Im lặng một lúc thì Như Ân cũng chần chừ, cô muốn nói với Nghiêm Thục là anh đang giúp cô chuyện không nên giúp.
Nhưng cô sẽ giải thích sao về việc mình đã tỉnh nhưng lại giả vờ hôn mê đây nhỉ? Thật sự thì Như Ân không về lo lắng Polen sẽ bắt được mình, cái cô sợ là anh đã thấy cái dáng vẻ che chắn của mình rồi.
Nghiêm Thục vẫn yên lặng lái xe, thi thoảng còn nén nhìn biểu cảm của Như Ân như một đứa trẻ trộm đồ ăn vặt vậy.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý thì Như Ân cũng thuyết phục bản thân nghĩ hướng tích cực.
- Đó là Polen chúng tôi đã đưa sai thông tin cho bọn họ, khiến cho kế hoạch đánh chiếm hòn đảo vô danh cạnh danh giới Thái Bình Dương và Đại Tây Dương của họ thất bại.
Nghiêm Thục vẫn lặng lẽ lắng nghe từng chữ một của cô.
Sau đó anh liền cúi xuống hôn lên trán cô một nụ hôn nhẹ, phảng phất sự luông chiều.
- May cho em là đưa tin sai đấy.
Vì nếu là đúng thì người truy lùng em giờ là người của tôi đấy.
Như Ân rất bất ngờ về hành động đó của Nghiêm Thục.
Không một câu nhắc trước, không một tia ám hiệu nào xuất hiện.
Một nụ hôn nhẹ nhàng thuần khiết nhất đặt lên trán cô, tim Như Ân rung nhẹ cứ tưởng nó sẽ hết cảm giác khác thường ấy nhưng không…nó đã đập loạn lên.
Nghiêm Thục lại hôn thêm một lần nữa.
- Có lẽ số phận của chúng ta sẽ cùng một lối đi rồi đó.
Như Ân che gương mặt hơi đỏ của mình lại, cô đẩy Nghiêm Thục ra mà cái tư thế như sắp ôm nhau trên ghế lái này thật chật hẹp.
- Cái anh biết về tôi quá ít, đừng nói nhảm nữa.
Anh cười nhẹ, nụ cười chẳng còn ba phần giả tạo bảy phần nham hiểm như khi đối diện với Polen nữa.
Mà đây là nụ cười hướng về những điều sẽ diễn ra trong tương lai.
- Em đoán xem.
Tôi biết những gì? Em đoán ra ư?
Như Ân cười khẩy, coi thường anh.
- Anh chắc cũng biết tôi là ai đúng không? À đúng hơn là đang làm gì thì đúng hơn.
Anh lên biết thông tin của anh chính tay sai của anh còn bị nhầm thì đừng nói đến tôi.
Nghiêm Thục vẫn thản nhiên lái xe về hướng sân bay tư nhân của mình.
- Mẫn nhị tiểu thư của Như Thị, năm nay 21 tuổi, từ nhỏ đã theo Mẫn lão ngao du bên ngoài, thực chất là được huấn luyện làm tình báo để thay thế vị trí của Mẫn lão.
Hiện tại đang là lãnh đạo cấp cao của Wolf.
Em dùng lí do theo đuổi thiết kế thời trang để ra Pháp thực chất là để che giấu hành tung thật sự của mình.
Từ lúc đặt chân đến đây gần như Polen chỉ là may mắn tìm được chúng ta mà thôi…vì ngay cả những âm mưu truy sát tôi thì người của em cũng đã nhúng tay vào.
Như Ân nhíu mày.
- Nói tiếp đi tôi muốn nghe suy luận của anh.
Nghiêm Thục cười, thái độ cũng nghiêm túc hơn.
- Hạ Kiều đang giúp em che giấu những việc em đang chuẩn bị làm.
Tong đội ngũ của Wolf đang có người cấu kết với bên ngoài lên các nhiệm vụ giao dịch gần đây luôn có vấn đề.
Em cũng là đang lợi dụng chính tôi.
Em muốn người của tôi phá phòng tuyến tin giả của bên em rồi sẽ biết được kết nối khác thường từ chỗ em.
Như Ân rất tán thưởng Nghiêm Thục.
- Cũng có năng lực đấy nhỉ Kovem.
Cô đã đoán được bí mật về Nghiêm Thục khi Wee nhắc nhở cô.
Lại thêm Khả Như hay rảnh rỗi, mỗi lần mà cô mở điện thoại lên thì đều bị cô ấy dò sóng rồi làm mấy trò con bò, vì vậy mà Khả Như đã tiện tìm thấy có một sóng lệch với tín hiệu của sóng kết nối bình thường, tra kĩ hơn thì lại là từ chỗ Như Ân.
Truyện Hot
Chẳng phải đang yên đang lành mà mọi thông tin của Nghiêm Thục đều bị lệch với tầm mắt của người anh đâu.
Nghiêm Thục nghe vậy thì chỉ hỏi Như Ân một câu lạc đề.
- Có đói không? Bụng em kêu lên kìa.
Như Ân đen mặt, cái tên này chẳng nghiêm túc gì cả, cô lại cô đánh sáng chủ đề cũ.
- Anh cũng lên cảm ơn người của cha anh đi, ông ấy từng bắt tay với ông tôi lên vẫn có người trong Wolf thôi.
Chứ anh lại biết rõ đến vậy?
Nghiêm Thục lại mò mò ở vài chỗ cạnh tay lái ra được một viên kẹo nho, anh chẳng nói chẳng rằng nhét thẳng vào miệng Như Ân nhưng vẫn nhẹ cố nhẹ tay.
- Biết rồi nghe em tất được chưa.
Nghiêm Thục biết cô đang hơi rối trong lòng, ánh mắt cô nói lên sự hoang mang.
Như Ân càng nói anh do may mắn mới biết thì càng cho thấy cô đang thấy mình thất bại, nhưng cô đang giấu diếm điều đó, không muốn chấp nhận.
Bà Như từng nói tai cô là do xảy ra việc ngoài tầm kiểm soát lên đã không may dẫn đến tình trạng đó.
Nhưng lại đúng như lời cô kể ư? Ánh mắt khát máu lúc đó của cô đã phản lại bản thân cô lâu rồi.
Bà Như có vẻ như không rõ con mình làm gì nhưng chắc cũng đã nghi ngờ, nên bà ấy mới bảo anh theo sát.
Như Ân có chút chột dạ, cô đã làm ông thất vọng.
Dạo gần đây thật sự thì Wolf đang gặp vấn đề.
Và sự xuất hiện của Nghiêm Thục lúc đầu cô không quá chú ý nhưng đã giúp cô vài chuyện.
Từng lời nói của Như Ân như đang đổ lỗi cho người khác, cô thấy mình thân là một tình báo viên còn là lãnh đạo của một cơ quan tình báo, mà lại bị Nghiêm Thục tìm ra gốc rễ nhanh như vậy.
Chính cô cũng đang không nhận ra.
Cô quá trẻ để hiểu thấu nội tâm mình.
Như Ân vẫn đang ngậm kẹo, hương vị rất tuyệt.
Nghiêm Thục thì lại thấy cha mình đang làm gì đó, ông ấy biết anh cần gì vào lúc ấy.
Nhưng ông ấy luôn coi anh là đứa ăn chơi thôi mà, và cả bà Như nữa.
Vốn biết con gái mình gặp chuyện nhưng lại tin tưởng anh? Các ông bà lão luyện này khiến anh thật mở mang tầm mắt.
- Yên tâm đi, tôi giúp em là được.
Nghiêm Thục thấy thật chua xót.
Như Ân cố tạo lên cái vỏ bọc cực nhọc xung quanh đó làm gì chứ.
Anh phải quay về hỏi mấy vị tiền bối mới được..
Danh Sách Chương: