• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu cữu cữu, Đông Nhi sẽ ở chỗ này sao?” Đông Nhi nhìn ngó chung quanh đánh giá Càn Thanh Cung xa hoa tráng lệ, tò mò hỏi. Vĩnh Cơ nắm tay nó đi đằng trước, Càn Long theo sau hai người. Lúc này toàn bộ lực chú ý của Vĩnh Cơ đều đặt lên Hoàng a mã, nghĩ lung tung hết cả.

Nó xuất cung còn chưa được Hoàng a mã đồng ý, còn trộm lệnh bài của hắn, cái này so với Tiểu Yến Tử tỷ tỷ và Tử Vi tỷ tỷ có khác gì nhau đâu. Hôm nay Hoàng a mã phạt Tử Vi tỷ tỷ, chính nó hôm qua cũng nói các nàng không phải, kia Hoàng a mã có phạt nó không?

Đông Nhi hỏi mấy lần cũng không nghe tiểu cữu trả lời, cảm thấy kỳ quái, lắc lắc tay Vĩnh Cơ, “Tiểu cữu cữu, ngươi lại ngẩn người rồi.”

Đông Nhi còn muốn nói nữa, chợt thấy quách la mã pháp đứng sau lưng tiểu cữu nó nháy mắt với nó. Đông Nhi tỏ vẻ không hiểu lắm, tròn mắt đầy dấu hỏi nhìn về phía Càn Long. Càn Long đưa ngón trỏ chặn môi, ý bảo nó chớ lên tiếng, đứa nhỏ kia liền phối hợp im lặng ngay.

Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy! Càn Long nhìn nó đầy vẻ khen ngợi, rồi ho khan hai tiếng, “Khụ khụ, Vĩnh Cơ à, quần áo trên người Đông Nhi cũng bẩn cả rồi, để người dẫn nó đi tắm rửa thay quần áo đi thôi.”

Nói xong cũng không chờ Vĩnh Cơ trả lời, liếc mắt sai Ngô Thư Lai ôm Phúc Đông Nhi đi trước. Lần này Phúc Đông Nhi biết là đi tắm gội một cái, không chút phản kháng tùy ý Ngô Thư Lai ôm ra ngoài.

Càn Long vội nhìn lại nhi tử nhà mình, ô, xem ra cũng không có phản ứng gì lớn lắm, không có vẻ ghét ở cùng một chỗ với hắn, nhưng Vĩnh Cơ à ngươi cũng đi ra theo người ta là thế nào?

Càn Long bất đắc dĩ ngăn lại đứa nhỏ đang vội chuồn đi kia, “Thập Nhị, Hoàng a mã có chuyện muốn nói.”

Thoắt cái nhi tử dùng đôi mắt ầng ậng nước nhìn hắn, Càn Long run lên, Vĩnh Cơ, trẫm thích ngươi chứ có phải ghét ngươi đâu, phản ứng kiểu gì vậy chứ? Hắn thả lỏng nét mặt, nắm lấy bàn tay vì căng thẳng mà cứng đờ của Vĩnh Cơ, ánh mắt sủng ái nhìn nó, “Trẫm chỉ muốn cùng Vĩnh Cơ nói vài câu, Vĩnh Cơ sợ trẫm ư?”

Sợ Hoàng a mã sao? Đây vốn chả phải vấn đề gì, Vĩnh Cơ không chút do dự gật đầu. Càn Long lệ rơi đầy mặt, muốn nói lại thôi, hắn cho là mấy tháng nay mình biểu hiện rất tốt, ít nhất Vĩnh Cơ cũng không sợ mình nữa mới phải chứ.

Càn Long nghĩ là vậy, nhưng đối với Vĩnh Cơ mà nói, nó ra khỏi hoàng cung, gặp được nhiều người nhiều việc, no không còn ngây thơ như trước nữa. Nó dần hiểu được, Hoàng a mã không chỉ là a mã của huynh đệ nó mà còn là một đế vương.

Suy cho cùng Hoàng a mã luôn là một sự tồn tại tối thượng, mặc kệ là Hoàng a mã mấy tháng trước còn chán ghét nó, lúc nào cũng quở trách nó, hay Hoàng a mã tìm mọi cách trân trọng, sủng ái nó, nói thích nó mấy tháng nay, và cả Hoàng a mã đi cùng nó một đời, đều là Hoàng đế đứng trên Kim Loan điện nắm mọi quyền sinh sát trong tay, là Hoàng đế không ai không sợ hãi.

“Hoàng a mã là Hoàng đế chưởng quản thiên hạ, vận mệnh cả thiên hạ nằm trong tay Hoàng a mã…” Tiếng Vĩnh Cơ rất nhẹ, có hơi run rẩy, nói ra một sự thật ai ai cũng biết. Càn Long nắm lấy vai nó, quả quyết cắt ngang lời nó, “Vĩnh Cơ, người trong thiên hạ đều phải sợ trẫm, duy độc ngươi không cần.”

“Hoàng a mã?”

Đứa nhỏ kinh hoảng nhìn về phía mình, vẻ mặt đầy sự khó hiểu nghi hoặc, Càn Long cười khẽ, nói tiếp, “Lời trẫm nói qua sẽ không rút lại, trẫm biết Vĩnh Cơ nhớ rõ, đại khái cũng hiểu được.”

“…”

“Trẫm không ép ngươi, Vĩnh Cơ, ngươi còn nhỏ, đáng lẽ trẫm không nên nói như vậy.”

Mình đang khóc đó ư? Vĩnh Cơ bình tĩnh nhìn bóng mình phản chiếu trong đôi mắt Càn Long, hóa ra mình đang khóc sao? Nhưng tại sao lại muốn khóc nhỉ?

Hoàng a mã không trách nó trộm xuất cung, cũng không mắng nó, nhưng sao nó lại muốn khóc thế này? Vĩnh Cơ không biết tại sao lại thế, có lẽ do ánh mắt Hoàng a mã nhìn nó quá nghiêm túc, hoặc là những thứ khác.

Nó bất giác đưa tay lau nước mắt, được một nửa thì bị người ngăn lại. Càn Long dịu dàng lau nước mắt trên mặt Vĩnh Cơ, “Lại khóc? Người nên khóc là Hoàng a mã mới đúng. Nếu Thập Nhị không chịu, Thập Nhị liền xem trẫm như Hoàng a mã cũng không sao. Trẫm…” Trẫm sẽ chờ ngươi, chờ ngươi chấp nhận thân phận mới của trẫm.

“Thái hậu giá đáo!”

Câu kế tiếp của Càn Long rốt cuộc vẫn không thể nói ra, tiếng thái giám cất lên cao vút, khiến hắn phải cau mày.

Càn Long thuận tay sờ sờ đầu Vĩnh Cơ, “Hoàng mã ma của ngươi đến rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa. Trẫm bảo người đưa ngươi về Thượng Thư phòng, từ cửa hông đi ra ngoài đi.”

Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, Vĩnh Cơ là hoàng tử, giờ này đáng lẽ phải ở Thượng Thư phòng chứ không phải nội điện Càn Thanh Cung. Nó há miệng còn muốn nói gì đó, Càn Long đã xoay người rời khỏi điện, đâu đó còn loáng thoáng nghe tiếng Thái hậu cất lên, “Hoàng thượng sao đến giờ còn chưa ra nữa?”

Vĩnh Cơ đứng trong điện, bóng dáng Càn Long đã khuất hẳn, tiểu thái giám tiến vào hỏi, “Thập Nhị a ca, nô tài đưa ngài về Thượng Thư phòng?”

“Không cần.” Nó bước vài bước ra sau bình phong, lặng lẽ nhìn ra ngoại điện.

Càn Long vừa ra khỏi nội điện liền khoác lên vẻ mặt tươi cười. Thái hậu Nữu Hỗ Lộc mấy năm nay già đi không ít, hiếm khi nào đến Càn Thanh Cung nữa, ngược lại để hắn đến thỉnh an bà nhiều hơn. Lúc này bỗng dưng tới đây, Càn Long hiểu được nhất định là có chuyện gì.

Hắn bước tới nghênh đón, “Ha ha, Hoàng ngạch nương, ngài thế nào lại tự mình đến đây?” Lại trừng đám thái giám nữ quan sau lưng bà, “Các ngươi hầu hạ thế nào, Thái hậu muốn gặp trẫm, các ngươi chỉ cần đến đây truyền lời, trẫm tự đi.”

Nữu Hỗ Lộc thị được Càn Long nói nghe mấy câu dỗ ngọt cũng cao hứng, vịn tay Càn Long đi vào trong, vừa đi vừa nói, “Hoàng đế nói gì vậy, ai gia lớn tuổi nhưng đâu có hồ đồ, Hoàng thượng ngày bận nghìn việc, lão thái bà như ai gia có người hầu kẻ hạ là được rồi.”

“Hoàng ngạch nương nói vậy sao được, trẫm toàn dựa vào Hoàng ngạch nương mới vô bệnh vô tai nhiều năm như thế,” Càn Long đỡ Nữu Hỗ Lộc thị ngồi lên tọa ỷ, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh, “Ngay cả việc Hoàng ngạch nương muốn gặp trẫm, chuyện nhỏ như vậy trẫm còn không làm được, chính là đại bất hiếu.”

Thái hậu vui vẻ xua tay, “Hoàng đế dỗ bà già này sao.”

Càn Long cười cười nhận trà Phi Lang đưa tới, nhấc nắp chén trà thổi bớt khói nóng lượn lờ, dùng khóe mắt liếc Thái hậu một cái. Quả nhiên bà đang chờ để nói ra suy nghĩ của mình.

Hắn thầm cười lạnh, Thái hậu mấy năm nay mặc kệ mọi chuyện, chuyên tâm lễ Phật. Lúc Hoàng hậu hoăng thệ cũng không thấy bà tỏ vẻ gì, lúc này lại đến Càn Thanh Cung, chỉ sợ là trước mặt bà có kẻ lắm mồm lắm miệng.

Hắn đặt chén trà xuống, “Hoàng ngạch nương, hôm nay sao lại đến chỗ trẫm? Có chuyện gì ư?”

“Thế nào, ai gia không có việc thì không được tìm hoàng đế?” Nữu Hỗ Lộc thị sa sầm nét mặt, Càn Long vội vàng nói không dám không dám. Bà ta mới vừa lòng, lại nói tiếp, “Có điều Hoàng thượng nói đúng, ai gia hôm nay đúng là có chuyện đến tìm hoàng đế.”

“Nhi thần lắng nghe.”

Càn Long mở miệng nói, cũng tỏ vẻ thực sự sẽ nghe, Thái hậu ngược lại im lặng, chỉ nhắm mắt, lần lần theo xuyến Phật châu nơi tay. Càn Long cũng không thúc giục, chỉ yên lặng thưởng trà, hồi lâu sau bà ta mới nói, “Hoàng đế, ai gia nghe nói ngươi đã lâu rồi không lâm hạnh hậu cung?”

Càn Long hiểu ra, trên mặt lại vờ tỏ vẻ phẫn nộ, “Hoàng ngạch nương, là kẻ nào nói bậy nói bạ trước mặt ngài.”

Nữu Hỗ Lộc thị cũng không vui, xụ mặt, “Hoàng thượng, việc này cần gì người khác nói, ai gia mấy năm nay nghĩ muốn ôm cháu nhiều lần rồi.”

“Ngài thì nói như vậy, nhưng trẫm vẫn là…Mới tang Hoàng hậu, trẫm bi thương trong lòng, hơn nữa…Mấy vị lão thân vương lần lượt từng người ra đi, nhi tử hiện tại nào còn cái tâm tư kia nữa.” Hắn nói rất cảm động, tỏ vẻ đau đớn khôn cùng, vẻ mặt tang thương. Nữu Hỗ Lộc thị nhìn mà tưởng thật, mới thoáng dịu lại, thấm thía nói, “Ngươi đó, từ nhỏ đã là người trọng tình, Hoàng hậu đi rồi không thể trở về nữa. Trong hậu cung trừ Lệnh phi ra những phi tần khác không ai có tin vui, Hoàng thượng là người đứng đầu quốc gia, con nối dòng là chuyện lớn, ai gia cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.”

“Nhi tử hiểu được.” Càn Long cũng không nói gì khác, chỉ thuận theo.

Nữu Hỗ Lộc thị tiếp tục, “Hiện giờ Hoàng hậu đã đi, ngươi đem chuyện hậu cung giao cho Thư phi, luận tư cách thì nàng ta cũng được, nhưng nàng ta trên danh nghĩa không có con, cũng chỉ là phi, giữ Phượng ấn thì rốt cuộc không hợp.”

“Hoàng ngạch nương nói cũng có lý.” Giấu đi sự trào phúng nơi đáy mắt, Càn Long vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý với lời Nữu Hỗ Lộc thị. Bà ta cao hứng, cảm thấy nhi tử vẫn là kẻ biết nghe lời, rất hiếu thuận.

Bà châm chước nói, “Ai gia thấy Lệnh phi cũng được, trước đây nàng ta từng quản việc hậu cung, cũng biết xử lý thể nào, đã vậy còn hiếu thuận, mỗi ngày đến cung ai gia cùng ai gia nói chuyện phiếm, nói ai gia nghe vài chuyện vui giải buồn đấy.”

Hóa ra vẫn là Lệnh phi! Sớm biết nàng ta chẳng phải dạng an phận gì, trước kia lúc Tiểu Yến Tử tiến cung nàng ta cũng giống hồ điệp vờn hoa, qua loại chu toàn giữa mình và Tiểu Yến Tử, sau lại lởn vởn trước mặt Thái hậu. Đúng là ba bên không đắc tội, lại được cái mỹ danh hiền lành.

Càn Long cau mày, “Lệnh phi vẫn luôn là người khôn ngoan, nhưng nay nàng ta có thai, nếu lại để nàng làm lụng vất vả, trẫm sợ đối với đứa bé trong bụng nàng không tốt.”

Nữu Hỗ Lộc thị quan trọng nhất là con nối dòng, vừa nghe Càn Long nói vậy liền để ý. Đó là cháu vàng cháu bạc của bà a, bèn nhanh chóng sửa miệng phụ họa, “Hoàng đế nói rất đúng, để Lệnh phi an thai mới là chính sự. Nhưng mà, Hoàng thượng cũng thật là, nàng có mang, thân mình nặng nề, Hoàng thượng có rảnh nên đến thăm cháu ngoan của ai gia chút chứ.”

Càn Long gật đầu, “Đương nhiên đương nhiên, nhi tử chốc nữa sẽ đến Duyên Hi cung nhìn một cái.”

Thái hậu thấy nhi tử nghe lời như vậy, trong lòng cũng sinh chút hồ nghi. Này không giống như những gì Lệnh phi nói a, nghe nàng ta nói còn tưởng ủy khuất ghê lắm, ý trong ý ngoài đều là Hoàng thượng bỏ bê không thèm nhìn nàng, không ghé hậu cung.

Nhưng hôm nay Hoàng thượng vẫn như cũ sáng suốt chu toàn, trọng tình trọng nghĩa không thay đổi cơ mà. Không phải Lệnh phi lừa bà đấy chứ? Về sau bà đây không cần lỗ mãng như vậy mới được, miễn cho Hoàng thượng khó xử.

Nữu Hỗ Lộc thị sinh ra khoảng cách với Lệnh phi, đấy là việc chưa nói, chỉ bảo Càn Long chú ý thân thể rồi rời đi. Nguyên bản Lệnh phi còn nói đến chuyện Ngũ a ca xuất cung và cả chuyện Thập Nhị a ca ở Càn Thanh Cung quá lâu, Thái hậu cũng khôn ngoan giữ im lặng.

Trên đường về, Nữu Hỗ Lộc thị càng nghĩ càng thấy không thích hợp, “Quế ma ma, ngươi nói ai gia lần này có phải bị người khác lợi dụng rồi không?”

Quế ma ma cúi đầu, “Lão chủ tử, chuyện của người trẻ tuổi thì…”

“Phải, chuyện của mấy người trẻ tuổi ai gia bớt quản thì hơn, hoàng đế đó nay đều có chừng mực. Là ai gia lần này hấp tấp, về sau Lệnh phi đến thỉnh an ngươi cũng mời về đi, để nàng ta an tâm dưỡng thai là được.”

Tiễn Nữu Hỗ Lộc thị xong, Càn Long ngồi một lát, uống cạn trà bỗng dưng đứng dậy, “Ngô Thư Lai, bãi giá Duyên Hi cung.”

“Dạ.”

Ở phía sau, tiểu thái giám lo lắng nhìn Thập Nhị a ca vẫn không chịu đi, “Thập Nhị a ca, nên về Thượng Thư phòng thôi, Hoàng thượng cũng đi mất rồi.”

Vĩnh Cơ rầu rĩ xoay người theo tiểu thái giám theo cửa hông ra ngoài. Hoàng a mã, ngài thực sự đến Duyên Hi cung, đến gặp Lệnh phi nương nương sao? Thế vừa rồi Hoàng a mã nói muốn quay lại làm phụ tử với mình có thật không? Nhưng tại sao mình cứ có cảm giác không vui?

Nó phồng má, bước chân vô thức đi nhanh hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK