• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Yến 25 tuổi, đã trở thành luật sư vàng trong văn phòng luật nổi tiếng nhất Thanh Thành.

Anh vẫn luôn ưu tú như vậy, Lâm Giáng cũng chưa bao giờ phủ nhận điều này, nhưng khi Lâm Giáng ngồi trong phòng làm việc tràn ngập hơi thở kinh doanh của anh, cô vẫn nhịn không được mà cảm thán.

"Cậu nói xem nếu là mười năm trước, mình nghĩ kiểu gì cũng không thể tưởng tượng được một người ngày nào cũng mặc đồ thể thao như cậu mà bây giờ mỗi ngày đều áo vest giày da đóng thùng lịch sự như thế? Mình càng không thể ngờ đến, một người trong phòng ngủ chứa toàn anime và bóng rổ, lại có một ngày ngồi trong phòng làm việc chỉ có ba tông màu đen trắng xám như vậy." Lâm Giáng đứng trước cửa sổ sát đất hoài niệm nhân sinh.

Thẩm Yến đứng phía sau cô lại pha cho cô một cốc cà phê nóng: "Chắc hẳn cậu cũng sẽ không ngờ tới, mình lúc trước cho dù có buồn ngủ đến chết cũng không chịu uống một ngụm cà phê, hôm nay lại pha cà phê chồn cho cậu đâu nhỉ?"

Ánh mắt Lâm Giáng lay động, tỏ ý năm tháng vội vã.

Ánh nhìn của cô kịp thời lọt vào tầm mắt của Thẩm Yến.

Hôm đó hai người đã lâu không gặp nói chuyện với nhau cả buổi chiều.

Trước khi Tết đến, Lâm Giáng gấp rút cuối cùng cũng xử lý xong việc bản thảo, hợp đồng không có vấn đề gì lớn, ban đầu cô cũng không biết bản thân mình sẽ phiêu du ở bên ngoài bao lâu nên mới ký hợp đồng ngắn hạn.

Tết năm nay ông nội và ông ngoại đều đến đón Tết ở nhà Lâm Giáng, buổi sáng trước đêm giao thừa, Lâm Giáng bị Từ Danh Quyên kéo đi mua đồ ăn.

Sự thực chứng minh, Lâm Giáng không nên khuất phục dưới sự đe dọa nhất thời của Từ Danh Quyên.

Chợ thực phẩm vô cùng rộng lớn, Từ Danh Quyên mặc một thân đồ hiệu đi tới đi lui như thoi đưa trong chợ, giống như một phú bà đang hòa nhập cùng chung vui với những người dân tầng lớp dưới, còn Lâm Giáng đi theo phía sau lại giống hệt như nha hoàn bên cạnh phú bà, đang chán nản thất vọng xách theo những túi nilon xanh xanh đỏ đỏ.

Từ Danh Quyên nói: "Hôm nay mua nhiều một chút, đến Tết chẳng ai người ta bán hàng đâu."

Lâm Giáng nỗ lực nặn ra một nụ cười mỉm.

Cô thấy Từ Danh Quyên đứng trước một quầy bán cá, sau khi chọn đầy một túi ngao béo, lại tiếp tục lấy thêm một con cá rô phi và một con cá đù vàng, ông chủ cửa hàng dứt khoát nhanh nhẹn đập chết con cá sau đó bỏ vào túi đem cân xong rồi đưa cho Lâm Giáng.

Con cá giãy loạn lên trong túi, Lâm Giáng lấy hết dũng khí mới dám cầm lấy chiếc túi, hai tay cô giơ ra đi về phía trước, nhìn không khác gì cương thi.

Đột nhiên có người gọi: "Lâm Giáng?"

Lâm Giáng quay người lại: "Cô Thành, Cô Trịnh."

Từ Danh Quyên nhận ra cô Thành liền gật đầu chào hỏi hai người kia.

"Cô giáo, hai người cũng đến đây mua đồ ăn ạ?" Lâm Giáng cười hỏi.

Tay cô Thành cầm một chiếc túi vải màu đỏ, nghe vậy liền đáp: "Ừ, Sức khỏe cô Trịnh của em không được tốt cho lắm nên hôm nay cô dẵn cô ấy đến cắt ít thuốc Đông y, tiện đường mua chút đồ ăn mang về."

Lâm Giáng nhìn cô Trịnh, ban nãy lúc cô Thành gọi, tầm mắt cô nhìn thấy cô Trịnh đầu tiên, vậy mà suýt chút nữa không nhận ra bà ấy, bà tiều tụy và gầy hơn rất nhiều, khiến người khác nhìn thấy cũng đau lòng.

"Cô Trịnh, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?" Lâm Giáng quan tâm hỏi.

Trịnh Bình vẫn nở nụ cười trên môi: "Cô vẫn tốt, lúc trước nghe cô Thành của cháu nói cháu trở về Thanh Thành rồi, nhưng cô chưa kịp liên lạc với cháu."

"Là cháu nên chủ động hỏi thăm cô mới đúng." Lâm Giáng cười, con cá trong túi vẫn đang quẫy đạp.

Trịnh Bình gật gật đầu, dường như có chút mệt mỏi, nói: "Vậy thì tốt, thôi cô không làm phiền hai mẹ con cháu nữa, cô đi mua đồ trước đây."

Lâm Giáng vội đáp: "Vâng, vậy các cô mua nhanh rồi về nhé, lúc nữa chắc sẽ tắc đường đấy ạ."

Từ Danh Quyên cũng cười: "Ban nãy tôi mua được con cá bên khu phía đông của chợ, hải sản bên đấy không tồi, các cô cũng qua đó ngó thử xem."

Trịnh Bình gật đầu nói được. Lâm Giáng liền nhắc bà chú ý sức khỏe, rồi chào tạm biệt.

Trịnh Bình và cô Thành vừa đi xa, Từ Danh Quyên lập tức quay người nói với Lâm Giáng: "Mẹ thấy cô Trịnh kia của con tinh thần không được tốt cho lắm."

"Chắc là do sức khỏe vẫn luôn không ôn đỉnh nên mới vậy." Lâm Giáng thở dài trong lòng, lại nhớ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ mà ngắn ngủi cùng với Giang Vi Phong ở bệnh viện ngày hôm đó, "Trước kia con nghe Thành Minh Hạo... chính là con trai của cô Thành nói, cô Trịnh từng bị sảy thai."

"Thật vậy à." Từ Danh Quyên ngây người, lại quay người nhìn về hướng Trịnh Bình vừa rời đi mấy lần, "Ài, người ta nói làm phụ nữ không dễ dàng quả thật đúng, mẹ thấy cô Trịnh của con sức khỏe không tốt chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tâm bệnh, ban nãy ánh mắt của cô ấy còn chẳng có nổi một tia sáng."

Lâm Giáng chỉ có thể thở dài, con cá cô xách trên tay sớm đã nằm yên, nhưng lòng cô lại không yên.

Cô nói chuyện với Từ Danh Quyên dọc đường về nhà.

Vào đến cửa, hương thơm của một bàn toàn món ngon ùa tới, tia ưu sầu trong lòng cũng cứ vậy mà tạm thời tan thành mây khói.

Năm nay trong nhà rất náo nhiệt, cho dù Lâm Giáng đã lớn rồi nhưng hai vị trưởng bối vẫn mừng tuổi cho cô bằng hai bao lì xì thật lớn.

Từ khi bà nội mất, sức khỏe của ông nội vẫn luôn yếu, năm ngoái còn làm phẫu thuật, Lâm Giáng luôn luôn cẩn thận chăm sóc cho ông cụ, cùng ông nói chuyện. Ông ngoại rảnh rỗi nên buồn bực chân tay bèn vào bếp nấu cơm cùng Lâm Vĩ, Từ Danh Quyên vốn muốn vào giúp đỡ, nhưng nghe động tĩnh kia xem ra càng giúp càng hỏng việc, thế là bị ông ngoại ghét bỏ đuổi ra ngoài.

Sau khi ăn cơm tối xong, ông nội với bố mẹ Lâm Giáng cùng nhau xem tiết mục Xuân Vãn*, ông ngoại bèn quấn lấy Lâm Giáng đòi xem ảnh.

*Xuân Vãn: Đêm hội Gala mừng xuân của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV), cũng tương tự như Táo Quân của Việt Nam mình.

Mấy năm nay cô rèn luyện ở bên ngoài, không chỉ viết bản thảo, còn chụp cả ảnh, chính vì vậy mà tự khắc luyện được kỹ năng nhiếp ảnh, Lâm Giáng gửi ảnh cực quang mà mình chụp được cho ông ngoại xem khiến ông cụ vô cùng ngưỡng mộ, nói qua năm mới phải lên kế hoạch cùng mấy người bạn già đến Thảo Nguyên chơi làm cho Từ Danh Quyên lo lắng nên cứ cằn nhằn mãi.

Bên ngoài tiếng pháo nổ rợp trời, pháo hoa cực kỳ náo nhiệt, trong nhà cả gia đình cười nói không ngớt, Lâm Giáng bị bầu không khí ấm áp của gia đình làm cho đỏ mắt, chẳng nề hà nghe mọi người nhắc lại những câu chuyện cũ, cô cảm giác giống như được trở về thời thơ ấu.

Qua Tết Nguyên tiêu mới được mấy ngày, ông ngoại quả nhiên xách balo lên đến Thảo Nguyên du lịch, Lâm Giáng bèn bắt tay vào tìm việc.

Vương Giai Thiến gửi cho cô một tin nhắn wechat, nói ở Thành Nam có một studio tên "J&J" đang tuyển người, bảo cô đến nộp CV thử.

Lâm Giáng lẽ ra vẫn chưa nghĩ được rốt cuộc nên đi theo chuyên ngành của mình hay là theo con đường biên tập và nhiếp ảnh, nhưng nghe Vương Giai Thiến giới thiệu xong cô bèn lên weibo search tác phẩm của phòng làm việc kia, xem xong cô liền quyết định nộp sơ yếu lí lịch.

Thông báo phỏng vấn rất nhanh đã được gửi đến, định vào ngày mùng 1 tháng 3.

"Đây là Trương tổng của chúng tôi." Trợ lý bưng đến một ly nước, sau khi giới thiệu người phỏng vấn xong liền lặng lẽ đi ra ngoài.

"Chào cô, Lâm Giáng." Trương Ích Gia đưa mắt quét qua một lượt CV của Lâm Giáng.

Lâm Giáng cười: "Xin chào, Trương tổng."

"Cô không phải xuất thân từ chuyên ngành nhiếp ảnh?" Trương Ích Gia đưa tay sờ sờ cằm, nhìn cô hỏi.

Lâm Giáng mím môi, cười: "Tôi không phải, nhưng tác phẩm của tôi anh cũng đã xem rồi, tôi..."

"Nhưng chúng tôi chủ yếu chụp người, những tác phẩm của cô lại không có quá nhiều bóng người trong đó nhỉ." Trương Ích Gia tựa lưng vào ghế, chau mày.

Lòng Lâm Giáng căng thẳng, cô không biết nên tiếp lời như thế nào.

"Như vậy đi, Giang tổng quản lý bên bộ phận nhiếp ảnh gia của studio chúng tôi bây giờ đang đi công tác, sau này tôi sẽ đưa tác phẩm và sơ yếu lí lịch của cô cho cậu ấy xem, cô đợi phỏng vấn lại nhé, được không?" Trương Ích Gia hỏi.

Lâm Giáng gật đầu, lịch sự đi ra ngoài.

Lát sau trợ lý gõ cừa bước vào: "Trương tổng, Lâm Giáng là người phỏng vấn cuối cùng của buổi sáng ngày hôm nay rồi."

Trương Ích Gia giay giay mi tâm, nói: "Tôi biết rồi."

Trợ lý lại hỏi: "Vậy kết quả phỏng vấn của Lâm Giáng thì sao?"

"Pass đi, sau này đừng hẹn phỏng vấn với mấy người không hiểu về chụp người như thế nữa." Trương Ích Gia nói.

Sau khi về phòng làm việc, Trương Ích Gia lấy điện thoại ra nhấn số gọi: "Sao rồi, phong cảnh ở Thảo Nguyên thế nào?"

Giang Vi Phong lúc này đang ở trong khách sạn, diễn viên mới đang trang điểm ở phía trước, bảy tám người cùng vây vào cô ta bận bịu, anh ra ngoài nghe điện thoại: "Sao thế, có chuyện gì à?"

"Chẳng phải phòng nhiếp ảnh gia tuyển người mới sao, chú không trở về nên người anh cũng không dễ quyết định." Trương Ích Gia nói.

Giang Vi Phong nhăn mày: "Bây giờ đinh được mấy người rồi?"

"Trước mắt mới có một người." Trương Ích Gia đáp.

"Được rồi, em bên này nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ xong việc, hẹn phỏng vấn lại đi."

Giang Vi Phong cúp điện thoại, anh đang định về phòng thu dọn thiết bị, chuẩn bị bắt đầu cho cảnh chụp buổi chiều, bỗng nhiên có một ông lão đội chiếc mũ màu vàng lưỡi vịt gọi anh lại: "Này chàng trai, cậu có thể giúp chúng ta chụp vài kiểu ảnh chung được không?"

Giang Vi Phong nhìn ra đằng sau ông cụ, còn có bốn ông lão tầm tuổi đó cũng đang vui vẻ mong đợi nhìn anh.

Anh gật đầu bảo không thành vấn đề, mấy ông cụ đứng ngay ngắn trước biển hiệu của khách sạn, nói: "Được rồi, chàng trai, cháu chụp đi."

Anh chụp một tấm, mấy ông cụ bèn đổi tư thế khác, nào là bắn tim, nào là giơ tay số hai, như những thiếu niên lớn tuổi vậy, anh chụp xong liền đưa ảnh cho họ xem, ai cũng cực kỳ hài lòng, liên miệng cảm ơn anh.

Giang Vi Phong chỉ cảm thấy vẻ ngoài của ông cụ đội mũ màu vàng lưỡi vịt rất thân thiết, anh nhìn thêm mấy lần rồi mới vào phòng, không ngờ hôm chuẩn bị trở về, anh đang chụp cảnh cuối bên hồ Đa Luân lại gặp được ông cụ đó.

Ông cụ lên tiếng gọi Giang Vi Phong trước: "Chàng trai, cháu chụp ảnh đẹp lắm, có thể giúp ta chụp một tấm cùng với bà nhà ta được không?"

Giang Vi Phong gật đầu đáp được, nhưng anh chỉnh xong máy ảnh rồi nhìn khắp một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng bào lão nào."

Cho đến khi ông cụ lấy từ trong túi ra một khung ảnh đen trắng, ngại ngùng cười nói: "Lúc còn sống bà ấy muốn đến Thảo Nguyên một lần, vì thế nên lần này ta đi cũng mang theo bà ấy đến ngắm phong cảnh luôn."

Phía xa xa sắc xanh của cỏ trên Thảo Nguyên nối liền với sắc xanh của bầu trời, nơi có cảnh sắc trong xanh thuần túy nhất, cũng là nơi chứa đựng tình cảm trong sáng đơn thuần nhất.

Giang Vi Phong hiểu ra, trong lòng liền nóng lên.

Sau khi Giang Vi Phong từ Hô Luân Bối Nhĩ trở về Thanh Thành liền bận việc mở rộng đội ngũ, nhiếp ảnh gia mảng ánh sáng mới tuyển thêm 5 người.

Sau khi đủ người, đoàn đội cùng hẹn nhau ăn cơm.

"Năm ngoái tài khoản weibo của Giang Vi Phong đã phá một trăm vạn follow rồi, lượng fan vô cùng đông, tôi thấy hè năm nay có thể mở lớp học trực tuyến được rồi." Trương Ích Gia đang bàn đến chuyện mở lớp dạy nhiếp ảnh.

Cố Tường xua xua tay: "Tháng trước vừa mới đi đến quyết định hợp tác cùng với mấy phòng làm việc của người nổi tiếng, người mới vừa đến vẫn cần có người cũ dẫn dắt, ngoài Phong ca ra thì trên tay những người khác đều có việc, lớp học trực tiếp cũng chỉ vừa mới mở ra, tôi kiến nghị đợi đến mùa thu thì bàn đến việc mở lớp nhiếp ảnh trực tuyến."

Cố Tường từ khi tốt nghiệp xong thì liền đi theo làm việc cùng Giang Vi Phong, làm người đại diện của anh, chủ yếu quản lý những việc bên mảng hợp tác kinh doanh và tuyên truyền.

Giang Vi Phong nghịch chiếc khui nắp rượu trong tay, ngồi một chỗ nghe bọn họ nói.

Trương Ích Gia không vui: "Bây giờ thị trường cạnh tranh càng ngày càng lớn, làm sớm không làm muộn, thời cơ chính là thời gian cậu hiểu không?"

"Kỹ thuật mới là cốt lõi quan trọng nhất của sức mạnh cạnh tranh của chúng ta, hấp tấp sẽ hỏng chuyện. Bây giờ đột nhiên lại xen thêm một lớp online nữa, mặc dù bên dưới vẫn có người có thể đứng lớp được nhưng nói một câu khó nghe thì Giang Vi Phong không dạy liệu có mấy người muốn học? Nhưng lịch trình của Giang Vi Phong đã xếp dài đến tận lễ Quốc Khánh ngày 1 tháng 10 rồi, anh muốn khiến cậu ấy mệt chết à?" Cố Tường mặt không cảm xúc, nhất thời nồng nặc mùi thuốc súng.

Hai người cãi cọ một hồi, bầu không khí trên bàn ăn càng ngày càng tệ.

Giang Vi Phong buồn bực cầm áo khoác đứng dậy: "Tôi hơi mệt, về trước đây."

Cố Tường thấy Giang Vi Phong muốn đi cũng cảm thấy mất hứng không buồn tiếp tục bữa cơm này nữa, bèn cầm áo khoác theo Giang Vi Phong ra ngoài.

Trương Ích Gia nhìn bóng lưng hai người một trước một sau biến mất sau cánh cửa, ánh mắt tối lại.

Cố Tường gọi với theo Giang Vi Phong: "Cậu đi nhanh thế làm gì?"

Giang Vi Phong liền đứng lại đợi anh: "Không ở trong đó cãi nhau tiếp đi, ra đây làm gì?"

Cố Tường tóp miệng: "Hầy, cậu đi rồi tôi không ở nổi trong đấy nữa, cậu đợi tôi chút, tôi đi vệ sinh cái đã."

Giang Vi Phong nhấc chân rời đi: "Tôi đợi cậu trong xe."

Cố Tường nói "Được", Giang Vi Phong thờ ơ đi đến bãi đỗ xe, sau khi co chân ngồi vào trong liền đưa tay lấy thuốc lá ra.

Còn chưa tìm thấy bật lửa đã có một bóng người quen thuộc đi tới, dừng lại bên cạnh xe của anh, lòng anh khẽ giao động, anh kéo cửa kính xe xuống tạo thành một khe nhỏ.

"Con còn đi với ai được nữa, Thẩm Yến vừa thắng kiện một vụ lớn nên mời khách."

Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK