• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Khải sốt ruột đi qua đi lại, hai tay nắm chặt điện thoại, chậc lưỡi mong chờ điều gì đó. Bất chợt điện thoại vang lên, hắn lập tức bấm nút bắt máy, ấp úng nói.

– Thế… thế nào rồi?

– Anh Khải, tụi em làm đúng theo kế hoạch rồi, đảm bảo sẽ thành công a. – Gã Vương tí ta tí tửng cười híp mắt trả lời.

– Này, mày có chắc không? Tao cảm thấy ngờ ngợ quá… – Văn Khải cắn cắn môi dưới, ngón tay ngẫu nhiên bấu chặt vào lòng bàn tay, vẫn bộ dạng sốt ruột đi qua đi lại.

– Haizz… nếu anh lo cho Hạ Nghiệt, vậy thì đến quán gặp anh ấy đi. – Gã Vương chán nản thở dài, ngồi xuống ghế bắt chân gác lên đùi.

Văn Khải im lặng một hồi lâu, cảm thấy những lời gã Vương nói có lý, liền tắt máy, lái xe đến quán cà phê. Đến nơi, hắn đặt nón bảo hiểm xuống, chậm rãi bước đến. Bên trong tối om không một bóng người, cửa ngoài cũng đã khóa, hắn nghĩ, lẽ nào Hạ Nghiệt đã về nhà rồi đi.

Thở dài, Văn Khải đưa tay vò vò tóc mình, rốt cuộc cũng là nhấc chân rời khỏi. Bên trong đột nhiên phát ra một tiếng ” Boong boong” rõ lớn, Văn Khải nhanh nhẹn dừng bước, xoay đầu nhìn lại, gương mặt đầy nghi vấn.

Hắn vội bước đến cánh cửa, khẩn trương lay lay ổ khóa, sau đó áp tai vào tấm kính, chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng cãi nhau bên trong. Văn Khải cắn chặt răng, lùi về phía sau một bước, một cước đá văng cửa, chạy vào bên trong, miệng không ngừng goi lớn.

– Hạ Nghiệt!

Vừa kịp bước xuống nhà bếp, tình cảnh trước mắt hiện ngay trong tầm mắt hắn, Lý Trần đang ra giữ chặt hai cổ chân Hạ Nghiệt giơ lên cao, mà Hạ Nghiệt vốn dĩ hiện tại trong bộ dạng cực kì túng quẫn, áo xé toạc, phần dưới lại trần truồng, những hắn không quan tâm, chỉ nhìn thấy gương mặt thống khổ của cậu khi nhìn hắn, tim lại đau thắt tựa như muốn xé nát.

– Khốn nạn! – Văn Khải chính là không suy nghĩ nhiều, một phen túm cổ áo Lý Trần lên, hung hăng giáng xuống một nắm đấm không thương tiếc, lại chưa kịp anh phản ứng, tiếp tục vung chân điên cuồng đánh xuống.

Hạ Nghiệt kinh ngạc nhìn hắn, Văn Khải hiện tại thực chẳng khác gì một tên bị vò nát lý trí vậy, giống như trút hết nổi giận cùng phẫn nộ mà không ngừng đánh Lý Trần. Rốt cuộc cảm thấy anh gần như sắp ngất xỉu đến nơi, cậu mới vội vã bò đến nắm lấy ống quần hắn.

– Đủ rồi!

Văn Khải ngừng lại, cúi đầu nhìn cậu, chỉ thấy Hạ Nghiệt đang trầm mặc thấp đầu, bàn tay siết chặt ống quần hắn. Hắn cúi xuống, cởi áo khoác khoác lên người cậu, lúc này đột nhiên Hạ Nghiệt đẩy hắn ra, khẩn trương xỏ quần vào rồi chạy ra ngoài.

Văn Khải không hiểu sự tình, cũng vội vã đuổi theo sau.

– Hạ Nghiệt! Hạ Nghiệt!

Hắn kịp thời nắm lấy cổ tay cậu kéo về, thở hồng hộc nhìn cậu, sau đó là nhắm chặt hai mắt, thanh âm run rẩy nói.

– Em xin lỗi… em xin lỗi.

– Hạ Nghiệt? Cậu gọi tôi là Hạ Nghiệt? Văn Khải… có phải, tôi đối với cậu.. hiện tại anh em không còn nữa có phải không? – Hạ Nghiệt ngẩng đầu, cười khổ nói.

Văn Khải nghe đến đây lập tức im lặng, tay nắm chặt thành quyền. Một lát, Hạ Nghiệt đột nhiên rơi lệ, hắn cả kinh nhìn cậu, bất động ở đấy.

– Tôi biết ngày này rồi cũng sẽ đến, cậu nhất định sẽ chán ghét tôi… tôi tham lam và ích kỷ, chỉ mong được nhận một thứ tình cảm từ ai đó. Bất quá… hiện tại đã thành thế này rồi, tôi…. ngô… – Hạ Nghiệt càng nói nước mắt mỗi lúc rơi thật nhiều, vươn tay nắm chặt lấy góc áo Văn Khải, nức nở gằn từng chữ, lại bị một nụ hôn đột ngột đáp xuống.

Văn Khải vòng một tay qua eo Hạ Nghiệt, kéo cậu sát vào lồng ngực hắn, tay kia giữ chặt sau gáy cậu, ép môi cậu dán chặt vào môi mình hơn. Hắn điên cuồng mút lấy môi cậu, không ngừng nghỉ, rồi len đầu lưỡi mở miệng cậu, vói vào bên trong không ngừng càn quấy.

Hạ Nghiệt ban đầu lại không phản kháng, lúc này mới ra sức giãy dụa, dùng lực đẩy Văn Khải ra, cúi đầu quát lớn.

– Cậu thích Tiểu Tinh rồi, tại sao lại làm những việc này?! Đừng xem tôi là thế thân của cậu ta nữa có được không, tôi thực sự không muốn!

– Vậy anh nói rõ cho em, anh có cảm giác gì với em không? – Văn Khải ngẩng đầu Hạ Nghiệt lên, nghiêm nghị nhìn cậu nói.

Hạ Nghiệt ngắm nhìn sâu trong đôi mắt sắc bén đầy nghiêm túc kia, lại một nữa rơi nước mắt, sau đó lại tiếp tục cúi đầu, miễn cưỡng trả lời.

– Không phải chỉ là anh em thôi sao.

Văn Khải vừa nghe lập tức nổi giận, hung hăng siết chặt cánh tay cậu quát lớn.

– Nếu là như vậy, tại sao anh lại quan tâm việc em thích Tiểu Tinh hay không?! Anh có biết từ lúc chúng ta trở thành anh em, em đã bất mãn thế nào, tuyệt vọng thế nào, cái em muốn là được trở thành người yêu của anh, được làm bạn trai của anh có biết không?! Em chán nản được làm em trai của anh lắm rồi!

Hạ Nghiệt rơi lệ nhìn hắn, tiếp tục nghe hắn mở miệng.

– Em nói thích Tiểu Tinh, em cố ý làm lơ anh, cố ý tìm việc làm cho anh, cố ý gọi Vương đến quán kể với anh rằng em vẫn còn thích Tiểu Tinh, tất cả chỉ muốn anh một lần động tâm mà yêu em. Nhưng mà ngược lại anh lạnh lùng với em, anh không nói rõ ràng tình cảm của anh, em mệt mỏi lắm, Hạ Nghiệt. – Văn Khải đau khổ cúi đầu, bàn tay bất lực buông lỏng cánh tay Hạ Nghiệt ra, đưa tay ôm lấy mặt mình, kìm nén nước mắt phải rơi xuống.

Mà Hạ Nghiệt từ đầu đến cuối vừa kinh ngạc lại vừa trầm mặc, tình cảm của cậu, tình cảm thực sự sao, nếu như cậu thích hắn, liệu sau này sẽ hạnh phúc, sẽ không phải gặp gian truân không?

– Thôi được rồi, em không ép anh. Em xin lỗi vì đã để chuyện ngày hôm nay đã xảy ra, chúng ta về thôi.

Văn Khải cười khổ ngẩng đầu, chỉnh lại áo khoác mình khoác lại cho Hạ Nghiệt, rồi lạnh lùng xoay người bước đi. Hạ Nghiệt cũng không nói gì, lẽo đẽo theo sau hắn, trèo lên xe mặc hắn chở về nhà.

Tấm lưng rộng lớn ấy, ấm áp ấy, Hạ Nghiệt không thể quên được nó, muốn vòng tay ôm chặt lấy, tâm tình rối loạn, không thể đối mặt với tình cảm thực sự của mình.

Một lát, Văn Khải đột nhiên nắm lấy tay cậu, vòng qua thắt lưng hắn ôm chặt. Hạ Nghiệt tim đập rộn ràng, bàn tay siết chặt áo hắn, trong đầu không ngừng suy nghĩ, liệu sẽ tốt hay không nếu cậu mở lòng và mở lời thú nhận, sẽ không sao chứ?

Về đến nhà, Hạ Nghiệt vẫn cứ lưỡng lự đồng thời lo sợ, người kia trước mặt cậu, là người suy nhất bên cạnh cậu, hắn vẫn còn yêu cậu, hắn không muốn cả hai chỉ là anh em, cậu cũng vậy, đâu ai muốn chứ.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Hạ Nghiệt rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, vừa bước xuống xe, cậu đã níu chặt góc áo Văn Khải, lúng túng mở miệng.

– Tiểu… Văn Khải…

– Có chuyện gì lên nhà hẳn nói. – Văn Khải buông tay Hạ Nghiệt ra, vỗ nhẹ vai cậu, nhưng lập tức tức cậu liền tiếp tục giữ áo hắn, hắn cảm nhận được bàn tay cậu đang run rẩy lợi hại, tựa hồ tình cảnh lúc này rất quan trọng vậy.

– Không được, anh… anh muốn nói ở đây, chỉ sợ… sau khi lên đó rồi, sẽ không dám nói những điều này nữa. – Hạ Nghiệt nghiến chặt răng, thanh âm mỗi lúc thập phần run rẩy.

Văn Khải kinh ngạc nhìn Hạ Nghiệt, trong lòng dường như đã đoán được điều gì đó, tim đập mạnh, trong lòng lại hạnh phúc khó tả. Hắn nâng cằm cậu lên, vuốt ve gương mặt cậu, cười nhẹ nói.

– Hạ Nghiệt, em yêu anh. Còn anh?

– Anh… anh… – Hạ Nghiệt nghẹn lòng nhìn Văn Khải, nước mắt trực rơi xuống, rốt cuộc mới có thể thốt ra lời nói kia.

– Anh… anh cũng vậy, Văn Khải. Anh…

Hạ Nghiệt chưa kịp dứt lời, Văn Khải đã đáp xuống một nụ hôn trên môi cậu, nhẹ nhàng mà ấm áp, hắn ôn nhu mút lấy bờ môi cậu, sau đó liền buông ra, ôm chầm lấy.

– Hạ Nghiệt, cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm.

– Chúng ta… lên nhà đi. – Hạ Nghiệt vòng tay níu chặt lấy áo hắn, ngượng ngùng mở miệng.

– Hảo.

Cả hai buông đối phương, nắm tay nhau bước vào nhà, sau đó lại tiếp tục trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng, không hôn lưỡi, cũng không làm tình, chỉ ôm lấy nhau nằm trên giường tâm sự.

– Hạ Nghiệt, anh đã nói anh yêu em, nhất định không được lấy lại. – Văn Khải đưa tay xoa xoa bả vai Hạ Nghiệt, mỉm cười nói.

– Anh… không biết. Bất quá, trước đó anh vẫn luôn nghĩ rằng, em vẫn còn tình cảm với người khác, anh không muốn chuyện này xảy ra, đừng gạt anh như vậy nữa. – Hạ Nghiệt vùi vùi đầu sâu trong hõm cổ Văn Khải, thanh âm mang chút giận dỗi lẫn buồn bực.

– Chính là anh không chịu thừa nhận tình cảm, em đã hy sinh mấy tháng nay để lấy lòng anh, vậy mà anh chỉ biết lạnh lùng với em. – Văn Khải nổi giận cao giọng.

– Xin lỗi. – Cậu ôm chặt thắt lưng hắn, khóe miệng khẽ cong.

– Vậy… ngày mai anh phải đền bù cho em. – Văn Khải liếc mắt sang nhìn Hạ Nghiệt, nhếch môi cười tà.

– Đền bù? Đền bù thế nào a? – Hạ Nghiệt ngẩng đầu, cau mày thắc mắc.

– Chúng ta hẹn hò đi. – Văn Khải xoay người đối diện với cậu, nghiêm túc tuyên bố.

Hạ Nghiệt vừa nghe chính là hai tai bỗng dưng đỏ ửng, hai gò má nóng hổi. Cậu đưa tay xoa xoa đầu hắn, cười nhẹ gật đầu.

– Ân.

– Hạ Nghiệt. – Văn Khải bị nụ cười kia của Hạ Nghiệt làm nảy lên một trận rung động, đưa tay vuốt ve đôi môi cậu, thanh âm cực kì ôn nhu nói.

– Sao vậy?

– Anh cười lên rất đẹp, em mong từ giờ trở đi, em sẽ nhìn thấy nụ cười của anh mãi mãi. Hạ Nghiệt, đừng lạnh lùng với em nữa, có được không?

– Hắc…. Hảo. – Hạ Nghiệt bật cười một lúc, rồi ghé lên môi hắn hôn một cái, sau đó là vươn tay ôm lấy cổ hắn, cùng hắn nồng nhiệt hôn môi.

Văn Khải vuốt mái tóc Hạ Nghiệt lên, lộ ra vầng trán trắng nõn, khẽ hôn lên …

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK