• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lúc đó cô ấy đau khổ biết bao, nhưng tôi lại không hề hay biết, thậm chí đến tận bây giờ, có cố gắng thế nào cũng không làm cách nào cảm nhận được dù chỉ một phần nghìn quá khứ của cô ấy." Giang Vi Phong nhắm mắt lại, không nhìn rõ cảm xúc trong đó, nhưng Cố Tường lập tức liền ngây người.

Quen biết nhau từ nhỏ tới nay đã mười mấy năm rồi, anh đã từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ khác nhau của Giang Vi Phong.

Có lúc anh rất ngỗ nghịch, đang trên đường trốn tiết thì gặp phải giáo viên chủ nhiệm, mọi người đều trốn hết, chỉ có anh là không sợ.

Lúc anh chơi game thua liền không vui, cũng sẽ nóng nảy đập bàn phím. Khi bạn bè gặp chuyện, anh sẽ trượng nghĩa ra tay giúp đỡ. Khi anh trượt ván sẽ có dáng vẻ hăng hái, khiến mọi người đều la hét vì ngưỡng mộ.

Những dáng vẻ đó đều là của anh, nhưng Cố Tường lại chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như lúc này của anh.

Nếu buộc phải hình dung, trong lòng Cố Tường nghĩ, chẳng qua cũng là một đám mây buổi chiều mùa thu.

Ý cười của Giang Vi Phong rất sâu: "Cậu nói xem ông ta dựa vào đâu mà thua? Bởi vì tôi bắt buộc phải thắng."

Anh nói như vậy, rồi thở một hơi thật dài.

Có mấy giây, anh bỏ xuống một chút cái tôi của bản thân, trở thành một người không xác định, nhưng giây tiếp theo, anh ngước mắt lên nhìn Cố Tường, ánh mắt lại trở nên sắc bén và hung ác như một con báo: "Chuyện này, đối với tôi chỉ có hai kết cục."

Cố Tường hỏi: "Gì cơ?"

"Ông ta thua." Giang Vi Phong cười.

"Còn lại thì sao?"

Ánh mắt Giang Vi Phong sâu thẳm: "Vẫn là ông ta thua."

"Giữa hai đáp án, chỉ là chênh lệch thời gian thôi."

Những đám mây phía xa hợp lại thành từng khối thật lớn, ánh nắng xuyên qua những đám mây ấy, có cảm giác cô độc như mặc giáp ra trận vậy.

Cố Tường dùng nắm đấm huých nhẹ vào người Giang Vi Phong: "Dù sao đi chăng nữa, anh em ủng hộ cậu."

Giang Vi Phong dùng chân đạp vào bụng chân Cố Tường một cái, anh nghiêng đầu không để cho Cố Tường nhìn rõ cảm xúc trên mặt mình, xa xôi thốt ra hai chữ: "Được thôi."

Nói rồi chuẩn bị rời đi.

Cố Tường đau đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không quên hỏi: "Cậu đi đâu thế?"

Giang Vi Phong vẫy vẫy tay, không quay đầu lại.

Nghĩ lại thì từ trước đến giờ anh là một người cứng đầu cứng cổ, chưa từng nhờ ai giúp đỡ.

Nhưng hôm ấy trên đường trở về sau khi cùng Lâm Giáng ngắm sao ở ngoại ô, trên xe anh mở bài "Making love out of nothing at all".

Lâm Giáng đột nhiên hỏi anh: "Hôm đó lúc ngồi xem phim, anh nói ngài Smith thua rồi, tại sao lại như vậy?"

Anh đáp: "Bởi vì anh ta yêu vợ mình, vậy nên sẽ cúi đầu trước cô ấy."

Nhưng sau đó Lâm Giáng nghĩ ngợi rồi nói: "Không đúng."

Cô nói: "Nhưng cúi đầu vì yêu không phải là thua."

Giang Vi Phong có lẽ không bao giờ quên được dáng vẻ ngày hôm đó của Lâm Giáng, ôn hòa, an nhiên đến vậy, nhưng lời nói ra lại như con dao chí mạng.

Dịu dàng đến chết người.

Tâm trí anh không ngừng chuyển động, giống như một ngọn nến đang cháy, không ngừng bị gió thổi lung lay, xúi giục, sau đó anh đi vào studio, đi tới trước mặt đạo diễn, hỏi: "Đạo diễn. chú vẫn chưa xong việc à? Buổi tối có bận gì không? Hay là cùng nhau đi ăn bữa cơm được chứ?"

Đạo diễn là một người kính nghiệp, kết thúc công việc xong mọi người trong đoàn làm phim đều đã đi ăn cơm hộp cả rồi, nhưng ông vẫn phải ngồi lại kiểm tra cảnh quay quảng cáo một lần nữa.

Dường như không ngờ tới Giang Vi Phong đột nhiên muốn mời cơm, ông có chút kinh ngạc ngước mặt lên: "Thằng nhóc nhà cậu chẳng phải từ trước tới giờ không bao giờ thích xã giao sao?"

Giang Vi Phong liền lắc đầu, ngữ khí chân thành: "Ăn cơm cùng với chú không tính là xã giao."

Đạo diễn nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, nói: "Được thôi."

Giang Vi Phong cười, nụ cười giống như ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ.

Cùng lúc đó, Lâm Giáng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi ở của Trình Vân Xuyên.

Còn chưa đến cửa đã nghe thấy âm thanh đập phá và tiếng vỡ vụn của đồ đạc, kèm với đó là tiếng khóc, gào thét cuồng loạn của người phụ nữ.

Lâm Giáng không nghĩ ngợi gì mà chạy thẳng vào trong, vừa đến cửa cả người cô như rơi xuống hố băng.

Đầu tóc Trình Vân Xuyên tán loạn, ngã ngồi xuống nền đất toàn là một đống hỗn độn, cô ta đang cầm một mảnh thủy tinh vỡ kề vào cổ, có máu từ lòng bàn tay cô ta uốn lượn chảy xuống, nhỏ giọt lên quần áo và sàn nhà. Cô ta nhìn thấy Lâm Giáng tới, vừa lo lắng lại vừa hoảng loạn, gân xanh trên trán nổi lên: "Lâm Giáng cậu đừng qua đây!"

Nhưng Lâm Giáng không dịch nổi bước chân.

Bởi vì trong phòng còn có một người khác.

Trương Tuấn Đào quay mặt lại, thấy người tới là Lâm Giáng, ông ta liền cười, ôn tồn lễ độ: "Ồ, hóa ra là Lâm Giáng, đã mấy năm không gặp rồi nhỉ, cô vẫn tốt chứ?"

Giọng ông ta khi nói chuyện rất ôn hòa, giống hệt như lúc ông ta quay chương trình công ích trong tivi, an ủi những đứa trẻ trong viện phúc lợi, thậm chí còn mang theo chút dỗ dành yêu thương.

Lâm Giáng cố hết sức phát ra âm thanh từ trong họng: "Ông đến đây làm gì?"

Trương Tuấn Đào nghe vậy thì đưa tay đẩy gọng kính trên mũi, vẫn duy trì nụ cười như cũ: "Tôi và Vân Xuyên cãi nhau, hôm nay tôi đến thăm em ấy."

"Ông đừng gọi tôi như thế!" Trình Vân Xuyên gần như sụp đổ rồi, "Mau cút đi!"

Trương Tuấn Đào nghe xong thì lắc đầu, bày ra bộ dạng "ba phần bất lực bảy phần nuông chiều" cứ như yêu thương cô ta lắm, ông ta nặn ra một nụ cười cẩn trọng với Lâm Giáng: "Xem ra em ấy vẫn đang giận tôi, thôi vậy, tôi đi trước đây, hôm khác lại đến thăm em ấy."

Nói rồi, Trương Tuần Đào tiến vài bước tới gần phía Trình Vân Xuyên: "Vậy tôi đi trước nhé? Có chuyện gì em nhớ gọi cho tôi."

Trình Vân Xuyên chỉ biết không ngừng co người lui về phía sau, mảnh thủy tinh cứa vào phần cổ trắng ngần của cô ta, Trương Tuấn Đào không buồn đoái hoài tới, chỉ cười rồi thẳng người đi ra ngoài, lúc lướt qua Lâm Giáng ông ta hơi ngừng lại: "Lâm Giáng, thời gian trước hình như tôi có nhìn thấy cô rồi, ở Vạn Đạt."

Lâm Giáng gắt gao cuộn chặt tay, ép buộc bản thân dũng cảm nhìn thẳng vào ông ta, cô cũng cười: "Vậy sao, trùng hợp quá."

Vóc người Trương Tuấn Đào vừa phải, cao khoảng một mét bảy lăm, cơ thể thẳng tắp, khí chất cũng là được nuôi dưỡng mà thành, nhìn kiểu gì cũng là kiểu người vô hại, thậm chí còn rất hòa nhã niềm nở.

Ông ta nghe Lâm Giáng nói vậy liền lộ ra một nụ cười vô cùng ấm áp: "Không ngờ cô và Trình Vân Xuyên vẫn còn liên lạc với nhau." Trương Tuấn Đào vỗ vai Lâm Giáng: "Tốt thật, tôi rất ngưỡng mộ."

Nói rồi bèn cười, ung dung thong thả rời khỏi đó.

Nghe thấy tiếng cửa đằng sau đã đóng lại, Lâm Giáng không trụ nổi nữa, chân cô lập tức mềm nhũn, cô phải chống tay vào tường mới không khuỵu xuống đất, Lâm Giáng dùng hết sức phủi bờ vai vừa chị Trương Tuấn Đào chạm vào, thử cố gắng xóa sạch dấu vết của ông ta.

Lúc đó ở trong nhà, Trình Vân Xuyên tan vỡ khóc òa lên thật lớn: "Sao ông ta có thể làm ra dáng vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra như vậy? Sao ông ta lại dám tới tìm tôi giữa ban ngày ban mặt như thế này? Phải làm sao đây, chuyện này hình như căn bản không hề ảnh hướng tới ông ta! Nhưng trong tin nhắn của tôi đã có biết bao nhiêu người đang mắng chửi tôi rồi kìa!"

Cô ta ôm đầu gối đau khổ khóc, rất khó có thể tin được cô ta đã từng là một cô gái dũng cảm và thẳng thắn: "Phải làm sao bây giờ, có phải chúng ta thực sự đấu không lại ông ta không?"

Lời nói của Trình Vân Xuyên như từng mũi kim đâm vào người Lâm Giáng, cô cố gắng duy trì tia lý trí cuối cùng gọi điện thoại cho Thẩm Yến.

Thẩm Yến nghe máy xong lập tức chạy tới.

"Sao ông ta lại không lo lắng được? Ông ta mà không sốt ruột thì đã không tới tìm cậu. Nếu thực sự quang minh lỗi lạc thì cứ toàn quyền giao cho luật sư là được rồi." Thẩm Yến phân tích cho Trình Vân Xuyên nghe.

Lâm Giáng giúp Trình Vân Xuyên băng bó vết thương xong, cũng vỗ về cô ta: "Đúng vậy, bây giờ ông ta đang muốn thấy chúng ta nôn nóng, chúng ta không được phép trúng kế của ông ta."

Cả người Trình Vân Xuyên giống như đang mất hồn: "Nhưng tôi sợ lắm."

Lâm Giáng an ủi: "Cậu yên tâm, lúc bắt buộc tôi sẽ đứng ra lên tiếng."

Thẩm Yến nghe vậy thì cau mày: "Cậu đừng hoảng sợ, chúng ta xông lên từng chút một, ông ta muốn khiến chúng ta sốt ruột, vậy chúng ta cũng khiến ông ta phải lo lắng."

Một câu khiến cho người trong mộng tỉnh dậy.

Trình Vân Xuyên cắn chặt môi, đáy mắt dần dần nhuốm lên ánh sáng kiên nghị.

Sau khi Lâm Giáng trở về từ chỗ Trình Vân Xuyên thì liền bị bệnh.

Bởi vì chuyện này mà cô đã nhiều ngày không được yên giấc rồi, cộng thêm việc Trình Vân Xuyên phải chịu sự kích động lớn như thế, cô vừa nôn nóng vừa phẫn nộ, sau khi Thẩm Yến đưa cô về nhà, cô liền đổ người trên sô pha, suýt chút nữa thì không đứng dậy được.

Buổi tối lúc đang mê man ngủ, ông nội gọi điện tới cho cô, hỏi cô có muốn về nhà ăn cơm không.

Lâm Vĩ nấu món cá chua ngọt và thịt kho tàu, lúc ông nội gọi điện tới có vẻ tâm trạng rất tốt, vui vẻ dụ dỗ cô bằng đồ ăn, bảo rằng mùi đồ ăn thơm nức nhà, chỉ cần ngửi thôi đã thèm nhỏ dãi.

Đầu bên kia điện thoại thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng Từ Danh Quyên mắng Lâm Vĩ.

Lâm Giáng cố gắng gượng dậy tinh thần, cười đáp: "Con đang ăn cơm cùng với Thiến Thiến.", chẳng nói được mấy câu đã vội cúp điện thoại, sợ tiếng nức nở của bản thân bị phát hiện.

Giang Vi Phong đi làm tới buổi chiều ngày thứ ba thì trở về.

Anh mang theo dáng vẻ bụi bặm đi vào phòng, Lâm Giáng còn đang ngái ngủ, hỏi anh: "Em đang nằm mơ, hay là thật vậy?"

Giang Vi Phong nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, tim anh lập tức mềm nhũn, anh lập tức cởi giày trèo lên giường, không nói một lời mà ôm chặt lấy cô.

Anh hôn cô, nụ hôn như cả nỗi nhớ ngàn thu.

Hôn tới lúc sắp không thở nổi nữa, Lâm Giáng đẩy anh ra: "Em vừa mới hạ sốt."

Giang Vi Phong dùng môi kiểm tra nhiệt độ trên trán cô: "Sao lại sốt rồi?"

"Nói chung là anh cứ tránh xa em ra, cẩn thận không em lây ốm cho anh đấy?" Lâm Giáng lại đẩy anh ra.

Giang Vi Phong chỉ hơi dịch cơ thể một xíu, người anh vẫn dính lấy cô, cười: "Muộn rồi."

Lâm Giáng đột nhiên cảm thấy ngực mình mát lạnh, cũng không biết anh đã cởi áo mình ra từ lúc nào, lại như không hề có trở ngại mà quét sạch xuống dưới, anh hôn cô không ngừng, hơi thở anh di chuyển tới đâu, chỗ đó liền bốc hỏa.

Trong bài hát "Hôn khắp nơi" có một câu: Một nụ hôn đảo lộn cả chúng sinh, một nụ hôn có thể cứu được cả mạng người.

Bây giờ nghĩ tới quả thực không phải lừa người.

Anh ở bên ngoài làm việc ba ngày, sau khi bận bịu qua đi, nhưng vẫn dồi dào tinh lực trực tiếp giày vò, đem Lâm Giáng ăn tới mức không còn chút xương nào.

Ôi, một đêm nồng cháy.

Hôm sau Lâm Giáng ngủ đến mười giờ mới tỉnh được.

Cô mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Giang Vi Phong đang đứng dưới vòi hoa sen, cả người ướt nhẹp đang đứng gội đầu, cơn buồn ngủ của cô cũng cứ vậy mà tiêu tan hết sạch, cô đóng cửa lại, cảm thấy tức không chịu được, cô làm ra vẻ bình tĩnh quát anh một câu: "Anh thật sự cho rằng đây là nhà mình đấy à."

Nói xong, cô lại trở về giường nằm lấy điện thoại ra xem, lát sau chân mày liền nhíu lại.

Đúng lúc ấy Giang Vi Phong choàng khăn tắm bước ra ngoài, thấy cô đang ngây ngốc, thì hỏi: "Sao vậy?"

"Trình Vân Xuyên cô ấy, hôm qua cô ấy đăng bức hình mình bị đánh lên mạng rồi." Ánh mắt Lâm Giáng trống rỗng.

Giang Vi Phong vội bước tới bên cô: "Sau đó thì sao."

"Lần này Trương Tuấn Đào phản ứng rất nhanh, sáng nay đã lên bài phủ nhận rồi..." Lâm Giáng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, "Anh nhìn bài viết của ông ta này."

Giang Vi Phong cau mày thật chặt, weibo của Trương Tuấn Đào viết:

Liên quan tới bức ảnh mà tối qua cô Trình đăng trên nền tảng xã hội, tôi cảm thấy không thể tin được, trước khi Tòa án đưa ra quyết định tôi buộc phải làm sáng tỏ, để tránh người nhà tôi phải chịu tổn thương.

Đầu tiên, tôi quả thực có quan hệ tình nhân với cô Trình, vợ tôi đã mất được 10 năm rồi, giữa tôi và cô ấy là quan hệ yêu đương tự nguyện, tuyệt đối không có ẩn tình nào khác; tiếp đó, bức ảnh là ngụy tạo, sẽ có Toàn án giải quyết; cuối cùng, hai lần cô Trình đăng bài đều nói đến việc "cưỡng hiếp" và "bạo lực" là hoàn toàn sai sự thật, tôi và cô ấy đến với nhau được gần bốn năm, nếu quả thật như lời cô ấy nói, vậy xin hỏi một người bình thường sao có thể chịu đựng suốt bốn năm?

Đằng sau vẻ hào quang khi đứng trên bục đài truyền hình, luận về đời tư tôi cũng chỉ là một người bình thường, là một người làm con, làm cha, trước khi toàn bộ sự thật được sáng tỏ, tôi sẽ cố gắng tránh xung đột, nhưng tuyệt đối sẽ không để người khác vu khống.

...

Bài đăng trên weibo của Trương Tuấn Đào lần này vô chùng trôi chảy, cuối cùng thậm chí còn kèm thêm mấy bức ảnh chụp chung thân mật của ông ta và Trình Vân Xuyên.

Trong lúc nhất thời, dư luận trên weibo liền thay đổi hướng chỉ trích, cư dân mạng đồng loạt mắng chửi bên dưới bài đăng của Trình Vân Xuyên, đến cả những blogger trước đây đứng lên bênh vực Trình Vân Xuyên cũng đều quay xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK