Ta đi tới, trong lúc mọi người cười ầm lên thay thế Sơ Tuyết, ngay sau đó, cái thiết trảo đặt lên cổ của ta, trên vuốt tràn ngập mùi máu tanh tưởi, khiến người ta muốn nôn mửa.
"Ta nói tiểu tử, người đã đổi theo ý ngươi, nên mang bản đại gia đi lấy đao rồi chứ? Ngươi cũng đừng nghĩ giở trò gì, U Minh Quỷ Trảo của bản đại gia, không biết cắt xuống thủ cấp của bao nhiêu người, cũng không phải là hù dọa ngươi nha." Nam nhân cầm thiết trảo cười một lát, rốt cuộc lại khôi phục thái độ chán ghét.
"Dĩ nhiên, đao là ở phía sau núi, hiện giờ ta dẫn ngươi đi. Chỉ là ngươi chắc chắn muốn cho nhiều người đi theo như vậy không, Phệ Hồn đao cũng chỉ có một. . . . . ." Ta cố ý nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt của hắn ta chợt trở nên lăng lệ, móng nhọn ở trên cổ của ta thu hẹp: "Ít giở trò, bắt đầu từ bây giờ, bản đại gia bảo ngươi nói lời nói ngươi mới có thể nói!" Trên miệng hắn nói như vậy, nhưng vẫn quay đầu lại ra lệnh với mấy người đi theo, "Mấy người các ngươi ở chỗ này nhìn hai người này, đừng cho bọn họ làm chuyện xấu! Lão Tam cùng Tiểu Lục đi theo ta." Dứt lời, lại nhìn Công Tôn Liệt, nói: "Bỏ đao xuống, đi theo, thức thời một chút, nếu không bản đại gia khiến cho tiểu tình nhân của ngươi sống không bằng chết!"
Công Tôn Liệt nhìn ta một cái, không chút do dự bỏ lại đao trong tay.
"Lúc này mới nghe lời, chúng ta đi!" Chuẩn bị tốt tất cả, cuối cùng nam nhân cầm thiết trảo cũng yên tâm, mang theo ta cùng Công Tôn Liệt, đi tới sau núi.
Kể từ khi cùng Công Tôn Liệt tìm kiếm Công Tôn Nhất Hạ tới nay, ta coi như có chút quen thuộc phía sau núi Ngự Phong sơn trang, nhưng là quen nữa tất cũng không cách nào tìm ra một thanh Phệ Hồn đao ở trong núi giao cho Ác Giao bang, tất cả cũng chỉ là vì kéo dài thời gian mà thôi.
Công Tôn Liệt hiển nhiên hiểu ý đồ của ta, dọc đường đi tận lực dẫn người Ác Giao bang đi đường dốc nhất, đi khoảng mạc thời gian một nén nhang, rốt cuộc nam nhân cầm thiết trảo nghi ngờ, dừng bước lại, giữ cổ của ta uy hiếp: "Chậm, đường này không đúng lắm, hai người các ngươi giở trò gì?"
“Chính là đường này, có tin hay không là tùy ngươi." Công Tôn Liệt mặt lạnh nói.
Ta cũng vội vàng ở một bên phụ họa: "Đúng vậy, Phệ Hồn đao là bảo vật người trên giang hồ mơ ước, nếu giấu quá đơn giản, chẳng phải là sớm bị người lấy đi rồi, đâu còn đến phiên các ngươi?"
"Tiểu tử, ngươi đừng mơ gạt ta." Nam nhân cầm thiết trảo hừ lạnh một tiếng," Quỷ Trảo Thất ta ở trên giang hồ lăn lộn cũng không phải là ngày một ngày hai, chút ít kỹ xảo của ngươi còn muốn lừa gạt đại gia ta? Các ngươi tốt nhất lập tức giao đao ra đây cho lão tử, nếu không. . . . . ." Mặt hắn ta chợt biến sắc, lộ ra một bộ mặt cực kì bỉ ổi, dùng bàn tay thô bỉ sờ mặt của ta nói: "Không ngờ khuôn mặt nam nhân cũng có thể trơn mịn trắng nõn như vậy, làm cho bản đại gia cũng muốn nếm thử một chút tư vị đoạn tụ."
"Dừng tay!" Công Tôn Liệt lên tiếng quát bảo hắn ta ngưng lại, bị hai người thủ hạ của Quỷ Trảo Thất kề đào lên cổ.
"Thế nào, đau lòng tiểu tình nhân của ngươi rồi hả?" Quỷ Trảo Thất thu tay lại, mắt lộ hung quang, "Biết đau lòng liền lập tức giao đao ra đây, kiên nhẫn của bản đại gia có hạn đấy!"
"Đao ở trong đó!" Công Tôn Liệt chỉ vào sơn động phía trước.
Đó là một sơn động bí ẩn trong rừng sâu, lúc trước tìm kiếm tung tích của Công Tôn Nhất Hạ, hai chúng ta đã từng đi vào nơi đó, đáng tiếc sơn động này quá sâu, quá đen, bên trong còn có cái khe sâu không thấy đáy, hết sức hung hiểm, cuối cùng chúng ta vẫn đi vòng trở lại, không hề thu hoạch. Giờ phút này, Công Tôn Liệt dẫn Ác Giao bang đến cái sơn động kia, chỉ sợ là muốn dựa vào cái sơn động thiên nhiên hung hiểm này, giải quyết ba người này.
Mặc dù đầy bụng nghi ngờ, nhưng là cuối cùng Quỷ Trảo Thất vẫn không cưỡng lại được hấp dẫn của Phệ Hồn đao, tin Công Tôn Liệt, bắt giữ chúng ta, đi tới sơn động kia.
Xuyên qua rừng cây rậm rạp phía trước, cửa sơn động gần trong gang tấc, từ bên ngoài nhìn vào bên trong, khoảng không gian đen kịt sâu không thấy đáy, hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên trong. Đối mặt cảnh tượng này, Quỷ Trảo Thất tính đa nghi lại dừng bước, hỏi: "Phệ Hồn đao thật ở trong này?"
"Làm thật."
"Ngự Phong sơn trang cũng không phải là không có nơi để đao, vì sao phải giấu Phệ Hồn đao vào đây?" Hắn ta thử dò xét.
"Trước triều đình vây quét Ngự Phong sơn trang chính là vì Phệ Hồn đao mà tới, sao ta có thể yên tâm đặt đao ở trong sơn trang?" Công Tôn Liệt mặt không đổi sắc nói.
Đáp án này khiến Quỷ Trảo Thất hết sức hài lòng, cúi đầu trầm tư một lát, hắn ta chỉ vào Công Tôn Liệt nói: "Ngươi đi phía trước, bản đại gia sẽ mang theo tiểu tình nhân của ngươi ở phía sau nhìn ngươi, nếu là ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, U Minh Quỷ Trảo của ta cũng sẽ không lưu tình." Uy hiếp xong, nói với hai thủ hạ: "Lão Tam, Tiểu Lục hai ngươi cầm cây đuốc, nhìn chăm chú vào hắn, đừng để hắn chạy."
"Dạ!" Thủ hạ đi theo lập tức lấy hộp quẹt bên người ra, nhìn trang bị cũng biết nhóm người này theo dõi Ngự Phong sơn trang không phải chuyện một ngày hai ngày.
"Tiểu mỹ nhân, vào bên trong cũng đừng sợ, bản đại gia sẽ bảo vệ ngươi thật tốt." Quỷ Trảo Thất vừa nói vừa lấy tay ôm chặt eo của ta, nụ cười rất chi là ghê tởm, khiến cho người ta muốn nôn mửa.
Ta cắn răng, tên biến thái chết tiệt này lại dám ba lần bốn lượt ăn đậu hũ của bản cô nương, thù này ta nhớ, đừng làm cho ta có cơ hội, nếu không nhất định khiến ngươi đẹp mắt!
Quỷ Trảo Thất ra lệnh một tiếng, một nhóm năm người chúng ta lục tục tiến vào sơn động.
Sơn động này nhìn từ bên ngoài mặc dù không rất thu hút, nhưng là đi vào bên trong cũng có dáng vè “bồng lai”, cực kì sâu, vả lại thỉnh thoảng có con dơi từ chỗ sâu bay ra ngoài, kèm theo tiếng kêu rợn cả tóc gáy, cùng với mùi hôi thối làm người ta nôn mửa. Trước, ta chính là vì vậy mà không muốn đi về phía trước, loại địa phương này đừng nói là ba năm, chính là một khắc đồng hồ ta đều không tiếp tục ở được nữa, làm sao Công Tôn Nhất Hạ có thể ở chỗ này?
Dưới uy hiếp của Quỷ Trảo Thất, chúng ta càng đi tới chỗ sâu, giờ phút này cách lúc chúng ta vào động đã qua một khoảng thời gian rất dài, ta có thể cảm giác địa thế càng ngày càng trở nên gập ghềnh hung hiểm, trên vách đá đột nhiên hiện ra viên đá bén nhọn, đỉnh đầu treo cột đá nhọn hoắt, hơi thất thần là mất mạng như chơi.
Thời cơ đã chin muồi, Công Tôn Liệt đi tuốt ở đằng trước dừng bước.
"Đến." Hắn nói.
"Ở đâu?" Giọng Quỷ Trảo Thất không che giấu được hưng phấn.
"Đè ở phía dưới này." Ngón tay Công Tôn Liệt chỉ vào một khối đá lớn trong động.
"Vậy còn không mau lấy ra?" Quỷ Trảo Thất không nhịn được thúc giục.
"Ta cũng cần trợ thủ."
Quỷ Trảo Thất hướng hai người thủ hạ ý bảo: "Các ngươi, qua giúp hắn."
Hai người theo sát ở phía sau Công Tôn Liệt lập tức tiến lên, ba người cùng nhau dùng sức, cố gắng đẩy khối cự thạch này ra, đáng tiếc cũng không có thành công, thật lâu tảng đá kia vẫn không nhúc nhích.
"Nhanh lên một chút!" Quỷ Trảo Thất có chút không bình tĩnh rồi, nhưng là thiết trảo trên cổ ta cũng không buông lỏng chút nào.
"Quái lại, đại ca, tảng đá kia như làm bằng sắt vậy!"
"Đúng vậy, nặng quá, eo ta cũng sắp đứt rồi!"
Hai người thủ hạ rối rít oán trách, rốt cuộc Quỷ Trảo Thất cũng buông lỏng thiết trảo trong tay hắn ra, đẩy ta về phía trước: "Ngươi, đi qua hỗ trợ!"
"Ta không luyện công phu, nào có hơi sức gì. . . . . ." Ta cố ý oán trách một câu.
"Bảo ngươi giúp liền giúp, nhảm nhiều như vậy!"
Dưới sự thúc giục của Quỷ Trảo Thất, ta "rất không tình nguyện" đi qua, vừa làm bộ giúp một tay, vừa nhìn Công Tôn Liệt ở bên kia tảng đá, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, hắn nháy mắt với ta.
Ta lập tức dừng lại, lắc đầu nói: "Tảng đá kia thật sự là quá nặng, cứ như vậy không phải là một biện pháp!"
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Quỷ Trảo Thất hung hung dữ dữ mà nhìn ta, "Đừng nghĩ giở trò, bản đại gia chắc là sẽ không tới dời."
"Làm sao có thể để cho đại gia ngài tới giúp đây? Ý tứ của ta đó là, bốn người chúng ta dùng sức không đều, lúc ngươi ráng sức, lúc ta ráng sức, không thể di chuyển tảng đá này, theo ý ta tốt nhất là hô khẩu hiệu, ta đếm đến ba các ngươi liền cùng nhau dùng sức, như vậy mới có thể đẩy tảng đá ra."
"Tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ, trái lại rất nhiều mưu mô, được rồi, liền làm theo lời ngươi nói, ngươi tới hô khẩu hiệu." Quỷ Trảo Thất buông lỏng cảnh giác.
"Được rồi, vậy ta bắt đầu nha?" Ta kéo hai bên tay áo, liếc nhìn Công Tôn Liệt, rồi sau đó ôm lấy tảng đá kêu, "Một, hai. . . . . . Ba!"
Quả nhiên, tảng đá mới vừa rồi vẫn còn không nhúc nhích, có một chút dịch chuyển.
"Một, hai, ba, đừng có ngừng, tiếp tục! Một, hai, ba. . . . . . Một, hai, ba. . . . . ." Theo khẩu hiệu lặp lại vang lên, cự thạch di chuyển càng ngày càng xa mặt đất, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào khối đá này, thời cơ rốt cuộc chín muồi.
"Một lần cuối cùng, mọi người chuẩn bị xong, ta muốn kêu!" Ta trừng mắt nhìn Công Tôn Liệt, "Một, hai. . . . . . Ba!"
Tiếng cuối cùng rơi xuống, ta và Công Tôn Liệt đồng thời tự giác buông tay ra lui về phía sau, tảng đá to lớn kia trong nháy mắt mất đi lực chống đỡ, nặng nề đè xuống hai người còn lại chưa phản ứng kịp. Trong lúc nhất thời, tiếng người kêu thảm thiết, tiếng đá lăn, còn có âm thanh đá vụn rơi xuống liên tiếp theo cự thạch, tình huống loạn tung tùng phèo.
Ý thức được trúng kế, rốt cuộc Quỷ Cước Thất phản ứng lại, thiết trảo trong tay lóe lên ngân quang sắc bén đam tới ngực ta.
"Cẩn thận!" Công Tôn Liệt nhào tới, chắn trước mặt của ta.
"Đừng!" Ta hét lên một tiếng, trơ mắt nhìn thiết trảo của Quỷ Trảo Thất đâm vào trong thân thể Công Tôn Liệt, tràn ra một mùi máu tươi. Sau đó, trong động chợt tối sầm lại, cây đuốc để ở trên vách đá, bởi vì chấn động do cự thạch đưa tới mà rớt xuống, dập tắt.
Trước mắt cũng trở nên tối đen, ta lòng dạ rồi bời, kêu to tên Công Tôn Liệt, ôm chặt lấy hắn, tiếng kêu thảm thiết ở bên tai, máu tươi dính đầy trên bàn tay của ta, ấm áp, sền sệt, máu tanh. . . . . . Không phân rõ đến tột cùng là của Công Tôn Liệt, hay là của những người khác.
Đá vụn trên đỉnh đầu rơi xuống càng nhiều, cả sơn động đều lắc lư theo, thật giống như là muốn sụp .
"Cẩn thận, bảo vệ đầu." Giọng Công Tôn Liệt vang lên ở bên tai, hắn nhào tới, ôm ta, bởi vì nhào tới hơi dùng sức quá lớn, hai ta lăn trên mặt đất mấy vòng, sau đó phía dưới chợt lõm xuống, theo đá vụn cùng bùn đất, cùng nhau rơi xuống.