Nguyễn Minh Hoàng là chủ nhân mở ra buổi đấu giá ngày hôm nay nhưng anh lại ngồi im trên ghế của mình hoàn toàn không để ý những người đi vào. Ngày hôm nay những người có mặt trong buổi đấu giá đa phần đều là những người đã bị Phan Ân Ly mê hoặc, anh không muốn nể mặt những kẻ này một chút nào.
Còn lại những ai vẫn bình thường chưa từng gặp ả ta thì đối với người có tiếng tâm như anh thì bọn họ phải chạy lại để làm quen. Dù là người nào anh cũng không cần thiết phải rời khỏi chỗ ngồi của bản thân.
Sảnh đấu giá càng lúc càng nhiều người, đến khi còn mười phút là bắt đầu phiên đấu giá thì một trận ồn ào vang lên bên ngoài sảnh đấu giá.
“Ả ta đến rồi.”
Dương Chi Hà ngồi ghế bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng nhỏ giọng nói.
Không cần nhìn bọn họ cũng biết sự ồn ào đó đến từ đâu. Một người phụ nữ với một nhóm đán ông vây quanh cho dù bọn họ đều là người mất trí thì vẫn sẽ xảy ra sự khắc khẩu, xung đột.
Đối với một người phụ nữ như Phan Ân Ly đó chính là cảm giác thành tựu, ả ta cảm thấy những kẻ ngu xuẩn này sẽ vì cô ta mà tranh giành cho đến chết, đó là mị lực của bản thân cô ta.
Một suy nghĩ buồn cười biết bao.
Đúng như Dương Hà Chi nói những kẻ gây ồn ào chính là những người đàn ông đi cùng Phan Ân Ly. Ngày hôm nay ả ta đem những người đàn ông có gia sản lớn nhất mà ả ta có để tranh đấu cùng Nguyễn Minh Hoàng.
Ả ta đắc ý mà liếc nhìn những kẻ si mê bản thân đến nổi tranh giành mình như trân bảo hiếm thấy. Nam chính thì thế nào, nếu như không phải ở cạnh nữ chính như ả ta thì Nguyễn Minh Hoàng chỉ là một người giấy nhỏ nhoi mà thôi.
Chỉ cần ả ta muốn thì người đàn ông ả ta xem trọng mới là nam chính. Ông trời chính là ưu ái ả ta. Những chuyện diễn ra, những người giấy có mặt trong quyền sách này, tất cả đều bị ả ta nắm trong lòng bàn tay.
Phan Ân Ly vừa mỉm cười tự tin nâng lên bước chân duyên dáng của mình để đi vào sảnh đấu giá mặc kệ những kẻ đang khắc khẩu xung quanh vì mình.
Ả ta đưa mắt nhìn nhìn thẳng vào những ánh mắt đang tò mò nhìn về phía ả ta sau đó nụ cười càng thêm rạng rỡ khi nhìn thấy sự si mê nổi lên trong những ánh mắt đó.
“Lại nữa rồi.”
“Đúng là hồ ly tinh.”
“Ả ta có bùa chú gì mà khiến mọi đàn ông nhìn thấy cô ta đều si mê như vậy.”
“Phù thủy, ả ta chính là phù thủy đi.”
Tiếng bàn tán xôn xao từ những phu nhân hào môn vang lên, bọn họ hoàn toàn không hạ giọng nói của bản thân xuống mà càng nói càng lớn giống như cố ý để người bị nói nghe thấy vậy.
Tuy nhiên Phan Ân Ly hoàn toàn không có chút chột dạ nào, ả ta huênh hoang mà nhìn về hướng những phu nhân đó rồi mỉm cười khinh thường.
Những phu nhân này đều là những người bị ả ta cướp đi người chồng yêu thương mình. Mặc dù giới hào môn luôn có tin đồn về sự hạnh phúc giả dối nhưng bọn họ đều là người phụ nữ thật sự hạnh phúc khi kết hôn. Cũng vì vậy không ai có thể tin tưởng người chồng luôn yêu thương họ lại phản bội họ.
Cũng vì nghi ngờ mà khi nahn65 được thiệp mời của buổi đấu già họ mới không chút chừng chờ mà tham dự, bọn họ muốn xem rốt cuộc người phụ nữ có tên Phan Ân Ly rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì để khiến chồng mình trở nên thay đổi đến như vậy.
Thời gian cuối cùng cũng đến, người chủ trì buổi đấu giá đi lên bục phát biểu sau đó ra hiệu cho phục vụ đứng ở cửa đóng cửa lại.
Sảnh đấu giá ồn ào cũng vì vậy mà yên tĩnh, Phan Ân Ly sau khi hài lòng nhìn sắc mặt xanh trắng của nhóm phu nhân hào môn liền cùng những người đàn ông mà cô ta dẫn theo ngồi vào vị trí của mình.
Những người theo ả ta đều là người có máu mặt trong giới kinh doanh vì vậy thiệp mời của họ đều nằm ở hàng ghế đầu. Cũng vì vậy Phan Ân Ly cố tình chọc tức Nguyễn Minh Hoàng mà ngồi bên cạnh anh sau đó ra vẻ dịu dàng mỉm cười:
“Đã lâu không gặp chủ tịch Nguyễn.”
Nguyễn Minh Hoàng làm như không nghe thấy mà chẳng thèm liếc mắt nhìn ả ta một cái.
Tuy nhiên Dương Chi Hà lại không chịu được bản mặt trơ tráo đó:
“Đúng là có những kẻ biết người khác không thích mình nhưng vẫn tay bắt mặt mừng mà giả vờ quen biết người ta.”
Phan Ân Ly nghe xong sắc mặt cũng không thay đổi mà tiếp túc nhìn Nguyễn Minh Hoàng nói;
“Không biết dạo này chủ tịch Hoàng thế nào, đã tìm thấy Phan Miêu Vũ chưa.”
Lời nói của ả ta vừa dứt Dương Chi Hà liền tứ giận, cô ta muốn bật dậy sau đó tát Phan Ân Ly một tát khiến khuôn mặt vô sỉ đó đau đớn. Nhưng đúng lúc cô ấy định làm vậy thì Trần Sơn nhanh chóng choàng tay qua eo ôm lấy cô ấy.
“Đừng tức giận.”
Anh ấy nhỏ giọng thì thầm vào tai cô ây. Hiện tại không phải lúc tức giận, nếu như làm loạn thì kế hoạch của bọn họ sẽ không thể hoàn thành được.