– Được rồi, lễ cưới cứ để anh lo. – Sở Mặc cười nhẹ xoa xoa bả vai cô.
– Anh đó, còn một tuần nữa là cưới rồi, anh còn ngồi đây giáng mắt vào công việc là sao? – Dư Thiên Mỹ ủy khuất mà giận dỗi.
– Ngày mai anh có cuộc họp với chú Đình Chiết, em cũng biết rồi mà. Cho nên anh phải làm xong dự án này.
Dư Thiên Mỹ nghe đến đây liền sực nhớ ra, Văn Đình Chiết là chú ruột của Sở Mặc, đương nhiên ông cũng là anh trai mẹ y, ngày đó nhờ ông mà y và cô mới quen nhau và tiến triển như hiện tại, cho nên y và cô rất quý vợ chồng ông.
– A, anh nhắc em mới nhớ, em nghe nói gia đình chú Chiết sẽ ở Đài Loan luôn có phải không a? Hmm… em cũng nên thăm cô chú chứ nhỉ?
– Anh có mời cô chú tới dự lễ cưới của chúng ta rồi. Em không cần lo. – Sở Mặc vỗ vỗ lưng Dư Thiên Mỹ.
– Này, anh còn nhớ Văn Khải không? Thằng nhóc đó nghe nói dạo này ăn chơi trác tán lắm, ngay cả chú Chiết còn không quản nổi. Bây giờ chắc nó cũng được 17 tuổi rồi nhỉ. – Dư Thiên Mỹ chống tay lên cằm, bĩu môi nói.
– Ừ… Đã không còn sớm, em về nhà nghỉ ngơi đi. – Sở Mặc đưa tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn 11 giờ, y liền quay sang khuyên Dư Thiên Mỹ.
– Anh không về cùng em sao? Đừng bảo em là anh phải làm cái dự án vớ vẩn kia đó a.
– Thôi nào, nghe lời anh, anh làm xong sẽ về nhà, OK? – Sở Mặc thở dài trong lòng, ngẩng đầu hôn lên vầng trán cô trấn an.
– Hừ, em về đây. – Dư Thiên Mỹ hừ lạnh một tiếng, hùng hổ đứng dậy rồi xoay người ly khai.
Sở Mặc chỉ có thể lắc đầu bó tay, sau liền ngồi ngây người một lúc. Văn Khải hắn hiện tại không biết đã chững chạc chưa. Khẽ thở dài, y liền tiếp tục cắm cúi đầu vào công việc.
Xong xuôi, Sở Mặc không vội về nhà ngay, mà dùng phần cơm hộp mà hồi trưa Hạ Nghiệt đem đến. Kì thực từ trưa đến giờ y không hề rời khỏi bàn làm việc, hiện tại mới nhớ đến cậu mà đến bàn khách dùng cơm.
Cơm đã nguội, thức ăn ăn vào cũng chẳng thấy ngon lành gì, nhưng Sở Mặc vẫn là cố gắng ăn cho hết. Y ngồi suy nghĩ một hồi lâu, vốn dĩ bản thân từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của người ngoài, nhưng y vẫn là thắc mắc chuyện của Hạ Nghiệt, vết thương trên người cậu rốt cuộc là sao chứ.
Nghĩ đến đây Sở Mặc chỉ có thể thở dài trong lòng, ăn uống xong y liền thu dọn rác, rồi rời khỏi công ty.
=============
Hạ Nghiệt cơ thể trần như nhộng từ phòng tắm bước ra, chậm rãi tiến đến chiếc giường rộng lớn mà ngồi xuống, ánh mắt lảnh đạm nhìn thẳng về phía trước.
Văn Khải đương nhiên nhìn thấy Hạ Nghiệt tự giác như vậy thì vô cùng hài lòng, hắn đưa tay cởi từng nút áo trên người, bước đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Nghiệt, thanh âm gian manh nói.
– Tôi nói trước, từ trước đến giờ tôi chỉ thích quan hệ với những phụ nữ da trơn non mịn. Còn anh, từ đầu đến cuối chi chít đầy vết thương, cho nên… đêm nay anh phải lo làm tôi thích thú đấy, có hiểu không?
Hạ Nghiệt im lặng cúi đầu, nhìn chăm chăm vào mu bàn tay mình, rốt cuộc vẫn là mở miệng trả lời.
– Tôi hiểu, chủ nhân.
– Này, ban nãy tôi nói sao? Anh là cố tình không nghe lời tôi có đúng không? – Văn Khải tức tối một phen đưa tay đập mạnh đầu Hạ Nghiệt một cái.
Đương nhiên bị cú đánh mạnh bạo vào đầu khiến vết thương bị tác động đến, Hạ Nghiệt đau đớn mà rên nhỏ một tiếng, hai tay siết chặt ra trải giường mà chịu đựng.
Văn Khải rõ thừa biết cậu đau đến mức nào, chỉ hừ nhẹ chán nản, một phen kéo lấy cánh tay cậu sát về phía mình, đối diện với hắn.
– Không muốn đau thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, nên nhớ rõ cậu là chó của tôi đấy.
– Hiểu rồi… anh Khải. – Hạ Nghiệt bất đắc dĩ trả lời hắn, thanh âm mang theo chút gượng gạo.
– Hắc.. bây giờ thì thỏa mãn tôi đi, nhưng phải là bằng miệng! – Văn Khải nhếch miệng cười tà, hất cằm ra lệnh Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt nhìn xuống khố hạ Văn Khải do dự một hồi lâu, chậm rãi quỳ gối xuống giữa hai chân hắn, dùng răng của mình vụng về mà kéo khóa quần hắn xuống.
– Anh chậm chạp quá đi, nhanh một chút! – Nhìn thấy bộ dạng vừa chậm chạp vừa vụng về của Hạ Nghiệt, Văn Khải mất kiên nhẫn mà chửi lớn.
Cậu cố gắng kiềm chế cơn giận, bất đắc dĩ nghe theo mà nhanh nhẹn kéo quần lót hắn xuống, cự vật màu tím nổi gân dữ tợn lập tức nhảy ra ngoài. Cậu ổn định lại hô hấp, nín thở, đưa tay cầm lấy côn th*t kia, há miệng ngậm vào.
– Có vẻ như anh làm việc này rất nhiều người rồi nhỉ, hắc… cũng không hẳn là quê mùa đấy chứ! Đến, liếm nó đi. – Văn Khải chống tay lên giường, quan sát từng động tác của Hạ Nghiệt, đắc ý cười mà ra lệnh.
Hạ Nghiệt theo đó mà dùng đầu lưỡi liếm lên đại quy đầu trơn mượt của Văn Khải, từng lượt phun ra nuốt vào, lông mao của hắn không ngừng cọ xát vào mũi khiến cậu có chút khó chịu, nhưng vẫn là không dám phản bác, e rằng lại khiến hắn nổi giận nữa.
– Giỏi lắm, bất quá tôi thấy anh có vẻ đang khó chịu chỗ nào đấy nhỉ, hay là muốn bị xuyên xỏ rồi a. – Văn Khải cúi đầu nắm lấy cằm Hạ Nghiệt ngửa lên, hất cằm ám chỉ hậu huyệt phía sau của cậu.
Hạ Nghiệt nghe đến đây không khỏi thất kinh nhìn Văn Khải, hắn nói vậy là có ý gì kia chứ.
– Anh mà còn nhìn kiểu đó là tôi moi hai con mắt anh ra đấy. Mau đưa ngón tay tự đâm vào mình đi!! – Văn Khải tức giận ra lệnh.
Hạ Nghiệt lập tức thu hồi ánh mắt, đưa hai cánh mông chổng lên cao, bàn tay run rẩy mà di chuyển ra sau, cẩn thận nhét ngón tay vào tiểu huyệt của mình. Cứ thế cậu một bên vừa ngậm lấy dương v*t Văn Khải, một bên không ngừng ra vào bên trong mình.
Cư nhiên rất nhanh sau đó từ tiểu huyệt một chất lỏng trắng chảy xuống, Hạ Nghiệt liền cau chặt mày, theo bản năng liền rút ngón tay ra, ngay lập tức một dòng dịch trong vắt từng lượt từng lượt chảy xuống sàn nhà lách tách.
– Hắc! Như thế nào đã ra nhanh vậy rồi? Anh quả là dâm đãng hơn tôi tưởng đấy, Hạ Nghiệt. – Văn Khải đương nhiên nhìn thấy tình cảnh kia chỉ có thể khoái chí cười lớn, thanh âm mang chút châm chọc.
Hạ Nghiệt ngừng động tác mà nhắm hai mắt, phải rồi a, cậu hiện tại rất giống tên đĩ đực mà mọi người hay nói.
Một lát, Văn Khải đột nhiên kéo cánh tay Hạ Nghiệt lên, đặt cậu ngồi trên giường. Hắn khẽ nhếch miệng cười gian, bước ra ngoài lấy ra một chai rượu và hai ly, chậm rãi tiến đến ngồi cạnh cậu.
– Hôm nay anh làm tôi rất hài lòng a, nên tôi sẽ thưởng cho anh, đến, uống với tôi một ly. – Hắn đưa ly rượu trước mặt cậu.
Nhìn thấy ly rượu trước mắt kia, Hạ Nghiệt định ngoảnh mặt né tránh, nhưng rất nhanh liền suy nghĩ lại, nhỏ giọng nói.
– Tôi không dùng rượu, chủ nhân… xin lỗi, anh Khải.
– Tôi bảo uống là uống, đã làm chó thì phải trung thành với chủ nhân nghe không?!! Mau uống! – Văn Khải mất hứng mà hừ lạnh một tiếng, tức tối mà kề ly rượu ngay trước môi Hạ Nghiệt ra lệnh.
Hạ Nghiệt đương nhiên chính là cực kì ghét rượu, nhìn thấy nó lại khiến cậu nghĩ đến lão già chết tiệt kia, cho nên thấy Văn khải ép cậu uống như vậy liền một phen đưa tay quất ly rượu xuống đất, ngay lập tức những mảnh vỡ thủy tinh rơi tứ tung trên sàn nhà, chất lỏng màu đỏ chói cũng bắn tứ tung trên người Văn Khải.
– Anh giỏi lắm! – Văn Khải đen mặt nhìn đống hỗn độn dưới đất, hắn nắm chặt nắm tay nhẫn nhịn, rốt cuộc kiềm không được liền vung cho Hạ Nghiệt một bạt tai.
Hạ Nghiệt bất lực nghiêng ngã trên giường, cậu đưa tay chạm lên bên má bị đánh, nhếch miệng cười một cách quỷ dị. Thế nhưng chưa kịp định lại tinh thần, Văn Khải đột nhiên túm lấy cổ tay cậu kéo về phía hắn, một phen bóp chặt quai hàm của cậu, hung hăng hôn lên môi cậu.
Bị lượng rượu nồng nặc đổ vào vòm họng, Hạ Nghiệt liền ra sức giãy dụa, đương nhiên lại bị Văn Khải gắt gao ôm chặt, tiếp tục nốc rượu cho vào miệng rồi lại uy cậu uống, từng giọt chất lỏng đỏ hồng theo khóe miệng hai người chảy xuống.
“Chát” một tiếng, Hạ Nghiệt một phen đẩy Văn Khải ra, hung hăng giáng cho hắn một cái tát, rồi yếu ớt ho khan.
Văn Khải tức tối đến con ngươi đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Hạ Nghiệt quát lớn.
– Chó đực! – Rồi tiếp tục vung tay tát Hạ Nghiệt, một phen áp đảo cậu trên giường, hung hăng đem hai cổ tay cậu vặn ngược ra sau giữ chặt.
– Để xem tôi dạy một con chó như anh là thế nào?
Hắn lấy chai rượu trên bàn, đưa miệng chai đâm vào hậu huyệt cậu.
– Aa…a!! – Hạ Nghiệt trợn ngược hai mắt mà thét lớn, hai tay bất giác cáu chặt vào nhau đến xuất huyết.
Văn Khải đắc ý cười ác, động tác bắt đầu dùng lực mà đẩy mạnh chai rượu sâu vào bên trong tiểu huyệt của Hạ Nghiệt, máu lẫn rượu hòa trộn vào nhau lần lượt chảy xuống.
Hạ Nghiệt nhất thời chỉ có thể cắn chặt ra trải giường nhẫn nhịn, nước mắt tủi nhục rơi xuống, cảm giác này quả thật vô cùng quen thuộc đối với cậu.
Hạ Nghiệt mơ hồ mở mắt nhìn về phía trước, căn phòng xa hoa của Văn Khải lập tức trở thành căn phòng rách nát của Hạ Gia, chiếc giường sạch sẽ cũng biến thành giường gỗ bừa bộn của ông.
Cậu khẽ xoay đầu lại, chính là gương mặt say mèm đầy dục vọng của Hạ Gia, ông một chút cũng không hề quan tâm cậu đang đau đớn và tủi nhục đến mức nào. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
– Một ngày nào đó…. tôi… sẽ giết… ông. – Hạ Nghiệt lạnh lùng nhìn Hạ Gia, từng chữ phát ra chứa đầy sự căm hận tột cùng, rốt cuộc không nhịn được đau đớn liền bất tỉnh.
Đương nhiên ban nãy chỉ là Hạ Nghiệt gặp ảo giác, tất cả những lời cậu nói Văn Khải đều nghe thấy, hắn ngỡ rằng có phải hay không cậu là đang nói hắn, cậu.. cậu muốn giết hắn sao?
Nghĩ đến đây Văn Khải chỉ có thể cười nhạo một tiếng, nhưng vẫn là tức giận hơn cả, liền một phen rút chai rượu ra khỏi hậu huyệt Hạ Nghiệt, đem côn th*t đã ngẩng đầu đâm thẳng vào thân thể cậu.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Hạ Nghiệt cư nhiên bị sốt cao, nhưng cậu vẫn là cố gắng ngồi dậy, chỉ thấy phía sau vô cùng đau đớn.
Phát hiện căn phòng chỉ có một mình cậu, Hạ Nghiệt liền nhanh chóng đứng dậy, chậm rãi thay y phục, loạng choạng rời khỏi nhà.
Trên suốt đường đi Hạ Nghiệt chỉ thờ thẫn nhìn về phía trước, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt săm soi của mọi người xung quanh, chính là họ nhìn thấy phía sau quần của cậu đang ướm máu.
Hạ Nghiệt thừa biết là do máu từ hậu huyệt cậu chảy xuống, nhưng cậu vẫn là không quan tâm đến, tiếp tục đến nhà hàng.
– Cậu có biết là dạo này cậu hay đi trễ không hả Hạ Nghiệt. Tôi sẽ trừ lương cậu. – Bị ông chủ mắng nhiếc không thương tiếc, Hạ Nghiệt từ đầu đến cuối chỉ có thể cúi đầu nhìn sàn nhà, một chút cũng không nghe những lời ông nói.
– Còn đứng đó! Mau giao thức ăn đi! – Ông tức giận chửi lớn, ném đơn đặt hàng về phía cậu.
Hạ Nghiệt cúi xuống nhặt lấy, như người mất hồn mà bước vào phòng nhân viên thay y phục của nhà hàng, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
– Kính chào quý khách. – Một lát, một nam nhân cùng đồng nghiệp cao tuổi bước vào, đương nhiên kia không phải ai khác chính là Sở Mặc đi.
– Tôi có đặt bàn trước rồi. – Y quay sang dặn dò với nhân viên phục vụ.
– Vậy mời quý khách sang đây.
Sở Mặc gật đầu rồi cùng đồng nghiệp đi theo sau, cư nhiên ngay lúc này y vô tình gặp phải tình trạng trước mắt.
– Hạ Nghiệt, hôm nay cậu làm sao vậy? Cậu có biết là khách quý đến nên chúng tôi mới nấu món này mấy tiếng đồng hồ luôn không?! Bây giờ thì sao? Cậu đã làm đổ nó rồi!!
– Thực xin lỗi. – Hạ Nghiệt cúi thấp đầu, thanh âm vừa nhỏ vừa mệt mỏi trả lời.
– Tôi sẽ báo ông chủ đuổi việc cậu! – Đầu bếp mắng xong liền ném nón trắng xuống đất, xoay người ly khai.
Hạ Nghiệt lúc này cảm thấy đầu óc choáng váng, trên trán lại đổ mồ hôi lạnh, cậu khẩn trương bước đến bám lấy mép bàn, kịch liệt lắc đầu làm cho bản thân tỉnh táo lại, rồi loạng choạng bước về phía trước.
Nhân lúc cậu sắp té ngã đến nơi, một bàn tay to lớn đột nhiên đỡ lấy cậu, thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai.
– Cậu như thế nào sốt cao rồi, tôi đỡ cậu.
Hạ Nghiệt cố gắng ngẩng đầu, phát hiện trước mắt chính là Sở Mặc, liền vội vã đẩy y ra, lạnh lùng nói.
– Không cần.
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, một phen tiến đến túm lấy cổ tay Hạ Nghiệt, không ngờ lại khiến cậu kích động đến thế.
– Mau tránh ra! Tôi đã bảo không cần!! – Kịch liệt giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Sở Mặc, nhưng Hạ Nghiệt vẫn là thua y hoàn toàn, chính là khi cậu đang ra sức phản kháng, y đã bế cậu lên rời khỏi đây.
HẾT CHƯƠNG 7