• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào cửa sổ chiếu lên chiếc giường có hai cơ thể ấm áp dựa gần vào nhau.

Nguyễn Minh Hoàng bị ánh sáng chiếu lên liền mơ màng tỉnh dậy, anh cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp đang dựa vào trong ngực mình. Thứ này không những nóng mà còn rất chọc người.

Hai mắt mở to nhìn xuống thứ đang dựa vào mình, cả người mèo nhỏ cuộn tròn dựa hết vào ngực Nguyễn Minh Hoàng, hơi thở nhấp nhô từng nhịp từng nhịp.

Khẽ mỉm cười đưa tay lên nhẹ nhàng sờ lớp lông trắng mềm mại của mèo nhỏ. Nguyễn Minh Hoàng hoàn toàn không ngờ mình có thể ngủ một giấc ngon lành như vậy, anh hoàn toàn không gặp một chút ác mộng nào.

Không biết có phải do cảm thấy được có thứ nằm bên cạnh thay không mà Nguyễn Minh Hoàng ngủ rất ngon, thậm chí trong lòng anh hiện tại rất bình thản. Cảm xúc nóng nảy trong thời gian qua lại không tiếp tục xao động, một sự bình thản hiếm thấy.

Phan Miêu Vũ bị bàn tay của Nguyễn Minh Hoàng đánh thức, cậu cũng không khó chịu mà hé mắt ra nhìn anh sau đó mềm mại kêu một tiếng:

“Meo.”


Nguyễn Minh Hoàng bị tiếng kêu của nó khiến cho trong lòng mềm nhũn ra, anh vuốt v e lông trên người mèo nhỏ rồi nhỏ giọng trả lời:

“Ay. Sáng rồi dậy thôi bé lười.”

Phan Miêu Vũ liếc anh đầy bất mãn nhưng tiếng kêu lại rất mềm mại:

“Meo… Meo.”

Nguyễn Minh Hoàng nghe thấy giống như mèo nhỏ đáp lại mình liền không khỏi mỉm cười tự giễu cợt. Anh đây làm sao vậy lại đi nói chuyện với một con mèo nhỏ còn nghĩ rằng nó đang trả lời mình.

Có vẻ tinh thần của Nguyễn Minh Hoàng càng lúc càng suy sụp vì vậy khiến một người lý trí cũng trở nên khó hiểu.

Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy mình thật buồn cười, anh ngồi dậy rồi đi vào nhà vệ sinh. Ngày hôm qua đã cùng Hồ Phi Tuấn nói, nếu muốn biết đúng hay sai thì anh cần phải nhìn xem những suy đoán kỳ lạ kia có thể áp dụng thay không.

Phan Miêu Vũ cảm thấy Nguyễn Minh Hoàng bỗng nhiên thay đổi cảm xúc một cách nhanh chóng liền không khỏi nghi hoặc. Rõ ràng vừa mới thả lỏng tâm trạng rồi lại nhanh chóng rối ren đúng là khó hiểu.

Tuy nhiên Phan Miêu Vũ không thể bỏ mặc Nguyễn Minh Hoàng, cậu duỗi người rồi nhảy xuống giường đi theo vào nhà vệ sinh. Có lẽ anh cảm thấy trong phòng chỉ có mình cùng một con mèo nhỏ nên không cần phải đóng cửa nên khi cậu đi đến trước cửa nhà vệ sinh liền thấy nó mở toang.

Phan Miêu Vũ buồn bực mà đi vào.

Nhìn thấy Nguyễn Minh Hoàng chỉ quấn khăn tắm ngay eo, Phan Miêu Vũ không khỏi đỏ mặt mèo của mình. Không phải cậu chưa từng nhìn thấy anh không mặc gì nhưng ngượng ngùng thì vẫn ngượng ngùng, đứng trước người mình yêu cậu hoàn toàn không thể bình thản khi nhìn thấy sự đẹp đẽ đó từ trên người anh.

Xương quai xanh, cơ bụng, tuyến nhân ngư cùng với đôi chân dài miên man kia. Cho dù hiện tại Nguyễn Minh Hoàng không còn giống trước đây mà anh đã có phần tiều tụy hơn rất nhiều, cơ bắp trên người bởi vì không luyện tập thường xuyên mà cũng dần trở nên bằng phẳng.


Phan Miêu Vũ ngượng ngùng không thôi nhưng hai mắt mèo của cậu lại không chuyển đi dù chỉ một chút, cứ như vậy cậu nhìn anh chằm chằm. Nhìn Nguyễn Minh Hoàng đứng trước bồn rửa mặt súc miệng cậu liền nhấc chân đi đến gần.

Mèo trắng nhỏ cọ vào chân cũng không có bao nhiêu cảm giác nhưng khi Phan Miêu Vũ vừa chạm vào chân thì Nguyễn Minh Hoàng liền biết được, anh cụp mắt nhìn mèo nhỏ đang không ngừng làm nũng với mình thì không khỏi thở dài trong lòng.

Mèo nhỏ chỉ có một nhúm nếu thật sự để nhiều người cùng nhau nhìn thấy thì không khỏi khiến mèo nhỏ sợ hãi. Mặc dù đây là chuyện chắc chắn phải làm nhưng không hiểu sao Nguyễn Minh Hoàng lại không muốn mèo nhỏ sợ hãi. truyện đam mỹ

Vừa đánh răng vừa suy nghĩ cuối cùng Nguyễn Minh Hoàng cũng đưa ra quyết định.

Đánh răng xong Nguyễn Minh Hoàng ôm mèo nhỏ ra ngoài còn mình thì trở lại nhà vệ sinh, lo lắng mèo nhỏ lại đi vào lần này anh liền thuận tay đóng cửa lại. Ngày hôm qua chỉ sửa soạn sơ cho mình nên hôm nay anh phải tắm rửa một chút nên không thể để mèo con đi vào, lỡ như làm mèo con ước thì rất dễ khiến mèo con sinh bệnh.

Chưa từng nuôi mèo vì vậy Nguyễn Minh Hoàng không biết phải làm sao mới tốt cho mèo nhỏ. Anh chỉ nghĩ nước lạnh như vậy không nên để mèo đụng vào.

Sau khi sửa soạn xong anh ôm mèo nhỏ đi xuống nhà ăn. Giờ này còn khá sớm anh không muốn làm phiền trợ lý đem thức ăn đến đây.

Sau khi Phan Miêu Vũ biến mất anh đã không còn ăn cơm ở nhà thậm chí anh không bước vào nhà bếp dù chỉ một lần. Những ký ức hạnh phúc trước đây của bọn họ khiến anh hối hận, khiến anh suy sụp.


Nguyễn Minh Hoàng không biết bao nhiêu lần tự trách bản thân nếu như khi đó Phan Miêu Vũ hỏi anh có thể nói hết tất cả một cách rõ ràng thì cậu sẽ không biến mất khỏi cuộc đời anh. Sự rời đi của cậu khiến một người như anh hiểu được hạnh phúc của mình đều do sự vun đắp cùng thẳng thắn của hai người chứ không phải thờ ơ cùng giấu giếm.

Nhưng mọi thứ đã muộn. Nguyễn Minh Hoàng thở thắt một hơi sau đó để mèo nhỏ lên bàn ăn còn mình thì đi đến tủ lạnh.

Tuy không còn ai nấu ăn ở nhà nhưng mỗi tuần đều sẽ có người để đồ vào tủ lạnh nên hiện tại chỉ cần mở tủ lạnh ra Nguyễn Minh Hoàng liền thấy bên trong tủ lạnh tràn ngập thức ăn.

Nguyễn Minh Hoàng không biết mèo nhỏ có thể ăn gì, hiện tại trong nhà cũng không có thức ăn cho mèo vì vậy anh lấy chút thịt bò sau đó bầm nhỏ. Một nữa anh lấy nấu cháo cho mình một nữa anh luột thịt bò tái một chút cho mèo.

Phan Miêu Vũ nhìn anh làm khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ghét bỏ, dù là mèo nhưng thực ra cậu có thể ăn tất cả thức ăn của người, dù sao mèo thành tinh như cậu đã không còn là mèo bình thường nữa rồi.

Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ đến khi Nguyễn Minh Hoàng đem thịt đưa đến trước mặt Phan Miêu Vũ vẫn nể tình mà ăn.

Một người một mèo cùng nhau dùng bữa sáng, không khí không cần phải nói ấm áp hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK