Lạc lão phu nhân ở tạm chỗ này, có dẫn theo đại phu.
Đại phu lại đây chẩn bệnh, nói hầu gia là bị nhiễm phong hàn, cần kê phương thuốc, uống hai ngày thuốc, nghỉ ngơi thêm mấy ngày sẽ khỏe lại
Đại phu đi sắc thuốc.
Lạc lão phu nhân nhìn Trần Thúc bằng ánh mắt trách cứ, khi nhìn về phía Đường Ngọc lại là vẻ mặt ôn hoà, “A Ngọc, con ở chỗ này canh hắn uống thuốc.”
Đường Ngọc nói dạ.
Lạc lão phu nhân tuổi lớn, không thể lâu ngồi, Đồng ma ma đỡ bà đứng dậy đi về phòng nghỉ ngơi.
Sắp đến cửa, Đồng bà lại đỡ lão phu nhân xoay người, Lạc lão phu nhân dặn dò nói, “Uống cho hết thuốc đó!”
Đường Ngọc tò mò liếc nhìn Trần Thúc một cái, người lớn như vậy rồi, còn có thể làm cho thái nãi nãi dặn dò câu này, hẳn là người uống thuốc rất không quy củ, khó trách mới vừa rồi thái nãi nãi dặn dò nàng canh Trần Thúc uống cho xong thuốc, thì ra là có nguyên nhân
Đồng bà đỡ lão phu nhân rời đi, Trần Thúc chống tay ngồi dậy, muốn tán gẫu việc này với nàng một chút, “Đường Ngọc……”
Đường Ngọc đáp, “Nếu ngươi cảm thấy không ổn, bây giờ ta có thể đi ngay.”
“……” Lời Trần Thúc nói đã đến bên miệng, lại phải cứng rắn nuốt trở về, ôn hòa cười nói, “Sao lại thấy không ổn được chứ? Nàng nhìn xem thái nãi nãi cao hứng biết bao nhiêu, A Ngọc, nàng muốn vui vẻ như thế nào thì cứ làm như thế là được rồi.”
Thấy rõ ràng trong lòng hắn có một cơn nghẹn khuất, nhưng ngoài mặt vẫn còn cố tình ra vẻ vui mừng, Đường Ngọc phì cười, trong lòng dường như đã thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Thúc khoác tay lên trên đầu gối, cũng rũ mi cười rộ lên.
Như vậy, cũng khá tốt.
……
Sau đó, đại phu bưng chén thuốc tới, Trần Thúc từ xa nhìn thoáng qua, tâm muốn chết đều đã có.
“Quá nóng, để đó một lát trước.” Có thể kéo được chút thời giờ nào thì cứ kéo.
Đại phu thấy Đường Ngọc ở đây, liền chắp tay cáo từ.
“A Ngọc, ta muốn uống nước.” Lúc này là muốn dụ nàng rời đi, Đường Ngọc làm như không có nghe thấy, tiếp tục ngồi bên bàn trà lật sách
Trần Thúc biết nàng được thái nãi nãi dặn dò, sẽ không đáp ứng hắn.
Một lát sau, Trần Thúc lại nói, “A Ngọc, đầu của ta có chút đau, khả năng cần gọi đại phu một tiếng”
Đường Ngọc nhìn hắn một cái, vẻ mặt hắn thành khẩn.
Rồi sau đó, Đường Ngọc cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Trần Thúc biết hắn không thể thực hiện được, ủ rũ bò vào trong giường
Đầu hắn vốn vẫn còn chút mê mang, lập tức nằm xuống, dần dần híp mắt
Lại chậm một chút, Đường Ngọc đoán chừng thuốc không còn nóng lắm, lau lau, mới bưng chén thuốc tiến lên, “Trần Trường Doãn.”
Nàng gọi một tiếng, thấy Trần Thúc đã ngủ rồi.
Không biết có phải là do đang ở chỗ thái nãi nãi hay không, nhưng khi hắn ngủ rất an bình, mày cũng không nhíu, cũng không giống khi gặp ác mộng cả người đều run rẩy như đêm trước
Thấy bộ dáng hắn an tĩnh ngủ, Đường Ngọc nhất thời suy nghĩ, cần đánh thức hắn không? Chỉ là khi ánh mắt dừng trên mặt hắn, thấy hắn không chỉ có ngũ quan tinh xảo, hơn nữa lông mi rất dài.
Đường Ngọc lại nghĩ tới dường như hắn thích bôi hương phấn trên mặt……
Đường Ngọc không biết sao hắn lại có loại này ham mê này, nhưng hai ngày ở nhờ tại nhà nông hộ, hắn không bôi phấn cũng có sao đâu.
Khi Đường Ngọc lại muốn tỉ mỉ đánh giá hắn, hắn lại dần dần mở mắt.
(nhamy111: loại ham mê này có liên quan đến chị đấy nhá chị Đường )
Đầu ngón tay Đường Ngọc hơi hơi đảo, thuốc trong chén suýt nữa tràn ra ngoài
Hắn hẳn là đang mơ ngủ, nhưng lại nhớ đến chén thuốc chưa uống
Trần Thúc chống tay đứng dậy, nhận chén thuốc từ trong tay Đường Ngọc, chỉ là ngửi ngửi, mày đã nhăn nhúm cao như một tòa núi nhỏ
“Thuốc này có chút đắng……” Người nào đó tựa như đang làm nũng nhìn về phía Đường Ngọc.
Đường Ngọc nhìn hắn, chờ hắn mở miệng nói chuyện xấu.
Hắn quả thực nói, “Ta không thích uống thuốc…… A Ngọc, nàng đút ta đi.”
Mắt thấy Đường Ngọc muốn đứng dậy, hắn lập tức duỗi tay nắm lấy nàng, nhàn nhạt nói, “Từ nhỏ ta đã uống rất nhiều thuốc, ghét nhất là uống thuốc.”
Không biết từ nơi nào Đường Ngọc biến ra một viên đường.
Trần Thúc dở khóc dở cười.
Trần Thúc chỉ có thể một hơi uống cạn, toàn bộ dạ dày dường như đều đang kêu khổ, Đường Ngọc lột đường cho hắn, “Hôm nay trước khi rời đi, Vương tẩu cho, không ngờ lại có thể dùng tới.”
Đường Ngọc còn chưa dứt lời, hắn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, Đường Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã hôn xuống môi nàng
Đường Ngọc kinh ngạc đến ngây người!
Hắn nhàn nhạt nói, “Không đắng, ngọt ngào.”
Trần Thúc lại lấy viên đường từ trong tay nàng, sau đó nhét vào miệng, ấm giọng nói, “Đường của Vương tẩu, ta ăn.
Ta ngủ một lát, nàng nói chuyện cùng thái nãi nãi một lát, bà hỏi cái gì nàng cứ việc nói ra, thái nãi nãi là người thân của ta.”
Trần Thúc nói xong, khóe miệng cười cười, một lần nữa nghiêng người quay lưng qua nằm xuống, Đường Ngọc lại không thể duỗi tay kéo hắn qua.
Bỗng nhiên bị hắn hôn trộm như vậy, cái gì cũng chưa kịp làm, hắn đã nhắm mắt ngủ rồi
Đường Ngọc nén giận trong lòng, nhưng đảo mắt, liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều vang lên, Đường Ngọc hơi giật mình, sực nhớ tới hắn đang bị bệnh, đêm trước còn sốt cao đến mơ mơ màng màng, bây giờ hẳn là cũng không dễ chịu, chỉ là hắn không nói thôi
Nghe hắn ngủ say, Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Ngươi mau khỏe lại đó.”
……
“Trường Doãn uống xong thuốc rồi?” Lạc lão phu nhân hỏi.
Đường Ngọc gật đầu, “Uống xong rồi, chờ hắn ngủ con mới lại đây, hắn để con tới tán gẫu với thái nãi nãi.”
Lạc lão phu nhân vui mừng nhìn nàng, “Khi còn nhỏ trong nhà hắn gặp chuyện, từng chịu khổ bên ngoài nên vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, uống rất nhiều dược, sau khi lớn lên, sợ nhất là đắng, cũng sợ nhất là uống thuốc, cũng nhờ có con ở đây hắn mới chịu uống, con hỏi người khác một chút thử xem, để cho hắn uống thuốc có bao nhiêu khó khăn?”
Đồng bà ở một bên cũng nói, “Cho dù lão phu nhân có ở đó, hầu gia đều có thể lề mề thật lâu, thật sự lề mề cho đến khi không có cách nào, mới có thể uống.”
Nhớ tới mới vừa rồi hắn đã dùng một hơi uống cạn thuốc, Đường Ngọc có chút giật mình.
Đồng bà nhìn Lạc lão phu nhân trêu ghẹo nói, “Phu nhân quản được hầu gia.”
Lạc lão phu nhân cũng cười rộ theo
Đường Ngọc hơi hơi rũ mắt.
“Đi lấy chút điểm tâm tới.” Lạc lão phu nhân nhìn Đồng bà nói.
Đồng bà lên tiếng.
Đường Ngọc tâm tư linh động, lão phu nhân là có chuyện muốn nói riêng với nàng
“Đứa nhỏ Trường Doãn này, khi còn nhỏ trong nhà đã gặp biến cố, chỉ còn lại một mình hắn, tuy rằng đã trốn thoát, nhưng thân thể vẫn luôn không khỏe mạnh, cũng là do mấy năm nay từ từ dưỡng lại, cho nên thức ăn đại phu bắt hắn kiêng ăn cũng không ít, cũng không thể uống rượu.”
Nghe được tới đây, Đường Ngọc nhớ tới tối hôm qua trong núi, Trần Thúc nói nàng không uống được rượu, hắn đã uống thay nàng không ít……
Đáy lòng Đường Ngọc hơi nặng nề, những điều này, hắn đều chưa bao giờ nói với nàng
“Trường Doãn vẫn luôn tự hạn chế, cũng trầm ổn, chỉ là chuyện uống thuốc, còn khó hơn lên trời.” Lão phu nhân thở dài, “Bất quá hiện giờ thì tốt rồi, có con, ta cũng yên tâm.”
Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy có chút thẹn với Lạc lão phu nhân, nàng không nên lừa bà.
Tâm tư như vậy làm Đường Ngọc có chút không dám nhìn thẳng đôi mắt Lạc lão phu nhân
Lạc lão phu nhân tiếp tục nói, “Đứa nhỏ Trường Doãn này, nhân phẩm tốt, lại thông minh, là đứa ổn thỏa nhất trong bọn trẻ.
Hắn thích con đã lâu rồi, lần này lão nhị nói hắn muốn dẫn cháu dâu tới gặp ta, ta liền đoán được là con.”
Đường Ngọc hơi khựng lại, ngước mắt nhìn về phía Lạc lão phu nhân, rất nhanh, lại tận lực thu liễm kinh ngạc trong mắt
Lạc lão phu nhân lại nói, “Khi hắn còn nhỏ đã nói với ta về con, sau đó lại còn đi tìm con, nói nhà con đã dọn đi rồi, hắn tìm không thấy con, trở về còn ảo não khóc với ta một trận.
Hắn từ nhỏ chỉ thích con, chưa từng thích cô nương khác.
Đường Ngọc, khi còn nhỏ hắn chịu không ít khổ sổ, đến hôm nay, đều là từng bước từng bước cắn chặt răng cố chịu đựng đi đến đây, thay thái nãi nãi chăm sóc tốt cho hắn.”
Dưới ánh mắt tha thiết của Lạc lão phu nhân, Đường Ngọc nhẹ giọng đáp ứng
……
Trần Thúc uống thuốc xong nằm ngủ, Đường Ngọc cùng Lạc lão phu nhân dùng cơm chiều xong, lại cùng bà tản bộ tiêu thực trong viện
Đường Ngọc cũng nghe Lạc lão phu nhân nói, mỗi năm bà có khoảng hai ba tháng sẽ ở lại viện tử tại ngoại ô Mạo thành này, các thời gian khác thì ở tại Kiến Bình Hầu phủ.
Trần Thúc biết thái nãi nãi ở chỗ này, nên mới dẫn nàng đi thẳng tới ngoại ô Mạo thành
Trễ hơn một chút, Đường Ngọc lại cùng Lạc lão phu nhân chọn trà một hồi
Lạc lão phu nhân dạy một lần, nàng sẽ nhớ, hơn nữa còn chuyên chú cẩn thận, không cao ngạo không nóng nảy, không có cố tình nịnh hót, Lạc lão phu nhân rất thích tính tình nàng
Lạc lão phu nhân ở một chỗ với nàng, nói khá nhiều điển cố liên quan đến trà
Đường Ngọc nghe rất nghiêm túc.
Nếu không phải Đồng bà nhắc nhở, lão phu nhân cần phải nghỉ ngơi, Đường Ngọc và lão phu nhân còn có thể ngồi chỗ này nói lâu hơn nữa
“A Ngọc, ngày mai tới chỗ thái nãi nãi, thái nãi nãi dạy con pha trà.” Xong việc, Lạc lão phu nhân còn ngóng trông.
“Dạ.” Đường Ngọc lên tiếng, Yến Hàn quốc thịnh hành phong trào pha trà, trước đây Đường Ngọc vẫn chưa học qua, trong lòng cũng nguyện ý, càng quan trọng hơn là, ở chung một chỗ cùng thái nãi nãi như tắm mình trong gió xuân.
“Đưa tiễn A Ngọc.” Lạc lão phu nhân phân phó một tiếng, Đồng bà làm theo.
“Lão phu nhân là sợ phu nhân không quen đường trong viện.” Trên đường, Đồng bà nhìn Đường Ngọc nói, “Nơi này là nơi khi lão hầu gia còn sống, hàng năm đều sẽ cùng lão phu nhân tới đây, cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, mỗi năm lão phu nhân đều tới, là nhìn vật nhớ người.”
Đường Ngọc nhìn về phía Đồng bà, “Lão hầu gia mất từ rất lâu?”
Đồng bà gật đầu, “Nhiều năm rồi, nhưng lão phu nhân nói, lão hầu gia vẫn luôn ở trong tim bà, cho nên hàng năm đều tới đây, chỉ gián đoạn một năm duy nhất, chính là năm hầu gia mới về lại Vạn Châu, lão phu nhân cùng hầu gia về Vạn Châu, che mưa chắn gió cho hầu gia.”
Đường Ngọc đã từng nghe Trần Thúc nói, thái nãi nãi tuy không phải thái nãi nãi ruột thịt của hắn, nhưng còn hơn cả người thân, không có thái nãi nãi, thì hôm nay sẽ không có hắn
Mới vừa nghe Đồng bà nói chuyện trước đây, trong lòng Đường Ngọc cũng có cảm thán, nàng thật sự thích, cũng hâm mộ người như thái nãi nãi, thời niên thiếu thông thấu sáng tỏ, có thể không màng đến thứ khác, gả cho người mình thích, sau khi già đi vẫn có thể thong dong ưu nhã như cũ, hoài niệm cố nhân, che chở con cháu……
Nàng cũng muốn làm người như thái nãi nãi.
Chờ khi trở về trong phòng, có hạ nhân cầm đèn, nàng cầm đèn từ phòng ngoài vào phòng trong
Trần Thúc còn ngủ, chỉ là xoay người hướng ra phía ngoài, không giống như lúc nàng đi, nhìn vào bên trong ngủ.
Đường Ngọc buông đèn xong, lại thoáng di chuyển đèn, không cho ngọn đèn dầu chiếu vào đôi mắt hắn, rồi mới tiến lên.
Đường Ngọc sợ đánh thức hắn, bước chân thực nhẹ, mu bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ trán hắn, hình như đã hạ sốt, Đường Ngọc lại sờ sờ trán mình xác nhận, trong lòng mới thở phào.
Chỉ là tuy hạ sốt, nhưng ra một người mồ hôi, xiêm y đều ướt đẫm.
Trần Thúc chưa tỉnh, nàng ngồi ở cạnh mép giường nhìn hắn, nhớ tới vừa rồi thái nãi nãi nói hắn trở về đi tìm nàng, nghe nói các nàng dọn đi rồi……
Các nàng không phải dọn đi rồi.
Là ông ngoại cùng cha mẹ đã qua đời, cữu cữu dẫn nàng rời khỏi Hoàn thành.
Đang suy nghĩ, Trần Thúc mở mắt, trong âm thanh mang theo mỏi mệt cùng ủ rũ, “Nàng đã trở lại?”
Đường Ngọc nhớ tới thân ảnh nhỏ gầy kia lúc còn nhỏ, không thích nói chuyện, dường như cũng mệt mỏi không có khí lực như hiện giờ
Không hiểu sao trong lòng Đường Ngọc mềm mại, “Đã trở lại, thái nãi nãi ngủ rồi, ngươi cũng hết sốt, nhưng ra không ít mồ hôi, dậy đổi y phục đi.”
Trần Thúc nhìn nàng, đáy lòng ấm áp..
Danh Sách Chương: