Phúc công công nghiêm mặt, “Vậy sao được, tiểu chủ tử là hoàng tử tôn quý, người hầu kẻ hạ tất nhiên phải nhiều một chút, sao có thể chỉ có mình kẻ vô dụng như lão nô?
“Đúng vậy, Vĩnh Cơ không thích Thiện Bảo làm thị vệ của ngươi sao?” Tiếng nói ôn nhuận của thiếu niên chợt vang lên, Vĩnh Cơ quay đầu, thấy Thiện Bảo mặc trang phục thị vệ đứng cùng An Nhạc bên kia. Nó mừng rỡ hỏi lại, “Thiện Bảo ca ca làm thị vệ của ta?”
Thiện Bảo cười khẽ, “Hoàng thượng đặc biệt ban cận vệ cho ngươi. Thế nào, muốn không?”
“Muốn!” Vĩnh Cơ cuống quít gật đầu, cao hứng chạy qua giữ tay Thiện Bảo, ai dè bị Phúc Khang An ở sau túm lấy, “Chỉ là tên thi vệ thôi. Thánh Tổ Huấn của ngươi làm sao giờ hả?”
“A.” Vĩnh Cơ cúi đầu, chợt nhớ ra Thánh Tổ Huấn còn hơn một nửa chưa chép xong, nó hơi nhụt chí, ủ rũ lết về phòng, “Ta đi chép sách.”
Sau lưng nó, Phúc Khang An liếc Thiện Bảo, đưa một ngón tay lên lắc lắc, ý nói ngươi còn non lắm. Thiện Bảo bất đắc dĩ, tiểu thiếu gia này cứ hay ra vẻ, hắn làm gì chọc đến y a?
Kỷ Hiểu Lam thực ra chỉ dọa hai đứa nhỏ thôi, làm sao thực sự bắt một buổi chiều chép hết cuốn sách. Nên ngày hôm sau hắn căn bản không hề kiểm tra, Phúc Khang An hối hận đến đấm ngực dậm chân, thầm mắng lão cáo già.
Vĩnh Cơ bị oán giận lây cũng chỉ ôm đống Thánh Tổ Huấn mà ngáp một cái. Quà cho Hoàng a mã đã chuẩn bị xong, hôm qua Hoàng a mã cho nó nhiều người như vậy, hôm nay nó vừa đi xin lỗi còn phải tạ ơn nữa.
Vĩnh Cơ theo thường lệ học xong buổi chiều thì tới tìm Càn Long. Hắn lại đang triệu kiến Phó Hằng thương lượng vài việc, Vĩnh Cơ liền ngoan ngoãn chờ hắn ở phòng bên. Nó vì chép sách mà phải thức đêm, mới ngồi một lúc đã mơ màng ngủ mất.
Càn Long tiếp kiến đại thần xong mới nghe Ngô Thư Lai nói Thập Nhị a ca đến đây, hắn còn tưởng mình nghe nhầm chứ. Hắn định tối nay đi thăm Thập Nhị, mấy ngày không gặp liền nhớ muốn chết, nhưng chưa gì người đã tự dâng đến cửa rồi.
Càn Long vui vẻ rạo rực ngăn Ngô Thư Lai định truyền Vĩnh Cơ vào, tự mình đi tìm nó, vừa vào đã thấy Vĩnh Cơ gục bên bàn trà ngủ say.
Xua tay bảo Ngô Thư Lai đừng lại gần, chính hắn cũng bước nhẹ chân. Đứa nhỏ ngủ rất ngon, chắc do tư thế, hai má cũng đỏ rực lên, miệng nhỏ vọng ra tiếng thở khe khẽ.
Càn Long thăm dò sờ sờ đầu nó, Vĩnh Cơ chẳng có phản ứng gì cả. Hắn nhớ tới lần trước đứa nhỏ này ngủ trên xe ngựa, bất giác cười rộ lên, vươn tay đem đứa nhỏ đang say giấc ôm lấy. Cả người nó mềm mềm, được ôm còn ngoan ngoãn dụi đầu vào cổ người ta, miệng nhỏ chép chép hai cái, đầu lưỡi lướt qua cổ Càn Long, đem lại một trận run rẩy.
Càn Long tự mình đem nó đến long sàng ở Càn Thanh Cung, ngồi bên giường xem nó tự động cuộn mình vào chăn ấm. Hắn nhéo nhéo má đứa nhỏ, xúc cảm vẫn mềm mịn rất đã tay, hắn cười khẽ, sủng nịch nhỏ giong nói, “Tiểu Thập Nhị.”
Lúc Vĩnh Cơ thức giấc, trời đã sớm lên đèn. Nó theo bản năng nắm tay lại, trên tay trống rỗng, a, Thánh Tổ Huấn của nó đâu?
Vốn còn đang mơ màng nó liền tỉnh táo lại, nhìn quanh quất thì thấy Càn Long đang ngồi phê tấu chương ở đằng kia. Nó vội tuột khỏi giường, ấp úng, “Hoàng a mã?”
Càn Long buông tấu chương, thấy Vĩnh Cơ đứng lên muốn hành lễ, hắn liền ngăn lại, “Được rồi, lần sau một mình gặp Hoàng a mã thì không cần hành lễ.”
“Này không hợp lễ nghi mà.” Vĩnh Cơ ngoan ngoãn nói, thuận theo Càn Long dắt nó rời giường. Càn Long coi như hiểu rõ Vĩnh Cơ, biết nó được Hoàng hậu dạy dỗ nghiêm ngặt, rất để ý chuyện lễ tiết. Hắn ấn nó ngồi xuống ghế, đem tách trà nóng đẩy sang cho nó, “Uống miếng nước nào.”
Thấy Vĩnh Cơ ngoan ngoãn ôm tách hé miệng thổi cho nguội, Càn Long kiên nhẫn nói, “Thập Nhị, Hoàng a mã là Hoàng thượng đúng không? Lời Hoàng thượng nói là miệng vàng lời ngọc, là thánh chỉ. Tiểu Thập Nhị phải nghe theo đúng không?”
Vĩnh Cơ gật đầu, cảm thấy Hoàng a mã nói có lý, liền vâng dạ, “Nhi thần tuân chỉ.”
Càn Long cao hứng bảo Phi Lang mang mấy đĩa điểm tâm lại đây, hắn sợ đứa nhỏ bị đói, mà giờ lại chưa đến bữa. Cũng không phụ khổ tâm của hắn, Vĩnh Cơ quả nhiên chủ động cầm bánh bao không nhân lên gặm, Càn Long liền đẩy cái đĩa bánh về phía nó, “Từ từ ăn, Thập Nhị tìm Hoàng a mã có chuyện gì?”
Vĩnh Cơ sực nhớ ra mục đích của nó, vội bật dậy khỏi ghế, cung kính khom lưng quỳ gối thi lễ với Càn Long, “Nhi thần đến nhận lỗi với Hoàng a mã, hôm qua Đa Đa nghịch ngợm, ngự tiền thất lễ, làm hỏng long bào của Hoàng a mã, khiến nhi thần hổ thẹn vô cùng. Hoàng a mã hôm nay lại ban thưởng nhi thần nhiều cung nữ thái giám, nhi thần tạ Hoàng a mã ân điển.”
Càn Long hoảng hốt, lời tạ ơn của nó nghe chân thành, nhưng vào tai lại vô cùng khó chịu. Đó nên là đãi ngộ nó phải có, sao lại nghĩ hắn đang ban ân?
Thập Nhị a Thập Nhị, ngươi nên hận Hoàng a mã, không phải giống bây giờ, quỳ trên đất dập đầu tạ ơn, Hoàng a mã làm sao nhận nổi.
Đêm ấy nghe Ngô Thư Lai kể Vĩnh Cơ mấy năm nay sống chẳng tốt bao nhiêu, hắn ghét Hoàng hậu liền không thích đứa con này, luôn bỏ qua nó. Đến Thượng Thư Phòng kiểm tra việc học của các hoàng tử, cũng nhiều lần khó dễ nó, đứa nhỏ lắp bắp trả lời không được lại trách mắng trừng phạt.
Hắn trước kia không nhớ nổi sự tồn tại của Vĩnh Cơ, nhưng những ngày này hắn đều giật mình hồi tưởng từng chút một, đứa bé đó vẫn luôn đợi hắn, sợ sệt nép ở một bên, đôi mắt trông mong nhìn về.
Hắn cũng nói muốn bồi thường cho nó, nhưng đến bây giờ, hắn đã làm được gì? Vĩnh Cơ quỳ dưới đất lại nói tiếp, “Nhi thần còn đem Thánh Tổ Huấn tự mình chép cho Hoàng a mã xem qua.”
Ngô Thư Lai hiểu ý dâng bản Thánh Tổ Huấn thật dày lên, Càn Long nhận lấy, chữ viết bên trong còn chút non nớt, vì mới được chép mà thoang thoảng mùi mực thơm. Hắn lật từng tờ một, mỗi trang đều được chỉnh sửa tinh tế. Chữ Vĩnh Cơ không tính là đẹp, nhưng ngay hàng thẳng lối rõ ràng, hắn tựa như thấy được đứa nhỏ ngồi bên bàn cặm cụi chép sách.
Càn Long vẫy tay gọi nó, “Thập Nhị.”
Vĩnh Cơ nghe lời bước qua. Chờ nó tới gần, Càn Long vươn tay xoa đầu nó, “Hoàng a mã rất thích, Thánh Tổ Huấn này Hoàng a mã giữ lại được chứ?”
Vĩnh Cơ ngượng ngùng gật đầu, miệng nhỏ cười tươi, ánh mắt nó trong suốt sáng ngời, hàng mi cong vút khẽ rung, dưới ánh nến chiếu rọi như có ma lực không biết tên, trói chặt tầm mắt hắn. Cảm giác khô nóng khó chịu trong người chợt bốc lên, Càn Long đã lâu không lâm hạnh ai, biết rõ cảm giác đó, đáng lẽ nó không nên có lúc này. Hắn xoa huyệt thái dương, chắc gần đây mệt mỏi quá rồi.
“Hoàng a mã…”
Càn Long cười cười, “Không sao, chữ của Thập Nhị viết không tồi.”
Vĩnh Cơ khiêm tốn đáp, “Kỷ sư phó nói chữ Vĩnh Cơ trụ cột chưa vững, nét bút rời rạc, còn chưa được đẹp.”
“Đừng có nghe lão đầu kia hồ ngôn loạn ngữ. Chữ Vĩnh Cơ tốt lắm.” Càn Long nói trớ, thầm mắng Kỷ Hiểu Lam lão thất phu. Hắn đem bản Thánh Tổ Huấn giao cho Ngô Thư Lai, lại kéo Vĩnh Cơ ngồi xuống, “Bữa tối còn chưa ăn, Ngô Thư Lai, đi báo với Ngự Thiện Phòng, truyền thiện lại đây.”
Lão thái giám vâng dạ rồi lui ra ngoài. Vĩnh Cơ ở một mình với Càn Long còn hơi câu nệ, nắm cái bánh bao không biết nói gì, ánh mắt cứ ngó lơ chung quanh. Càn Long buồn cười, đang định nói gì đó, sắc mặt hắn thoắt đổi. Vĩnh Cơ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã được hắn ôm chặt lấy.
“Ai?” Càn Long đề phòng nhìn cửa sổ hé mở. Hắn vừa dứt lời liền có bóng đen theo đó lách vào, vững vàng đáp xuống đất. Hắc y nhân vào phòng thì cởi khăn che mặt, Vĩnh Cơ khẽ kêu một tiếng, nó biết người này nha. Đây chẳng phải thích khách bắt Tình Nhi bên người Lão Phật Gia – Tiêu Kiếm sao?
“Hoàng thượng, lâu rồi không gặp.” Tiêu Kiếm lạnh lùng cười, ánh mắt sắc lạnh làm Vĩnh Cơ sợ run, vội rúc vào ngực Càn Long.
Cái này lấy lòng Càn Long cực kỳ, hắn nhàn nhã ôm chặt Vĩnh Cơ, an ủi, “Không sợ, hạng đầu trộm đuôi cướp mà thôi, a mã ở đây rồi.”
Vĩnh Cơ khẽ gật đầu, xuyên qua khoảng hở giữa cánh tay Càn Long nhìn Tiêu Kiếm. Phúc công công nói hắn là ca ca của Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, người nhà của họ do Hoàng a mã hạ lệnh chém đầu, vậy Tiêu Kiếm…
Nó lo lắm, níu cánh tay Càn Long khẽ lay, Càn Long cúi đầu nhìn nó, Vĩnh Cơ ghé vào tai hắn thì thầm, “Hoàng a mã, người này nguy hiểm lắm…”
Lại là cảm giác này. Đứa nhỏ tựa vào thật gần liền có cảm giác tê dại khắp toàn thân, hắn nghe theo bản năng, hôn lên mặt Vĩnh Cơ một cái. Đứa nhỏ lập tức ngốc ngẩn ra, Càn Long sung sướng liếm môi, “Hoàng a mã biết, không cần lo lắng.”
Tiêu Kiếm bị Càn Long ngó lơ, rốt cuộc nhịn không được, rút kiếm, “Càn Long, hôm nay Tiêu Kiếm đến đây có việc muốn nói.”
Còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, Càn Long nhếch miệng cười, tay mân mê ngọc trụy trên người Vĩnh Cơ, “Tiêu Kiếm, ngươi không biết không có tuyên triệu mà vào cung là tử tội ư?”
“Ha ha, tử tội? Hôn quân nhà người, một câu tử tội của ngươi lấy biết bao mạng người.” Tiêu Kiếm làm như nghe chuyện nực cười lắm, cười sắc sụa, lại gằn giọng nói, “Hôn quân, Tiêu Kiếm ở đây, ngươi không cần lấy ta uy hiếp Tiểu Yến Tử bọn họ nữa.”