Sau khi dì Loan rời đi Phan Miêu Vũ dùng xong cơm trưa liền chạy về phòng đánh thêm một giấc, cậu cũng tiện tay để báo thức nhưng đến khi nó kêu lại không tài nào thức dậy nổi, cậu cứ để nó kêu rồi tắt rồi tiếp tục kêu rồi lại tắt.
Không biết nó lặp lại bao nhiêu lần đến khi tiếng chuông điện thoại khác hoàn toàn tiếng báo thức vang lên cậu mới mơ màng mò mẫm tay lên đầu giường sau khi cầm điện thoại lên cậu nhìn cũng không thèm nhìn mà bắt máy nhỏ giọng nói:
"Alo."
"Biết ngay mà cậu vẫn còn ngủ nhỉ." Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười đầy từ tính.
"Ừ hử." Phan Miêu Vũ vẫn còn ngái ngủ mà phát ra âm thanh nghi hoặc.
"Tôi nghe dì Loan nói rồi, cậu đã cho dì ấy nghỉ hôm nay, vì vậy bữa chiều cậu phải tự xử." Nguyễn Minh Hoàng biết cậu sẽ không tự thức dậy nên vừa có thời gian rảnh rỗi liền gọi điện cho cậu, đúng như anh nghĩ cái người chỉ biết ngủ này đến giờ này vẫn còn nằm trên giường.
Nếu anh không gọi đến chắc cậu lại định nhịn đói rồi ngủ đến khuya, đúng là không có anh lo lắng thì cậu sẽ không ổn mà, có khi chết đói lúc nào chẳng hay.
Phan Miêu Vũ nghe anh nói thế liền mở mắt ra nhìn đồng hồ được để trên bàn nhỏ bên cạnh loptop của cậu: "Tám giờ rồi à."
"Đừng có mà tám giờ rồi à.
Mau dậy đi, tôi đã nhờ trợ lý của mình mua thức ăn đem đến cho cậu đó, chuẩn bị xuống nhận đồ đi."
"À." Phan Miêu Vũ gật gù hai mắt díu lại với nhau, lỗ tai cậu cũng chẳng nghe rõ rốt cuộc anh đang nói gì.
Nguyễn Minh Hoàng thở dài bên kia đầu dây chỉ đành nói lớn hơn: "Dậy mau, không là ngày mai cậu sẽ không được ngủ cả ngày."
"Hả...!Không tôi dậy rồi, thực sự dậy rồi." Phan Miêu Vũ cuối cùng cũng nghe rõ, cậu nhanh chóng mở mắt ra cả người lung lây đi xuống giường: "Anh đã ăn tối chưa."
"Tôi đã ăn rồi, chuẩn bị đi uống vài ly với đối tác." Nguyễn Minh Hoàng cười khẽ rồi đáp lại.
"Vậy đừng uống nhiều quá, đi đường cẩn thận." Phan Miêu Vũ bật loa ngoài rồi để điện thoại lên kệ bắt đầu lấy kem đánh răng xúc miệng.
Cậu cũng chẳng thấy ngại ngùng khi đang nói chuyện điện thoại mà lại làm việc riwe65ng trong nhà tắm thế này.
Nguyễn Minh Hoàng nghe tiếng nước liền nhắc nhở: "Đừng tắm trễ rồi, một mình cậu ở nhà lỡ cảm thì thế nào."
"Được tôi không tắm." Phan Miêu Vũ cảm thấy càng ngày nam chính càng giống như cha mình lúc nào cũng lo lắng đủ thứ, đây là tình thương cảu cha sao: "Đúng rồi người đi giao thức ăn mà anh nói lúc nào sẽ tới."
"CHắc sắp đến rồi, cậu xuống nhà đi, người này tôi không nói cho cậu ta mật khẩu nhà nên phải đợi cuậ mở cửa."
"Vậy tôi sẽ xuống xem sao." Phan Miêu Vũ gật đầu.
Tiếng nói cậu vừa dứt thì chuông cửa bên ngoài vang lên, Nguyễn Minh Hoàng bên kia đầu dây cũng nghe thấy vì vậy liền hối thúc cậu rồi cúp máy: "Có lẽ cậu ta đến rồi, vậy tôi cúp máy trước."
Nghe tiếng vang tút tút từ trong điện thoại Phan Miêu Vũ không cảm cảm thán cái con người này lúc nào cũng làm việc nhanh chóng như vậy, vừa nói hết câu liền cúp máy rồi.
Cậu mỉm cười nhìn điện thoại một chút rồi cầm theo nó đi xuống nhà.
Tiếng chuông cửa vẫn vang lên điều đặn giống như nếu chủ nhà không mở thì vẫn sẽ tiếp tục bấm vậy.
Phan Miêu Vũ đi ra ngoài rồi mở cửa ra.
Người đứng bên ngoài là một chàng trai khá trẻ, có lẽ vừa tốt nghiệp đại học không lâu, trên tay cậu ta cầm theo vài hộp thức ăn, nhìn thấy cậu ra mở cửa liền mỉm cười chào hỏi:
"Xin chào phu nhân, Nguyễn tổng kêu tôi đem thức ăn đến cho ngài."
"Được cảm ơn." Phan Miêu Vũ nhìn thấy cậu ta cười nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất khó chịu, vì vậy cậu không mời người này vào trong mà đưa tay nhận lấy thức ăn trên tay cậu ta rồi gật đầu cảm ơn: "Làm phiền cậu rồi, khi nãy anh ấy có gọi điện nói qua, sẽ có người đưa thức ăn cho tôi."
Không phải cậu cố ý nói về anh nhưng bản năng của mèo mách bảo cậu người đối diện này không phải người tốt, cậu nên coi trừng cậu ta.
"Vậy à, Nguyễn tổng cùng phu nhân đúng là tình cảm thật tốt, mọi người trong công ty hiện tại đang đồn ầm lên vì chuyện của hai người." Chàng trai ngoài cửa nghe liền cười nói, cậu ta cũng không phàn nàn khi cậu không cho mình vào trong mà vẫn tỏ vẻ cực kỳ thân thiện với cậu.
"Vậy à.
Cũng khá trễ rồi cậu mau chóng về nhà đi.
Cảm ơn cậu đã chạy đến đây đưa cơm cho tôi." Phan Miêu Vũ không giỏi lá mặt lá trái với người khác vì vậy cậu lên tiếng tiễn khách rồi định đóng cửa quay vào nhà.
"Phu nhân, khoan đã." Chàng trai ngoài cửa thấy cậu thật sự muốn đi vào nhà liền lên tiếng ngăn cản: "Không biết chúng ta có thể trao đổi số điện thoại với nhau không, tôi là trợ lý trong công ty cảu Nguyễn tổng, chắc chắn sẽ có lúc được nhờ đưa đồ này nọ cho ngài, nếu vậy thì chúng ta có số của nhau sẽ dễ dàng trao đổi hơn."
Phan Miêu Vũ nghi hoặc nhưng cậu vẫn gật đầu sau đó đọc số điện thoại mà anh đã mua cho cậu khi cậu bắt đầu nộp bản thảo đầu tiên.
Điện thoại mà được phát khi đăng ký giấy tờ thì ngoại trừ Nguyễn Minh Hoàng cùng gia đình anh thì không còn ai biết được.
"Vậy tôi về trước.
Chúc phu nhân ăn tối ngon miệng." Lấy được số điện thoại của cậu chàng trai liền nhanh chóng rời đi không chút chừng chờ.
Phan Miêu Vũ kinh ngạc khi người này lại chấp nhận rời đi như vậy, cậu nhìn theo bóng người cậu ta khuất dần trong bóng tối liền không khỏi càng ngày càng cảm thấy bất an.
Người này rốt cuộc là ai, trong trí nhớ của nguyên chủ chưa từng có sự xuất hiện cảu người này, còn cuốn sách mà nguyên chủ đã đọc nếu không biết tên cậu sẽ không biết được rốt cuộc người này xuất hiện ở chương bao nhiêu.
Nhưng cậu tin vào cảm giác của mình, tránh người này càng xa càng tốt..
Danh Sách Chương: