Bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.
Cô vừa xấu hổ vừa nôn nóng, trong tình thế cấp bách chỉ biết cắn lấy tai anh, anh khẽ rên lên một tiếng, bàn tay còn lại trượt thẳng xuống dưới.
Anh ở trên người cô vừa cắn vừa hôn, cô không chịu được ngón chân đều quắp lại với nhau, có một cảm giác mờ mịt khác thường, cô chỉ có thể cào sước lưng anh.
Xong chuyện anh lấy quần áo của mình đắp lên người cô, còn mình thì nằm ở bên cạnh, ngửa đầu cảm khái cười thỏa mãn.
Giặng núi xa xa và dòng nước phía gần anh đều thích.
Mặt Lâm Giáng đỏ như ánh đèn bên bờ sông phía xa kia.
"Chuyện kia, có phải phải đã quyết định xong rồi không?" Lúc tiếng nói của Giang Vi Phong truyền tới Lâm Giáng liền ngừng việc hô hấp.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện dáng vẻ của anh hoàn toàn biến thành một kiểu khác.
Trong đêm tối, thần sắc anh không rõ ràng, so với anh ban nãy trong miệng toàn lời ân ái, ý cười bỡn cợt trêu ghẹo cô, gần như hoàn toàn không phải cùng một người.
Nhưng lại quả thật là cùng một người.
Lâm Giáng cười nhạt: "Anh đoán đúng rồi."
Giang Vi Phong hỏi: "Em dự định đối mặt như thế nào?"
Lâm Giáng l.iếm môi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô bất chợt có chút yên lòng, từ từ nói hết với anh.
Đêm nay đã biết trước là sẽ vô cùng đặc biệt.
Lâm Giáng chậm rãi lại kiên định nói với anh, Giang Vi Phong bất động thanh sắc nghe cô, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh cảm thấy rất khổ sở.
Chính là ý trên mặt chữ, chỉ có cách duy nhất là dùng hai chữ "khổ sở" này mới miêu tả được cảm xúc trong lòng anh, khổ sở.
Khi trở lại thành phố, anh nghiêm túc nghĩ kỹ lại từng lời mà Lâm Giáng nói với mình, mỗi từ cô nói ra đều giống như từng mũi kim khắc sâu vào trong đầu của anh.
Mãi cho đến hôm sau anh không thể không đến công ty để làm việc, khi đang trong cuộc họp anh cũng không kìm được nghĩ về lời của cô.
Lúc ban đầu Trương Ích Gia còn nhắc nhở anh vài câu nhưng cuối cùng trực tiếp cau có.
Giang Vi Phong biết mình đuối lý, chỉ nói với anh ta một câu: "Xin lỗi."
Nhưng vẫn không sửa.
Buổi chiều anh lái xe đi tới đón Trịnh Bình vừa mới làm kiểm tra sức khỏe xong, trên đường đi Trịnh Bình hỏi anh: "Con với Lâm Giáng sao rồi?"
Giang Vi Phong ôm tâm sự trong lòng, đáp: "Vẫn tốt ạ."
Trịnh Bình ngập ngừng một chút rồi tiếp tục hỏi: "Hai đứa cũng không còn nhỏ tuổi nữa, không muốn tính đến chuyện tiến thêm bước nữa sao?"
Ngón tay Giang Vi Phong gõ lên vô lăng xe, không trả lời mà hỏi bà: "Con hỏi dì một chuyện."
"Dì có quen Trương Tuấn Đào không?" Anh l.iếm môi.
Trịnh Bình không nghĩ ngợi gì liền đáp: "Đương nhiên là quen rồi, đồng nghiệp cũ mà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sao có thể không quen cho được?" Nói rồi bà hỏi: "Con hỏi đến ông ta làm gì?"
Giang Vi Phong nhìn bà một cái, bất động thanh sắc: "Ông ta là người thế nào?"
Trịnh Bình chau mày: "Tiếp xúc không nhiều, nhưng chắc là khá tốt, tính cách rất hào phóng, mấy lần đi ăn cơm cùng mọi người đều do ông ta thanh toán."
Giang Vi Phong không nói gì.
Giữa đường Trịnh Bình xuống xe mua hoa quả, tiệm giặt ủi bên cạnh đang phát bài của Sodagreen:
Nếu em mong mỏi một mùa hạ, vậy anh sẽ cố hết sức nỗ lực.
Lời bài hát này viết thật hay, Giang Vi phong nghĩ vậy.
Nghe hết bài hát này, Trịnh Bình mới ra khỏi tiệm hoa quả, bà mua một ít cam và táo.
Trước khi xuống lầu, bà dặn dò anh nhớ đưa Lâm Giáng về nhà ăn cơm, mùa thu đến rồi có thể nấu cua ăn.
Ý cười trên mặt Giang Vi Phong không giảm, anh gọi bà một tiếng, sau đó trả lời câu mà bà hỏi lúc trên xe:
"Muốn ạ."
Sau đó lái xe rời đi.
Tháng chín đến rồi, mùa thu mát mẻ, ai mà chẳng yêu mùa thu.
Buổi chiều hôm đó, Lâm Giáng đi tụ họp cùng với hai người chị em tốt, trong căn phòng thuê nhỏ hẹp của Chu Uyển, ba người cùng uống rượu, cười lớn, rơi nước mắt, rồi lại uống rượu, tiếp tục cười lớn, cuối cùng rơi nước mắt.
Vương Giai Thiến khóc tới mức hoa mắt chóng mặt, nước mắt khiến cho mascara chảy ra hai vệt nước mắt hết sức giống phong cách Gothic. Còn Chu Uyển thì cười ngốc nghếch, mắng chất lượng mascara của Vương Giai Thiến không tốt.
Vương Giai Thiến liền nói: "Cái này là do Tần Chiếu mua cho mình đợt mùa xuân lúc ở Hải Nam.
Chu Uyển nghe vậy thì "hừ" một tiếng: "Cậu còn nhắc đến tên khốn nạn đó làm gì?"
Lâm Giáng ôm chai rượu cười, dùng chân đạp Vương Giai Thiến hỏi cô ấy từ lúc đó tới giờ Tần Chiếu có đến tìm cô ấy nói gì không. Vương Giai Thiến chau mày xua tay: "Dù sao thì anh ta cũng biết bản thân đuối lý! Cứ luôn miệng cầu xin mình! Còn mình ấy à, chỉ coi lời anh ta nói như đánh rắm thôi!"
Lời này nói ra, Lâm Giáng và Chu Uyển đều phá ra cười vui vẻ.
Lâm Giáng hít hít mũi, kiên định nhìn hai cô gái kia: "Nói thật đấy, cảm ơn các cậu rất nhiều."
Chu Uyển lắc lắc đầu, sau nghĩ ra gì đó rồi hất cằm lên hỏi Lâm Giáng: "Nhắc đến chuyện này, Lâm Giáng, chúng mình phải cảm ơn Giang Vi Phong."
Lâm Giáng hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
"Lúc ban đầu Thiến Thiến không hề nghĩ tới việc lên mạng tố cáo rồi phốt tên Tần Chiếu kia như vậy, sau đó mình với Cố Tường đi xác minh những việc bẩn thỉu nhơ nhớp mà Tần Chiếu kia làm, đúng lúc Thiến Thiến đang nổi giận đùng đùng thế là Giang Vi Phong liền đưa ra chủ ý này. Giang Vi Phong làm việc cũng quả thật nhanh nhẹn, mua bài của blogger, thu thập chứng cứ rồi tìm luật sư, khả năng PR đỉnh thật đấy, còn có bài văn dài mà mình đăng lên weibo chỉ cần hai tiếng là cậu ấy đã viết xong rồi..." Chu Uyển nói xong, ợ ra một hơi rượu, hỏi, "Này? Trước kia các cậu là bạn học, có phải cậu ấy học văn rất giỏi không?"
Lâm Giáng mờ mịt: "Bài văn đó là do Giang Vi Phong viết thật à?"
"Cậu không biết à?" Chu Uyển nghi ngờ.
Vương Giai Thiến cảm thán một hơi: "Cậu cũng không phải không biết khả năng hành văn từ bé của mình, hơn nữa lúc vừa mới xảy ra chuyện này mình thật sự rất áy náy và hổ thẹn với cậu, cũng không biết làm thế nào đối mặt với bản thân, thì làm gì còn tâm trạng lên kế hoạch những chuyện này." Nói rồi lại không kìm được mà đưa tay lên lau nước mắt, giọng nói cũng dịu dàng hơn mấy phần, "May là Cố Tường vẫn luôn động viên mình, nếu không thì mình thật sự đã sụp đổ rồi."
Lâm Giáng chỉ cảm thấy có men rượu đang cuộn trào trong dạ dày mình, cô thấy tức ngực, vừa choáng váng vừa không thở nổi.
Vương Giai Thiến bước tới mấy bước rồi ôm chặt cô: "Cái khác thì không nói, bài văn trên weibo mà Giang Vi Phong viết không phải chỉ đơn giản trút bỏ cảm xúc là viết được, mà vừa phải trần thuật lại sự thực vừa phải kích động được cảm xúc của cộng đồng mạng, có những từ chỉ cần dùng không đúng một cái là coi như xong... Cậu ấy à, thay mình cảm ơn cậu ấy nhé."
Lâm Giáng nghe xong, tự chuốc cho mình mấy hớp rượu.
Suy nghĩ kỹ lại, suốt một tuần đó cảm xúc của cô không được tốt, anh cũng không đi làm mà chỉ chuyên tâm ở bên cô. Cho dù anh cố hết sức không nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn trước mặt cô, nhưng vẫn có mấy lần cô bắt được.
Lúc ấy, cô còn cho rằng anh chỉ là đang xử lý chuyện công việc.
Thì ra...
Tiền sơn hậu thủy, may mắn vì được tương phùng.
Lâm Giáng hạ quyết tâm đến gặp Trình Vân Xuyên.
Không khó để tìm được phương thức liên lạc của cô ta, lúc gọi điện thoại cho Thẩm Yến, anh thậm chí không hỏi nhiều đã đưa tài khoản wechat của cô ta cho cô.
Cuối cùng mới nói: "Mình cùng cậu đi gặp cô ta nhé?"
Lâm Giáng từ chối ý tốt của anh: "Đã đến lúc mình phải tự đối diện rồi."
Thẩm Yến không cố chấp nữa, nói: "Cố lên."
Hôm Lâm Giáng cùng Trình Vân Xuyên gặp mặt, trời Thanh Thành chuẩn bị đổ cơn mưa, tiếng sấm đùng đoàng từ trên trời dội xuống, giống như ông trời đang nổi trận lôi đình.
Trình Vân Xuyên mặc một chiếc váy liền thân có chấm bi lớn màu đỏ, khiến cho Lâm Giáng nhớ lại dáng vẻ của cô ta hồi cấp ba, đỏ rực, nhiệt huyết, thẳng thắn tươi đẹp.
Hai người bọn họ đặt một phòng bao, sau khi bước vào Trình Vân Xuyên im lặng rất lâu, Lâm Giáng bèn ngồi đối diện cô ta âm thầm sắp xếp từ ngữ.
Một lát sau, phục vụ đưa rượu lên, Trình Vân Xuyên uống hết một ly rồi mới nói: "Tôi cho cậu xem thứ này."
Sau đó cô ta vén chiếc váy bằng vải voan lên, từ phần thắt lưng trở lên, lộ ra những vết cào cấu và kim châm hung ác uốn lượn, vết thương mang một màu ảm đạm và ủ dột được hòa lẫn bởi màu đỏ tươi ban đầu cùng với màu đen sẫm.
Lâm Giáng hít một hơi thật sâu, nhưng Trình Vân Xuyên không hề tỏ ra kinh sợ mà vẫn bình thản, cô ta buông váy xuống, tự rót cho bản thân một ly rượu: "Một chút vết thương này, chỉ như phần nổi của cả một tảng băng mà thôi."
Lâm Giáng cắn răng: "Ông ta chính là một kẻ b.iến thái."
Trình Vân Xuyên nhấp một ngụm rượu, cụp mi xuống, không nhìn ra cảm xúc: "Sao đột nhiên cậu lại đồng ý ngồi nói chuyện với tôi?"
Lâm Giáng hơi ngây người: "Tôi nghe Thẩm Yến nói, cậu muốn thoát khỏi ông ta từ lâu rồi?"
Trình Vân Xuyên cười tự giễu: "Làm sao mà không muốn cho được, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã muốn chạy thoát rồi, chưa bao giờ ngừng muốn. Nhưng lúc đó tôi cảm thấy bản thân mình không có năng lực để đối diện, cậu cũng biết đấy, nền móng của ông ta rất vững vàng, còn tôi chỉ là một người mới nhỏ bé vừa mới được chuyển lên làm nhân viên chính thức... Dù sao thì chính là rất hèn nhát, kết quả là phải chịu đựng từng ấy năm."
Nói rồi, Trình Vân Xuyên lại nhấp thêm một ngụm rượu để an ủi bản thân: "Hơn nữa, năm đó mẹ tôi chuẩn bị được thăng chức, bà ấy khó khăn lắm mới trèo lên được tới đó, tôi sợ bản thân mình bất cẩn cuối cùng làm hỏng tất cả."
Ngực Lâm Giáng như có tảng đá đè nặng: "Cậu uống ít rượu thôi. Những gì cậu nói tôi đều hiểu, cậu không cần giải thích nữa."
"Ban nãy cậu cũng nhìn thấy những vết thương trên người tôi rồi đúng chứ, nỗi đau trong lòng tôi cũng không thua kém gì nhưng nỗi đau thể xác đó." Sắc mặt Trình Vân Xuyên trắng bệch, "Nhưng cũng là do tôi tự chuốc lấy, gieo gió thì gặt bão thôi."
Lâm Giáng lưỡng lự một chút, sau đó mới nắm lấy bàn tay của Trình Vân Xuyên, muốn giúp cô ta ổn định cảm xúc.
Trình Vân Xuyên lắc đầu cười: "Không sao, tôi ấy à, trước kia cũng từng nói với Thẩm Yến, tôi đưa hết những chứng cứ mà mình có trong tay cho cậu ấy, để cậu ấy giúp tôi kiện tụng, tôi sẽ đứng ra và đối mặt với ông ta, không cần cậu phải ra mặt đâu."
Lâm Giáng cúi thấp đầu rơi vào trầm tư một lát, lúc ngẩng lên trong mắt có ánh sáng: "Cậu biết là tôi không để tâm tới chuyện này mà, chúng ta vốn chẳng làm sai chuyện gì, vậy nên không cần phải cảm thấy nhục nhã."
"Lâm Giáng, xin lỗi cậu." Hốc mắt Trình Vân Xuyên đỏ lên, "Ban đầu nếu không phải do tôi thì cậu đã không bị kéo vào chuyện này, bây giờ tôi còn muốn cậu kéo tôi lên lần nữa."
Lâm Giáng cười với Trình Vân Xuyên: "Tôi đã nghĩ kỹ trước khi tới gặp cậu rồi, gạt bỏ hết mọi chuyện trong quá khứ, chúng ta cùng nhau đối mặt với ông ta."
Trình Vân Xuyên nghe vậy từng giọt nước mắt liền tuôn xối xả như sợi dây chuyền bị đứt.
Phía xa xa có cơn mưa từ phía Bắc ào xuống phía Nam, chẳng mấy chốc nền đất khô ráo đã ướt hết một mảng, bên ngoài mọi người đang hối hả tìm chỗ trú.
Lâm Giáng nhìn trời, một mảng xám xịt, dường như rất nặng, ào ào trút xuống, bầu trời phảng phất như giây tiếp theo sẽ đổ sập xuống, có những bí mật cũng sẽ bị phá hủy như vậy.
Không một ai biết sự phát hủy này rốt cuộc đại diện cho sự giải thoát khỏi bể khổ, hay là suốt kiếp không được siêu thoát.
Hai tuần sau, Trình Vân Xuyên chính thức khởi kiện Trương Tuấn Đào.
Đồng thời, bên cạnh cuộc đối đầu trên mặt pháp luật, cuộc chiến PR mới hết sức cam go.
Trình Vân Xuyên nói hết tất cả những chuyện mình gặp phải mấy năm gần đây trên tài khoản weibo của mình.
Đại khái nói về việc mình đã bị làm nhục như thế nào, sau đó bởi vì Trương Tuấn Đào dùng video và c.ưỡng bức để uy hiếp, nên cô ta không thể không tiếp tục chịu đựng sự giày vò của ông ta.
Trong khoảng thời gian đó ông ta sẽ cho Trình Vân Xuyên những lợi ích và tài nguyên dù cô ta không muốn nhưng cũng không thể từ chối được, ví dụ như lợi dụng quan hệ để giúp cô ta đạt được công việc, nhưng những thứ đó chỉ vì để thuận tiện cho việc ông ta có thể đến tìm hoặc gọi Trình Vân Xuyên tới bất cứ lúc nào.
Có lúc tính tình ông ta tốt, thậm chí còn tự xuống bếp nấu ăn cho Trình Vân Xuyên, nhưng có lúc lại nhiều lần sử dụng bạo lực với cô ta, bao gồm cả việc dùng kim đâm, dìm cô ta xuống nước, đá vào bụng,... Bởi vì Trình Vân Xuyên thường xuyên bị ép quan hệ cùng ông ta trong những tình huống bất chợt, vậy nên để tránh rắc rối về sau, ông ta thậm chí còn bắt Trình Vân Xuyên phải đặt vòng tránh thai.
Sau đó Giang Vi Phong nhấn chia sẻ.