Hắn nhìn mi mắt cậu, sống mũi cao mà thẳng tắp của cậu, đôi môi cậu, cảm thấy trong lòng lâng lâng vui sướng không thôi. Hắn lén lén lút lút hôn trán cậu, rồi chu miệng hôn mũi cậu, má cậu, cuối cùng là lưỡng lự trước đôi môi kia, “ực” một cái.
Hạ Nghiệt hơi cử động người, rồi im lặng tiếp tục ngủ, Văn Khải lúc này nhân cơ hội, ghé môi áp vào môi cậu, còn to gan cắn nhẹ môi cậu một cái.
Hạ Nghiệt cảm thấy ở môi mình cảm giác một trận ngứa ngáy lại nhột nhột, không kiềm được liền mở mắt, kinh ngạc trợn to mắt nhìn Văn Khải. Hắn không ngờ lúc này lại khiến cậu tỉnh lại, hốt hoảng mở to mắt, hai người cứ tựa như vô tình chạm môi nhau vì tai nạn vậy.
Văn Khải luống cuống buông Hạ Nghiệt ra, lại kích động quá mức liền ” bịch” một tiếng, cả cơ thể hắn rơi xuống nền đất, đầu lại đập nhẹ trên sàn nhà, không nhịn được đau đớn rên rỉ.
– Ách…!
– Phụt… khực..- Hạ Nghiệt bị tình cảnh trước mắt không khỏi vui vẻ bật cười, lại cố gắng nén nhịn, ho nhẹ vài cái, ngồi dậy rời khỏi giường.
– Anh đi đánh răng. – Sau đó còn không quên cốc nhẹ đầu Văn Khải, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Văn Khải đưa tay xoa xoa đầu mình, quay sang nhìn dáng người cao gầy lại thanh mảnh của Hạ Nghiệt, không nhịn được thích thú liền tranh thủ chạy tới ôm lấy cậu từ sau lưng.
– Em vui quá, làm sao đây anh, Hạ Nghiệt?
Hạ Nghiệt không nói gì, xoay người lại ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ vào mũi hắn, làm bộ dạng nghiêm nghị nói.
– Không phải hôm nay hẹn hò sao, em chần chừ như vậy khi nào mới xong.
– Aha ha, vậy em lập tức chuẩn bị. – Văn Khải bật cười thật lớn, nghiêm chỉnh đưa tay đặt lên trán như quân đội, rồi xoay người hấp tấp chạy đến tủ quần áo lục lọi.
Hạ Nghiệt nhếch miệng cười nhẹ, bước vào phòng tắm bắt đầu vệ sinh cá nhân. Cả hai sau đó chuẩn bị xong xuôi, Văn Khải cùng Hạ Nghiệt lần này hẹn hò có vẻ khác hẳn người khác, chính là đi siêu xe mô tô của hắn.
Nhưng Hạ Nghiệt vẫn không quan tâm, âu yếm ôm chặt eo hắn, còn dựa đầu đặt lên lưng hắn, trong lòng lo lắng cùng hồi hộp nảy sinh không thôi.
Cả hai đến nhà hàng ăn sáng, sau đó đến hoa viên thành phố dạo một vòng, vì hôm nay là lần đầu tiên hẹn hò, ngay cả Hạ Nghiệt bản thân cũng chưa từng có kinh nghiệm, nên cùng Văn Khải dạo bước quanh hoa viên có chút ngần ngại mà khẩn trương.
Đột nhiên hắn nắm lấy tay cậu, Hạ Nghiệt ban đầu có chút giật mình, sau vẫn là nắm lại tay hắn bước đi, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nhìn thấy đám trẻ con tinh nghịch chạy nhảy xung quanh, rồi đột nhiên bọn chúng đổ nhau chạy tán lọan, đến chiếc xe bán bột chiên phía trước, Hạ Nghiệt trong đầu nảy ra ý tưởng, giật giật tay Văn Khải, hỏi hắn.
– Ăn bột chiên không?
– A? Bột chiên? Là cái gì a? – Văn Khải trong đầu không rõ thứ Hạ Nghiệt vừa nói là cái gì, vừa thắc mắc xong đã bị Hạ Nghiệt kéo đến chiếc xe tạm bợ phía trước.
Văn Khải ban đầu không mấy hứng thú, lại còn đám trẻ con nhốn nháo khiến hắn bực dọc hơn, nhưng không thể phủ nhận mùi thơm tỏa ra từ mấy chiếc bánh màu cam cam nổi hột hột kia.
– Cho tôi hai cái. – Hạ Nghiệt đưa tiền trả cho người bán hàng, rồi cầm một miếng đưa cho Văn Khải.
– Cái này… ăn làm sao a? Có vệ sinh không? – Văn Khải trưng bản mặt khó coi ngắm nghía miếng bánh trên tay mình.
– Em chưa ăn món ăn ở vỉa hè bao giờ sao? Ăn thử đi. – Hạ Nghiệt vừa ngấu nghiến mỹ thực trên tay mình, vừa đẩy đẩy miếng bánh bột chiên kề trước môi hắn thúc giục.
Văn Khải lưỡng lự một lúc, rốt cuộc vẫn là cắn một miếng, mùi thơm cùng vị béo giòn xông lên khoang miệng hắn, ngọt ngọt, mà cũng ngon ngon. Hắn có chút thích thú, cắn thêm một miếng nữa, quay sang Hạ Nghiệt cười tươi rói.
– Cũng ngon thiệt a.
– Vậy sao?… Cho tôi thêm hai cái nữa. – Hạ Nghiệt cười thầm trong lòng, nhìn hắn nhai nhồm nhoàm bánh bột chiên kia, biết hắn rõ là rất thích, liền hướng người bán hàng gọi thêm hai cái.
Thức ăn vừa đưa ra, Văn Khải đã vội vã cầm lấy, ăn liên hồi tựa như một kẻ chết đói, đương nhiên Hạ Nghiệt chỉ có thể nhìn hắn mà mỉm cười, bộ dạng hắn rất giống trẻ con, hảo đáng yêu.
Ăn xong, Văn Khải lúc này bụng no rã rời, muốn đi đâu đó để tiêu hóa thức ăn, hắn liền chở Hạ Nghiệt đến bãi biển. Hạ Nghiệt cũng đã lâu không ngắm biển, vừa tới nơi đã khẩn trương cởi giày, sắn ống quần lên, chạy trên nền cát vàng mềm mịn.
Văn Khải từ đó vẫn ngây người quan sát cậu, thì ra một người lạnh lùng như Hạ Nghiệt, không ngờ lại có lúc hồn nhiên và thoải mái như vậy. Hắn cũng theo đó mà sắn ống quần, cởi bỏ giày ném sang một bên, hùng hổ chạy đến bế Hạ Nghiệt lên xoay một vòng.
– Này, bỏ xuống. Chúng ta vừa mới ăn xong, sẽ nhào ruột a.
– Hảo hảo. – Văn Khải phấn khích không thôi, luyến tiếc buông Hạ Nghiệt xuống, nắm tay cậu dạo trên bãi biển, vừa đi vừa nói chuyện, Hạ Nghiệt lúc này mở miệng trước.
– Đã lâu rồi anh chưa dạo biển, quả thực hiện tại cảm thấy tự do và thoải mái lắm.
– Vậy ngày nào em cũng đưa anh tới đây ha?
– Ừm.
Hai người đi được một lúc liền ngồi xuống nền cát, ánh mắt xa xăm ngắm dòng biển bao la xanh biếc. Ban ngày sóng biển rất yên ắng, gợn nhẹ tạo thanh âm rất êm dịu, Hạ Nghiệt nhắm hai mắt, hít thở sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra.
– Tiểu Khải, cảm ơn em.
– Ân? Vì chuyện gì?
– Không có gì. Chỉ là… trong suốt 23 năm vừa qua, đây là giây phút anh hạnh phúc nhất, anh muốn cứ thế này mãi. – Hạ Nghiệt cười nhẹ, ngã đầu dựa vào bả vai Văn Khải.
– Hạ Nghiệt. – Văn Khải nâng cằm cậu lên, nhẹ hôn lên bờ môi cậu. Giữa khung cảnh bờ biển cùng nền cát rộng lớn, hai nam nhân cứ thế hôn nhau, thực yên bình.
Buổi trưa, Văn Khải nhìn Hạ Nghiệt lúc nãy cứ lén lút ngáp ngắn ngáp dài, đành đưa cậu trở về nhà nghỉ ngơi, ban đầu cậu có chút ăn năn, vốn dĩ hôm nay là ngày hẹn hò của hai người, lại chỉ vì mệt mà phải trở về nhà.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
– Không sao, anh cứ nghỉ ngơi, khi nào tỉnh dậy chúng ta sẽ dạo phố. – Văn Khải ngồi bên mép giường vuốt ve mái tóc Hạ Nghiệt trấn an.
– Ừm. – Hạ Nghiệt không còn cách nào khác, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Xế chiều gần 6 giờ tối, Hạ Nghiệt mới tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể thư thái hơn nhiều, liền ngồi dậy bước xuống dưới nhà, chỉ thấy Văn Khải đang ngồi ở bàn khách xem ti vi rất chăm chú.
– Tiểu Khải… – Cậu bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn, chủ động nắm tay.
– Hắc… ngủ đến tận bây giờ sao, như heo ý. – Văn Khải tà tà cười, mở miệng trêu chọc.
Hạ Nghiệt chỉ cười nhẹ, ngã đầu vào bả vai Văn Khải, vừa nhìn chương trình trên ti vi vừa nói chuyện.
– Không phải nói sẽ đi dạo sao?
– Anh muốn đi ngay bây giờ à? – Văn Khải liếc mắt sang nhìn Hạ Nghiệt, thắc mắc hỏi.
– Ừm, buổi tối ở chợ phố có rất nhiều món ngon, đi thôi. – Hạ Nghiệt đứng dậy, nắm tay Văn Khải kéo đi.
Cả hai đi bộ ra chợ phố, buổi tối ở đây rất đông đúc, hai lề đường lại trưng bày rất nhiều xe bán hàng với nhiều mỹ thực rất bắt mắt. Văn Khải vừa nhìn qua đã cảm thấy thích thú, không kể đến hương vị nồng nặc thơm lừng xông lên mũi hắn, bụng cũng bắt đầu “ục ục” kêu lên.
– Đói rồi sao? Qua bên đây ăn đi. – Phát hiện Văn Khải chỉ săm soi ngắm nghía quầy thức ăn hai bên lề đường, Hạ Nghiệt chỉ mỉm cười hiểu ý, liền kéo cánh tay hắn qua gian hàng phía trước.
– Ông chủ, cho tôi một suất tàu hủ chiên.
– Tàu hủ chiên? Ở đây cũng bán những thứ này sao? – Văn Khải ngờ ngợ nhìn nồi tàu hủ chiên hấp dẫn trước mắt, như kẻ hành tinh rơi xuống trái đất hỏi.
– Ân, rất ngon đấy, em ăn thử một miếng đi. – Hạ Nghiệt cười gật đầu, lấy tăm cắm vào một miếng tàu hủ, thổi thổi vài lần rồi uy vào miệng hắn.
– Ngon quá. – Văn Khải cong khóe miệng cười đắc ý, lại trưng bộ dạng nũng nịu muốn cậu tiếp tục đút cho ăn.
– Trả tiền trước đã, em cứ ăn đi. – Hạ Nghiệt đưa tô cho Văn Khải, từ túi áo lấy ra vài đồng lẻ đưa cho vị bán hàng.
– A? Rẻ như vậy sao? – Văn Khải cứ tưởng món ăn ngon thế này sẽ rất mắc tiền đi, không ngờ lại rẻ có vài đồng như vậy, chi bằng hắn hàng ngày đi chợ đêm cùng cậu, không cần đến nhà hàng dùng bữa thì hay biết mấy.
– Ừ, ở đây mọi người đều tự lấy nguyên liệu thực phẩm rồi làm món ăn, nên rất rẻ. – Hạ Nghiệt gật đầu giải thích.
– Ồ.
– Muốn ăn nữa không? Bên kia có vài chỗ ngon lắm, đi thôi. – Hạ Nghiệt nhìn biểu tình Văn Khải có vẻ rất thích thú, tâm tình cũng trở nên phấn khích hẳn lên, liền kéo hắn đi đến quầy thức ăn khác. Suốt buổi tối hôm đó, Văn Khải đòi Hạ Nghiệt ăn rất nhiều món như cánh gà chiên, mì hoành thánh, hay xúc xích bọc cơm nếp, ….
– Hạ Nghiệt, ở đây ăn vừa rẻ lại có thể thưởng thức rất nhiều món, sao chúng ta không đến đây thường xuyên nhỉ? – Văn Khải một tay cầm há cảo chiên nhai ngấu nghiến, vừa đi vừa nói.
– Lâu lâu thôi, ăn nhiều đồ chiên không tốt.
– Anh có vẻ hiểu nhiều về những nơi thế này nhỉ, em thì chưa bao giờ, nhưng cũng rất thú vị a.
Hạ Nghiệt vừa nghe tâm tình có chút hoang mang, hơi thấp đầu, cười nhẹ nói.
– Hồi nhỏ, anh hay trốn ông ta chạy đến đây ăn vặt lắm.
– Xin… xin lỗi. – Văn Khải như hiểu ra chuyện gì, liền tranh thủ gấp gáp xin lỗi.
– Không sao. – Hạ Nghiệt ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, sau cả hai rời khỏi khu chợ, đến hồ nước địa phương, ngồi trên bãi cỏ tâm sự cùng nhau.
– Em… muốn nghe về tuổi thơ của anh không? – Hạ Nghiệt đột nhiên lên tiếng.
– A? – Văn Khải kinh ngạc nhìn cậu, chưa kịp mở lời cậu đã nói.
– Mẹ anh bỏ đi lúc anh còn rất nhỏ, cha anh cũng vì chuyện này mà ngày đêm rượu bạc nhiều, anh lại không có điều kiện đi học, ở làng không có việc gì làm, nên phải lên phố lượm nhặt ve chai.
Văn Khải trầm mặc nhìn biểu tình thống khổ của Hạ Nghiệt, nghe hoàn cảnh của cậu có chút đau lòng và hoàn toàn trái ngược với mình đi.
– Mỗi tối anh về đến nhà, ông ta luôn đánh đập anh, hỏi anh về số tiền hôm nay kiếm được, sau đó liền giành lấy rồi tiếp tục cờ bạc. Cho đến khi, lúc anh 15 tuổi, tối hôm đó, anh về nhà, ông ta đột nhiên kéo anh vào phòng, sau đó…. sau đó… ông ta… – Hạ Nghiệt nói đến đây đột nhiên nghẹn ngào không nói nên lời, rốt cuộc bật khóc nức nở.
Văn Khải nghe đến đây liền hiểu sự tình, trong lòng đau nhói lẫn phẫn nộ không thôi, lại nhìn thấy cậu rơi lệ mà đau lòng, vội ôm chầm lấy cậu an ủi.
– Đừng sợ… em ở đây, em ở đây.
Hạ Nghiệt níu chặt cánh tay hắn, ôm thật chặt, nức nở một hồi sau mới bình tĩnh trở lại, nhỏ giọng xin lỗi.
– Xin lỗi.
– Hạ Nghiệt, em yêu anh, em sẽ không bao giờ tổn thương anh một lần nữa đâu, ở bên em em nhất định sẽ khiến anh hạnh phúc, dứt bỏ quá khứ. Hạ Nghiệt, ở bên cạnh em mãi mãi, có được không? – Văn Khải đưa tay gạt nước mắt trên gò má cậu, ôn nhu nói.
Hạ Nghiệt đỏ mặt nhìn hắn, gật gật đầu.
– Ân.
HẾT CHƯƠNG 29