta lại không đi?"
"Nhưng là sẽ rất nguy hiểm, ta sợ đến lúc đó không bảo vệ được ngươi, ta đồng ý với cha mẹ ngươi. . . . . ."
"Kim Nguyên Bảo ngươi đủ chưa!" Ta cắt đứt lời của cậu ta, "Ta biết rõ ngươi muốn giúp ta, ta cũng biết rõ ngươi đồng ý cha mẹ ta phải bảo đảm an toàn của ta, nhưng là ngươi có nghĩ tới hay không, hai ta cùng nhau từ Trấn Bạch Vân ra ngoài, ngươi phải phụ trách an toàn của ta, ta cũng sẽ phụ trách an toàn của ngươi, nếu là ngươi đi cứu người xảy ra chuyện gì, ta cũng không có cách nào giao phó với cha mẹ ngươi. Ngươi đừng cảm thấy ta chỉ biết làm hỏng việc, ta hiểu biết rõ mình có phần bao nhiêu phân lượng, ngươi liền an tâm đi vào cứu người, ta bảo đảm chỉ ở bên ngoài xem một chút, nếu quả thật xảy ra tình huống gì, ta nhất định co cẳng chạy, tuyệt đối không liên lụy mọi người."
"Tiểu Bắc. . . . . ." Kim Nguyên Bảo nhìn ta, trong mắt giống như chớp động cái gì, muốn nói lại thôi.
"Đến giờ rồi, đi thôi." Lạc Vân Thu ở một bên thúc giục.
"Biết." Kim Nguyên Bảo gật đầu một cái, móc ra món đồ từ trong ngực, nhét vào trong tay ta, trịnh trọng nói, "Cầm nó, bảo vệ tốt mình, nhớ ta nói, giang hồ là địa phương rất nguy hiểm, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình."
Ta cúi đầu xem xét, thì ra là một cây chủy thủ (dao găm) nặng trịch.