Lại nhìn thiếu niên, đôi mắt nó mê mang sóng nước, nào còn đâu nửa phần thanh tỉnh. Càn Long vội đỡ lấy vai Vĩnh Cơ, lo lắng hỏi, “Ngươi uống hết mấy bình?”
Vĩnh Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, cái miệng nhỏ hơi hơi mở ra, Càn Long rối rắm chờ nó cất tiếng, kết quả Vĩnh Cơ chỉ nấc một cái. Nấc rồi còn đưa tay vỗ vỗ ngực, hất tay Càn Long ra, nhỏ giọng than thở, “Sao hôm nay cứ nấc thế nhỉ? Kỳ cục quá.”
Không kỳ cục gì hết! Càn Long bất đắc dĩ buông tay, đứa nhỏ ngay lập tức đứng không vững, mới đi vài bước đã lảo đảo đá đụng lung tung. Càn Long giờ mới thấy đống hổ lốn trên đất không chỉ có ghế gọng sách vở, còn có mấy cái chai tạo thành hình người kỳ dị, đều là những bình rượu rỗng. Hắn thoáng đảo qua, ước chừng có hai ba bình.
Sợ đứa nhỏ kia té ngã, hắn vội vàng theo sau, cũng không quản Vĩnh Cơ giãy giụa liền ôm người đặt lên nhuyễn tháp.Vĩnh Cơ kháng cự vài cái liền thôi, thuận theo để Càn Long ôm.
Càn Long ôm Vĩnh Cơ ngồi trên nhuyễn tháp, chỉnh lại mũ nhung bị lệch cho đứa nhỏ. Vĩnh Cơ rất ngoan, ngẩng cổ mặc cho Càn Long đùa nghịch. Hắn nâng khuôn mặt nhìn thế nào cũng không đủ kia lên, “Ngươi giờ gan lớn nhỉ, dám lén trẫm uống rượu, còn dám uống cả ngọc nhưỡng tới trẫm cũng tiếc!”
“Vĩnh Cơ có chuyện buồn nha, có chuyện buồn phải uống rượu chứ.” Vĩnh Cơ còn không rõ ràng lắm, nó nghe thấy Càn Long nói gì đó trước mặt mới mơ hồ trả lời. Nó quay đầu sờ loạn, “Sao không thấy rượu đâu? Phúc công công, rượu của Vĩnh Cơ đâu?”
Không ngờ Vĩnh Cơ nhu thuận như vậy, tùy ý để hắn hầu hạ, hóa ra là xem hắn thành lão già kia! Người say rượu thì nhiều lời vô ích, chí ít nó cũng không đem hắn thành người kỳ kỳ quái quái gì đó (Phúc công công đã đủ kỳ quái rồi), Càn Long thầm an ủi mình, lại giúp Vĩnh Cơ cởi áo choàng.
Vĩnh Cơ quờ quạng nửa ngày vẫn chưa bắt được bình rượu nào bèn chỉ tay vào mũi Càn Long, giận dỗi thở phì phì, “Công công, ngươi thực không phải công công tốt mà!”
Càn Long đầu đầy hắc tuyến, trẫm vốn đâu phải công công, còn ở đó nói linh tinh cái gì, lão thái giám kỳ quặc của ngươi mà là công công tốt sao? Trẫm cược Ngô Thư Lai khóc cho ngươi xem!
Hắn đương nhiên không đưa rượu cho Vĩnh Cơ, mà bắt lấy bàn tay đang chỉa vào mũi hắn, nắm trong tay mình xoa xoa nắn nắn, “Không có rượu đâu, ngươi còn nhỏ, không thể uống nữa. Vĩnh Cơ nói cho a mã biết, ngươi lấy rượu ở đâu ra?”
Mấu chốt là đứa nhỏ này trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn nhu thuận, phải nghĩ thế nào mới uống tới từng này, mới nãy còn nói trong lòng buồn bực? Nếu vậy chỉ có sự kiện hắn thổ lộ kia thôi, Càn Long bèn ôn hòa giải thích, “Hoàng a mã không phải đã nói rồi sao? Nếu Vĩnh Cơ không chịu, trẫm nguyện ý chỉ làm Hoàng a mã của Vĩnh Cơ, trẫm sẽ chờ Vĩnh Cơ lớn lên, chờ Vĩnh Cơ hiểu được.”
Vĩnh Cơ đối với mấy lời trước đó của Càn Long đều không tỏ vẻ gì, chỉ nghe đến đây chợt phản ứng kịch liệt, hất cả tay Càn Long ra, “Hoàng a mã nói dối. Hoàng ngạch nương trước đây từng nói với nhi thần, nam nhân đều là hạng người thay đổi thất thường, vô tình nhất là đế vương gia, nhất là kẻ đa tình như Hoàng a mã, nơi chốn trêu hoa ghẹo nguyệt, không được học theo Hoàng a mã.”
Càn Long không nói gì, hắn cuối cùng cũng biết ngày đó mẹ con hai người trốn trong phòng thủ thỉ gì với nhau, hóa ra là nói về lỗi lầm của hắn. Nhưng Ô Lạp thị cũng thật là, lời này sao có thể nói với Vĩnh Cơ? Vĩnh Cơ học không giỏi, những thứ khác không nhớ được, cố tình lời hắn và người khác nói lại nhớ rất mau.
Vĩnh Cơ không tiếp nhận tình cảm của hắn, cũng một phần vì Ô Lạp thị thổi gió sau lưng. Thực ra, đây đều là Càn Long tự tưởng tượng. Ngày đó Ô Lạp thị kéo Vĩnh Cơ tránh khỏi Càn Long vẫn chỉ để nói hôn sự của nó, chính nàng cũng từng chịu khổ vì Càn Long, liền dạy nhi tử rằng nếu lấy đích phúc tấn lẫn trắc phúc tấn thì phải phân xử rạch ròi, đối đãi công bằng, đừng nơi nơi trêu ghẹo nữ nhân, có vài người thôi là tốt rồi. Vĩnh Cơ đều một mực nhớ trong lòng, Càn Long bị Ô Lạp thị lấy ra làm minh họa, Vĩnh Cơ đương nhiên càng nhớ kỹ.
“Ngạch nương ngươi nói không sai, trước kia trẫm thực sự không đúng,” Càn Long thử thăm dò vươn tay ra ôm Vĩnh Cơ, mà lực chú ý của nó giờ chỉ tập trung từng việc một thôi, lúc này đầu óc mơ màng của nó đang cố nghiêng qua nghe xem Càn Long nói gì, không để ý đôi tay đặt trên lưng.
Càn Long chậm rãi xích lại gần, thấp giọng nói, “Trẫm trước kia không biết phân biệt thị phi, không để mắt đến Vĩnh Cơ, làm Vĩnh Cơ khổ sở.”
“Trẫm trước kia quả thực từng trêu hoa ghẹo nguyệt vô số nữ nhân, nhưng Vĩnh Cơ à, cả đời trẫm đối với một người cẩn thận chăm chú như thế, không thể buông bỏ như thế, ngươi là đặc biệt. Chính trẫm cũng từng bài xích tình cảm này, cảm thấy quá đáng sợ. Trẫm cũng từng muốn tha cho ngươi, chờ ngươi lớn lên thoát khỏi lòng bàn tay trẫm, nhưng trẫm không làm được. Tha thứ cho a mã, tha thứ cho lòng ích kỷ của a mã.”
Hắn có thể vô sỉ nói mình đều có tình cảm với những bóng hồng từng bên cạnh, có lẽ bởi vì một nụ cười, một cái ngoái đầu nhìn lại, trùng hợp thay lọt vào ánh mắt của hắn, vì thế hắn làm quen với các nàng, cho dù là ngoài cung hay đưa về nội cung, kết cục cũng như nhau. Hắn không phải là kẻ chung tình.
Chỉ có Vĩnh Cơ, không có nụ cười khuynh thành, không có ngoái đầu nhìn lại vấn vương, mà là toàn bộ. Vĩnh Cơ ngây thơ thật thà, nó không cho hắn bất cứ hy vọng gì để chờ mong cả, bởi vì ngay từ đầu nó đã không có cơ hội yêu chính a mã của nó.
Vĩnh Cơ hồn nhiên thuần khiết, dùng trĩ nôn nộn ngữ từng chút một giúp hắn thanh tỉnh giữa cơn mông lung, kéo hắn lại từ những tự cao thổi phồng. Hắn cũng từng kinh ngạc, từng bối rối, nhưng hắn là đế vương, quen thói đã muốn là phải được, huống chi hắn không dám tưởng tượng đến cảnh không có Vĩnh Cơ ở bên nữa.
“Hoàng a mã gạt nhi thần, Hoàng a mã rõ ràng đến thăm Lệnh phi nương nương.” Vĩnh Cơ nghiêng đầu, ngờ nghệch cười, đẩy khuôn mặt quá gần mình kia ra, “Nhi thần đều nghe thấy được, Hoàng mã ma nói Hoàng a mã không đến hậu cung, Hoàng a mã liền đáp ứng đi thăm Lệnh mẫu phi, thăm tiểu đệ đệ, an ủi Lệnh mẫu phi. Hoàng a mã thích Lệnh mẫu phi, không phải nhi thần, nhi thần bắt đền Hoàng a mã.”
Càn Long nghe Vĩnh Cơ lẩm bẩm mà nói không ra lời, hắn bất thình lình siết chặt đôi tay, “Vĩnh Cơ, ngươi vừa mới nói gì đó?”
“Đau!” Vĩnh Cơ bị siết chặt quá liền uất ức kêu lên, há mồm cắn lại đôi tay đang ôm lấy mình. Trên tay truyền tới đau đớn nhưng Càn Long lại mừng như điên, Vĩnh Cơ nói thế là ý gì? Nó nói không rõ ràng, nhưng hắn vẫn nghe hiểu. Nguyên nhân nó không vui là vì hắn đến gặp Lệnh phi. Hóa ra đứa nhỏ này cũng không phải không thích hắn, Vĩnh Cơ còn biết ghen tị, hắn còn có hy vọng!
Hắn sướng đến mụ mị, không để ý nhi tử nhà hắn đã cắn loạn khắp cánh tay, đâu đâu cũng để lại dấu răng rướm máu. Vĩnh Cơ không biết mình vừa nói lời kinh hãi thế tục gì, chỉ biết có người xấu siết nó ngạt thở, nó muốn đánh người xấu!
Càn Long cẩn thận chỉnh đốn tư tưởng, lần theo sự kiện truy ra chân tướng, cuối cùng biết được đại khái đã xảy ra chuyện gì. Hắn cúi đầu thì vừa thấy Vĩnh Cơ định kéo ngón tay hắn nhét vào miệng, Càn Long vội rụt tay về, “Vĩnh Cơ, là Hoàng a mã không đúng, Hoàng a mã không nên đến hậu cung.”
“Hoàng a mã?” Vĩnh Cơ cố mở to hai mắt, trước mặt chỉ có bóng người nhòe nhoẹt lắc lư, nó bèn nghi hoặc hỏi lại.
Càn Long gật đầu, “Là Hoàng a mã. Trẫm quay về rồi, lời Vĩnh Cơ vừa nói trẫm đều nghe thấy được, đã nói thì không được nuốt lời, Vĩnh Cơ phải làm Ba Đồ Lỗ đấy nhé.”
“Nói gì cơ?”
“…”
Khuôn mặt vì say rượu mà ửng hồng hơi ngẩng lên, đôi mắt lấp loáng nước tựa sương mù, Càn Long nhìn cảnh đẹp trước mắt mà nhất thời ngây dại, Vĩnh Cơ của hắn bất tri bất giác đã trưởng thành lên nhiều rồi. So với đứa bé của nửa năm trước, thiếu niên bây giờ trông càng quyến rũ hơn, đôi môi hồng hào khẽ hé, cánh tay vòng hờ qua cổ hắn, chút tỉnh táo trong đầu Càn Long dần tan đi.
Hắn nghiêng đầu, Vĩnh Cơ mềm nhũn dựa sát vào lòng hắn, đầu cọ lấy cằm hắn, mấp máy lẩm bẩm, “Hoàng a mã…a mã…”
Thanh âm này đối với Càn Long mà nói quả thực trí mạng, hắn cúi đầu, Vĩnh Cơ tựa vào lòng hắn thỏ thẻ, “Hoàng a mã là Hoàng a mã của nhi thần, còn nói mấy lời kỳ quái, nói xong lại đến gặp Lệnh phi nương nương…”
“Ừ, là trẫm sai.” Càn Long khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Vĩnh Cơ, “Đáng lẽ trẫm nên nói hết lời mới phải, trẫm nên sớm biết Vĩnh Cơ cái gì cũng hiểu.”
“Đó là…đương nhiên,” Vĩnh Cơ lắc lắc đầu, “Bản a ca…ô…”
Thiếu niên lộn xộn cục cựa, nghiêng mặt một chút, đôi môi đã lướt qua khóe miệng Càn Long. Như có cái gì đó nổ bung trong đầu hắn, Càn Long không kìm được cắn lấy đôi môi mềm mại còn tỏa hương rượu thơm nồng. Như hắn từng tưởng tượng, hắn không thả ra được, cứ trăn trở quấn mút lấy đầu lưỡi nóng ấm, đôi tay đặt sau lưng nó bất giác dịch lên trên.
Vĩnh Cơ mở to mắt, hai tay lúc đầu còn chống đẩy, rồi chậm rãi buông xuôi. Nó lần đầu tiên tiếp xúc với thân mật như thế, căn bản không phải đối thủ của Càn Long. Càn Long đối với nó như đối đãi với trân bảo, lần này càng cẩn thận tỉ mỉ, Vĩnh Cơ mơ mơ màng màng như bị đưa tới thời không khác, nó không hiểu nổi cảm giác này, đầu óc cứ quay cuồng trong cơn say càng vô lực kháng cự, chỉ đành tùy ý để tình cảm xa lạ trong lòng nổi sóng.
Chờ đến lúc Càn Long buông Vĩnh Cơ ra, nó đã hơi chút thanh tỉnh, ít nhất còn biết người trước mặt mình là ai, “Hoàng a mã…đang làm gì vậy?”
“Ha ha, Vĩnh Cơ thích không?” Càn Long dịu dàng hỏi, trong lòng là Vĩnh Cơ của riêng mình hắn. Hắn không biết làm thế nào mới tốt, không biết làm sao để đối đãi nó tốt hơn, dù chỉ một chút.
“…Thích…thích Hoàng a mã…” Vĩnh Cơ cao hứng ôm chầm lấy Càn Long, ấp úng làm nũng, “Hoàng a mã đừng gặp Lệnh phi nương nương nữa…”
“Vĩnh Cơ nói thật? Trẫm đều nhớ kỹ. Trẫm không gặp.” Càn Long mừng rỡ nói, hắn biết câu thích lần này của Vĩnh Cơ khác với câu thích đơn thuần trước kia. Say rượu nói lời thật, những lời này đủ để hắn trân quý cả đời.
Hắn cúi đầu, giúp Vĩnh Cơ cởi áo ra, “Trẫm sẽ ở bên Vĩnh Cơ, không đi đâu hết.”
“…Khó chịu quá…”
Vĩnh Cơ vốn không biết uống rượu, lại đột nhiên uống nhiều như vậy, lúc này men rượu bắt đầu phát tác, nó nằm trong lòng Càn Long cọ qua cọ lại, đưa tay kéo kéo y phục trên người.
Càn Long lúc đầu cũng bị cọ đến nóng cả người, nhưng đối mặt với Vĩnh Cơ như thế…Xương quai xanh tinh xảo lúc ẩn lúc hiện kia…Hắn nhắm mắt cười khổ, “Vĩnh Cơ, ngươi đang trừng phạt trẫm phải không?”
Nhưng trong lòng hắn bây giờ không là ai khác, tối nay hắn đã được kinh hỉ đủ nhiều, hắn không dám cũng không muốn tham lam.
Dỗ người nhét vào trong chăn, Càn Long mới thở một hơi thật dài, “Người đâu!”