Mục lục
Cẩm Đường Xuân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáng sớm hôm sau, Trần Thúc liền dẫn theo Mậu Chi chuẩn bị xuất phát.

Buổi sáng đi sớm chút, có thể đến chỗ tiếp theo trước hoàng hôn, không cần phải đi đường đêm, trong ngày mùa đông có vẻ an ổn hơn
Dương thị dặn dò một số việc cho Mậu Chi
Tổ mẫu cùng Trần Thúc trò chuyện vài câu, sau đó Đường Ngọc mới tiến lên.

Đối với chuyện cần nói, tối hôm qua nói rất nhiều, đối với chuyện cần làm, tối hôm qua cũng đã làm nhiều lần, Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Còn có một chuyện chưa nói với nàng.


Chuyện giữ đến lúc này mới nói, là chuyện tránh còn không kịp, Đường Ngọc nhìn hắn.

Trần Thúc nắm tay ho nhẹ hai tiếng, “Hôm qua đã nhắc qua với nàng về Phạm Cù, nàng còn nhớ không?”
Đường Ngọc gật đầu, nàng còn nhớ, Phạm Cù là trưởng sử Kính Bình Hầu, cũng chính là một kiểu quản gia, sẽ thay Trường Doãn chăm sóc đất phong Kính Bình Hầu phủ cùng với một số việc liên quan, là nhân vật rất quan trọng, Trần Thúc bảo là cho các nàng đi về chung với Phạm Cù
Trần Thúc xấu hổ cười nói, “Kỳ thật, hắn là tới chủ trì hôn sự của chúng ta, nhưng mà ta đã làm xong hôn sự trước, còn chưa nói cho hắn biết, khả năng sau khi hắn tới mới có thể phát hiện hôn sự đã kết thúc……”
Đường Ngọc: “……”
Trần Thúc thở dài, “Cũng do ta sợ đêm dài lắm mộng, thành thân sớm một chút cho an tâm……”
Đường Ngọc cạn lời.

Trần Thúc lại nói, “Ta không nhìn thấy hắn ngược lại cảm thấy càng tốt hơn một chút, hắn á, hắn chính là miệng dao găm mà tâm đậu hủ, người có chút cổ hủ, nhưng mà rất tốt, cũng rất đáng tin cậy, ở chung với hắn ổn lắm.


Đường Ngọc tin tưởng, tối hôm qua hắn thật sự ngại nói với nàng việc tổ chức hôn sự sớm, bằng không tối hôm qua có khả năng không thể an tâm “tiễn đưa”, kỳ thật hắn rất tinh tường hơn bất kỳ ai khác……
Đường Ngọc nhìn hắn, hắn cười hôn trán nàng, “Phu nhân, ta ở Giang thành chờ nàng.


Đường Ngọc vẫn ôm hắn, “Thuận buồm xuôi gió.


Hắn cũng ôm chặt nàng, “Nghe phu nhân.



Đường Ngọc buông tay.

Mậu Chi cũng tiến lên ôm nàng, Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Thay tỷ chăm sóc tỷ phu!”
Mậu Chi cười hì hì gật đầu.

Chờ Trần Thúc cùng Mậu Chi lên xe ngựa, Đường Ngọc cũng đỡ lão thái thái tiến lên, “Trường Doãn, lên đường bình an.


“Tổ mẫu, gặp tại Giang thành”
Lão thái thái gật đầu.

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi cổng lớn, giống như bỗng nhiên thật sự tới thời khắc phải rời xa, trong lòng Đường Ngọc sinh ra vô vàn không nỡ, lại vẫn nhìn Trần Thúc trước cửa sổ xe ngựa, ôn nhu cười cười.

Tâm Trần Thúc cũng tựa như càng nặng nề
Nàng là sợ hắn lo lắng.

“Tỷ phu, có phải huynh không nỡ xa tỷ tỷ không?” Mậu Chi vừa vẫy vẫy tay cùng mẫu thân xong, liền hỏi hắn.

Ánh mắt Trần Thúc nhìn về phía bóng dáng rất nhanh đã nhìn không thấy rõ ở nơi xa, “Đúng vậy, không nỡ, rất không nỡ……”
Tiễn Trần Thúc đi, Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy Cẩm Đường uyển quá an tĩnh, không có người làm rộn bên tai, chốc lát phía Đông, chốc lát phía Tây, chốc lát lại nháo muốn uống trà nàng nấu, chốc lát lại lăn lộn muốn vẽ mi, muốn đọc sách, có khi chơi xấu muốn cùng tắm uyên ương……
Khi Trần Thúc ở đây, mặc dù sinh bệnh, nhưng trong viện cũng không an tĩnh như bây giờ
“Gâu gâu gâu!” Đường Đường đưa tay, muốn nàng ôm.

Nàng cười cười, cúi người bế Đường Đường lên, hiện giờ, trong viện này cũng chỉ còn Đường Đường bên cạnh nàng.

“Đường Đường, cha con về Giang thành trước rồi, con lại phải ở cùng một chỗ với ta, chúng ta sẽ từ từ lên đường, chắc cũng không lâu đâu, hẳ cuối năm là có thể đến Giang thành, gặp lại cha con thôi” Nàng nói cùng Đường Đường, cũng như nói với chính mình.

“Gâu gâu gâu!” Ở chung thời gian càng lâu, Đường Đường cũng trưởng thành, dần dần sẽ phát hiện cảm xúc đối phương.

Đường Ngọc nói xong, Đường Đường cảm thấy rõ ràng cảm xúc nàng không cao, Đường Đường đưa đưa móng vuốt, tiến lên liếm liếm má nàng.


Đường Ngọc nở nụ cười
“Gâu gâu!” Đường Đường lại lấy lòng kêu vài tiếng.

Trần Thúc vừa đi, Đường Đường lại khôi phục đãi ngộ ngủ ở phòng trong
Mỗi ngày trước khi ngủ, Đường Ngọc đều sẽ sờ sờ lưng nó, Đường Đường rất thích.

Đường Đường cũng từ từ thành một con chó lớn, thật là càng lớn càng có cảm xúc tốt
……
Chờ đến mùng bảy tháng chạp, Phạm Cù tới Đào thành.

Trong tưởng tượng của Đường Ngọc, Phạm Cù hẳn là một vị lão bá, hoặc ít nhất cũng phải là nam tử trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, mới có thể phù hợp với hai chữ cổ hủ trong ấn tượng của Trần Thúc
Nhưng chờ đến khi Phạm Cù xuất hiện trước mặt Đường Ngọc, Đường Ngọc vẫn sửng sốt.

—— bộ dáng thoạt nhìn, chỉ lớn hơn Trần Thúc khoảng bốn năm tuổi, nhưng xác thật vẻ mặt trầm ổn, lại không chút cẩu thả.

Vẻ mặt trầm ổn, là vì cơ hồ hắn không thích cười, nói dứt lời, liền trầm thấp không lên tiếng
Không chút cẩu thả, nói chuyện làm việc đều rất nghiêm cẩn, giọt nước không lọt
Trước đây bất luận là nghe từ Trần Nguyên, Trần Lỗi nói về Phạm Cù, hay nghe từ Trần Thúc, đều không ngờ là bộ dáng này……
“Phạm Cù gặp qua phu nhân!” Phạm Cù khom người chắp tay.

Vừa rồi hẳn là khi đang chờ tại tiền viện, đã nghe Trần Nguyên cùng Trần Lỗi kể tới hôn sự, bây giờ tới trước Cẩm Đường uyển lại nhìn thấy nàng, đi cùng tổ mẫu và mợ đến tiếp đón.

Tuần tự tiến hành, làm từng bước, người này tính tình rất rõ ràng, cho nên Trần Thúc cũng được, Trần Lỗi cùng Trần Nguyên cũng được, đều thấy không quen.

Nhưng mà Đường Ngọc lại quen.

“Ta nên xưng hô với Phạm đại nhân như thế nào?” Đường Ngọc trực tiếp hỏi
Phạm Cù cung kính nói, “Phu nhân trực tiếp gọi Phạm Cù là được, hoặc cũng có thể giống như hầu gia, gọi Mộ Nhiên.



“Mộ Nhiên.

” Đường Ngọc lời ít ý nhiều.

Phạm Cù nhìn nhìn nàng, Trần Lỗi cùng Trần Nguyên vừa mới nói cùng hắn một chút chuyện của hầu gia và phu nhân, xem ra phu nhân cùng với tưởng tượng của hắn không giống nhau lắm, nhưng ít nhất, so hầu gia, còn có mấy người Trần Nguyên, Trần Lỗi thì hiểu lý lẽ hơn một chút, chắc cũng dễ ở chung hơn một chút chăng?
Đây là ấn tượng đầu tiên của Phạm Cù.

Phạm Cù lại nói, “Phu nhân, chuyến này không sai biệt lắm thì cần phải chuẩn bị thu dọn ngày hôm nay, ngày mai sẽ xuất phát, trên đường sẽ dư dả chút thời gian, bảo đảm trước cuối năm có thể đưa phu nhân cùng lão phu nhân đến Giang thành.


Trần Thúc nói khoảng hai mươi ngày cũng đủ, Phạm Cù lại nói, muốn dự trù thêm một ít thời gian, phương thức tư duy của hai người này hoàn toàn bất đồng, cho nên hẳn là sẽ thường xuyên va chạm nảy lửa
Đường Ngọc cười nói được
……
Đường Ngọc đối với việc Kính Bình Hầu phủ cũng không quen thuộc, mọi việc đều dựa vào Trần Nguyên cùng Trần Lỗi.

Sau khi chờ được Phạm Cù tới, Đường Ngọc mới cảm thấy mọi việc đi theo quỹ đạo, Phạm Cù không thích cười, cho nên có vẻ nghiêm túc, nhưng khi đến lúc hỏi chuyện, chuyện sẽ được giải quyết rất nhanh.

So sánh với Trần Lỗi cùng Trần Nguyên, hai thị vệ kiêm quản sự nửa đường, một tí tẹo nhanh nhẹn cũng không bằng
Tòa nhà này, cần để lại người ở.

Vốn toàn bộ Kính Bình Hầu phủ đang do Phạm Cù trông nom, an bài nhân lực như thế nào, để lại người như thế nào, trong thời gian rất ngắn Phạm Cù đã có thể phán đoán và định ra
Hành lý trong nhà không nhiều lắm, trước đây Trần Thúc đã mang đi một ít, khi nàng và tổ mẫu tới Đào thành cũng không mang bao nhiêu đồ, cũng chỉ là vài món y phục tùy thân, nhiều hơn một ít chính là hành lý của mợ cùng Mậu Chi.

Phạm Cù rất nhanh đã an trí thỏa đáng
“Phu nhân, lão phu nhân, Dương phu nhân, trong khoảng thời gian này, đường từ Đào thành đi về Giang thành phần lớn đều đang còn tuyết rơi, tuyết làm đường trơn, vì lý do an toàn, sẽ di chuyển chậm một chút, chờ ngày nắng ráo rồi đi ra khỏi quan đạo sẽ nghĩ cách trở về thật nhanh.

” Phạm Cù lên tiếng trước
“Mộ Nhiên, nghe ngươi an bài.

” Đường Ngọc không nói nhiều lời lắm.

Phạm Cù lên tiếng
Khi rời khỏi Đào thành, Phạm Cù giao phó cho hạ nhân ở tòa nhà một tiếng, rồi sau đó mấy chiếc xe ngựa cùng hơn mấy chục thị vệ đi ra cửa thành, rời khỏi Đào thành về lại Giang thành.

Cốc thành cách Đào thành mấy ngày đường, khi Trần Thúc dẫn theo Mậu Chi đến Cốc thành thời gian cũng không khác biệt lắm
Vì không thể lộ diện, nên Vương Uy vẫn không tiếp ứng ở cửa thành, chỉ có thị vệ hướng dẫn xe ngựa Trần Thúc đi về một tiểu viện nhỏ trong thành

Mậu Chi rất nghe lời, biết Trần Thúc muốn đi gặp người, nhưng trước khi Trần Thúc nói chuyện cùng hắn, Mậu Chi một mực an tĩnh không nói chuyện, Mậu Chi cũng nhìn ra được, trước khi tỷ phu gặp được đối phương, hình như trong lòng có việc, không nói gì, ánh mắt cũng dễ dàng ngưng trọng xuất thần nhìn một chỗ, cho đến tới khi tới tòa viện trước mặt
Trước cửa viện, thị vệ gõ cửa, bên trong viện có bà lão tới dò hỏi, nhìn hắn một cái, im lặng không lên tiếng tránh ra nhường đường, Trần Thúc dẫn theo hai người Mậu Chi và Trần Hoặc đi vào.

Trong sảnh, Vương Uy đang khoanh tay đứng đó, không biết suy nghĩ chuyện gì trong đầu, nghe được tiếng bước chân phía sau, từ từ xoay người lại
Khi nhìn thấy Trần Thúc, Vương Uy tiến lên, nhìn hắn khom người chắp tay, cung kính nói, “Vương Uy gặp qua hầu gia!”
Mấy năm nay, vẫn chưa đổi được cách xưng hô, hành lễ vẫn dùng đại lễ.

Trần Thúc duỗi tay dìu hắn, “Ngươi hiện giờ đã là Tấn Bác Hầu trong triều, ngươi ta hai người đều đã mang tước hầu, không cần hành đại lễ này.


Tấn Bác Hầu? Hà Mậu Chi nhớ mang máng không biết đã nghe qua ở đâu……
Bỗng nhiên, Mậu Chi kịp phản ứng lại, cháu rể Chiêm Vân Ba kia của Dương gia bị tỷ phu đánh gãy chân, phụ thân hắn chính là thủ hạ dưới trướng Tấn Bác Hầu Vương Uy!
Hà Mậu Chi bỗng nhiên lý giải, vì sao Chiêm Vân Ba lại sợ tỷ phu như vậy
Thái độ Tấn Bác Hầu đối với tỷ phu, cũng không phải là cung kính, mà là tôn kính như “Quân hầu”!
Khi hai chữ này toát ra ở đáy lòng Hà Mậu Chi, tâm Hà Mậu Chi vẫn lộp bộp một chút, đây đều là do trong thời gian này, khi hắn đi theo tỷ phu, nghe tỷ phu nói về lịch sử điển cố mới biết được
Hà Mậu Cho không biết vì sao bây giờ lại nhớ đến hai chữ này
“Đi thôi, ta và Tấn Bác Hầu có chuyện muốn nói.

” Trần Thúc nhìn Mậu Chi nói, Mậu Chi bước nhanh chân rời đi.

Vương Uy không lập tức hỏi chuyện Mậu Chi, cũng biết sẽ hỏi lại sau
“Hầu gia, ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm, con cái trong nhà lại kiêu ngạo ương ngạnh như thế, va chạm hầu gia, phu nhân, còn có thân thích trong nhà phu nhân, hơn nữa còn lộng hành ở Tệ Châu thành thời gian dài như vậy, ta đã cho người cách chức điều tra, ngày sau, nếu có cơ hội sẽ giáp mặt bồi tội cùng phu nhân” Vương Uy là đang nói việc trước đây ở Tệ Châu thành
Trần Thúc xua tay, “Người thì ta đã động rồi, nếu bởi vì Tệ Châu thành thì ngươi nên suy tính đắn đo; nhưng nếu bởi vì bồi tội cho phu nhân ta thì thật sự không cần.

Không cần bởi vì một tên Chiêm Vân Ba, thương tổn đến tình nghĩa của tướng sĩ đi theo ngươi, những người này là người sẽ cùng ngươi bán mạng.


Trần Thúc thấy rất rõ ràng
“Còn chuyện khác thì sao?” Trần Thúc hỏi.

Hôm nay hắn tới, là vì chuyện khác
Quanh mình không có người khác, thị vệ đang canh gác cũng đều lui ra xa, Vương Uy nói, “Việc hầu gia bảo điều tra, xem như đã có manh mối…… Hoài nghi của hầu gia! ! rất có thể là đúng……”
Trần Thúc nghe xong, ánh mắt hơi trầm xuống, thật lâu sau cũng không có lên tiếng.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK